Đồng mệnh tương liên, hồn phách gắn bó, ngươi sinh ta sinh, ngươi tử ta tử.
Nếu đặt trong hoàn cảnh của một đôi đạo lữ (người yêu/vợ chồng)
thì đây có lẽ sẽ là một chuyện cực kỳ lãng mạn, nhưng khi đặt trong hoàn cảnh của Trình Tử Xuyên và Lâu Nguyệt Đồng… lại có một sự lúng túng khó tả.
Hai người họ cho đến bây giờ không hề thật sự tin tưởng đối phương, tuy
trên mặt nói cười vui vẻ nhưng trong bụng lại không biết có chủ ý gì,
điển hình cho hình ảnh hổ vồ mồi. Mà thứ làm người ta khó hiểu lại là,
giữa họ tồn tại một sự ăn ý bất ngờ.
Ví dụ như khi đối mặt với tình huống hiện tại, hai người họ lần đầu có
chung chí hướng - - nghĩ cách phá bỏ một cái khế ước quái quỷ!
“ Khế ước không rõ lai lịch mà ngươi cũng dám dùng?” Lâu Nguyệt Đồng tức giận, hận không thể đánh chết hắn.
Trình Tử Xuyên lạnh lùng đáp: “ Nếu ta nhớ không lầm, là đạo hữu hạ thủ trước.”
“ Ngươi không nghĩ được cách phản kích nào khác sao?”
“ Nếu ta nghĩ được cách khác, chuyện đã không thành thế này.”
“ Hừ.” Lâu Nguyệt Đồng híp mắt, “ Hình như ngươi rất ghét bỏ ta? Từ khi
nào đến lượt ngươi ghét bỏ ta? Còn dám dùng giọng điệu này nói chuyện
với ta, ta phải cắt lưỡi ngươi!”
Trình Tử Xuyên: “… Đạo hữu, ngươi có nói đạo lý không?”
“ Ta có nói.” Lâu Nguyệt Đồng nói, “ Nhưng ta không làm.”
“…”
Trình Tử Xuyên quyết định không thèm chấp nhặt một tiểu cô nương.
Hắn đã mù rất lâu, cho đến nay, Lâu Nguyệt Đồng là người đầu tiên hắn
gặp sau khi thấy được ánh sáng, không nói đến tính cách, chỉ đơn giản là nhìn tướng mạo, tiểu ma nữ này rất may mắn, mặc dù ngây thơ nhưng lại
xinh đẹp, mị hoặc đến cùng cực.
Thế nhưng, cái sự ngây thơ này thật sự đang quấy nhiễu hắn.
“ Nhìn cái gì?” Vừa nhìn vào mắt hắn, Lâu Nguyệt Đồng lại nhớ đến nụ hôn trên ấn đường kia, điều này làm nàng cảm thấy mất tự nhiên.
Trình Tử Xuyên lẳng lặng nói thật: “ Ngươi rất đẹp.”
“…” Lâu Nguyệt Đồng tuyệt đối không nghĩ đến.
Nàng phất áo đứng dậy, hai tai bị mái tóc dài che khuất hiện lên một
tầng phiến hồng: “ Mặc dù hiện tại ta không giết được ngươi nhưng phương pháp dùng để hành hạ ngươi còn rất nhiều! Ngươi chú ý lời nói một chút
cho ta!”
Trình Tử Xuyên không nhìn được đã lâu, vừa mở mắt đã thấy một sự vật đẹp đẽ nên không kìm được tán thưởng một câu, không ngờ nàng lại có phản
ứng mạnh mẽ như thế, lại nghĩ đến tình huống hiện tại giữa hai người
liền không nói gì nữa.
Lâu Nguyệt Đồng suy nghĩ một chút, hỏi: “ Ngươi học được khế ước này ở đâu?”
“ Không thể nói cho ngươi.”
“ Thời điểm này còn giấu cái gì?” Lâu Nguyệt Đồng hất cằm, “ Ta cũng
không hề có hứng thú với đống sách cổ kia của ngươi.” Nàng chỉ muốn dùng một mồi lửa đốt rụi toàn bộ!
Trình Tử Xuyên không đáp, sửa sang y phục rồi đứng dậy. Sau khi cải tạo
căn cốt, không chỉ thị lực hai mắt được hồi phục, khí chất của hắn cũng
tăng lên hẳn một tầng, thêm vào dung mạo tuấn tú, một thân bạch y như
tuyết vừa cô đơn lại kiêu ngạo lộng lẫy, so với tiên nhân chân chính
cũng không khác gì.
Có thể Lâu Nguyệt Đồng cảm thấy không vừa mắt với sự tiên phong đạo cốt này đi… Cảm giác này thật khó hiểu.
“ Nơi đó tạm thời không thể nói cho ngươi biết.” Trình Tử Xuyên hết sức
thản nhiên, không hề có ý muốn lừa gạt nàng, “ Hơn nữa, cuốn sách cổ kia đã không còn, ta cũng không có giải pháp.”
Lâu Nguyệt Đồng lạnh lùng nói: “ Không muốn nói cho ta, vậy ta với tên thần côn nhà ngươi sẽ phải ở cùng nhau cả đời sao?”
“ Không.” Trình Tử Xuyên cũng không muốn chuyện này xảy ra, “ Có thể kết sẽ có thể giải, sau khi rời khỏi đây, ta sẽ tìm cách.”
Xác định hắn cũng ôm lý tưởng giống mình, sắc mặt của Lâu Nguyệt Đồng tốt hơn chút ít, trong đầu gọi A Nguyên.
“ Ta chỉ là đi theo ngươi, nên chỉ có thể trao đổi với ngươi một yêu
cầu.” A Nguyên nói, “ Phá phong ấn và biện pháp phá giải khế ước, ngươi
chỉ có thể chọn một.”
“ Phá giải khế ước!” Lâu Nguyệt Đồng không chút do dự chọn cái sau, vì chuyện phá phong ấn hiện tại nàng đã có chút manh mối.
A Nguyên trầm mặc một chút, sau đó mới chậm rãi nói: “ Khế ước giữa
ngươi và hắn bây giờ chính là bí pháp thượng cổ được thiên đạo kiểm
chứng, một khi đã lập, trừ khi hồn phi phách tán sẽ không thể giải trừ.
Nhưng vẫn có một đường sinh cơ, ngươi chỉ cần tìm ra một nơi gọi là
‘Trảm Duyên Đài’, có thể ở nơi đó chặt đứt nhân quả, xiềng xích của các
ngươi.”
“ Trảm Duyên Đài bây giờ ở đâu?”
“ Thiên địa thay đổi, thế sự xoay vần, Diệt thế lôi kiếp đã qua, làm sao ta biết được nó ở nơi nào…” A Nguyên đề nghị, “ Ngươi có thể hỏi hắn
một chút, liệu cuốn sách cổ kia có ghi lại hay không.”
Nếu Trình Tử Xuyên đã nói cuốn sách cổ kia không còn, hỏi cũng vô ích.
Lâu Nguyệt Đồng siết chặt tay, đôi lông mày đang nhíu chậm rãi giãn ra…
Ít nhất cũng đã có cách giải quyết, mặc kệ Trảm Duyên Đài kia ở chân
trời góc biển nào, nàng cũng phải đào nó ra bằng được mới được.