Cũng không phải Mạnh Triều Nhân cố ý chọc tức Tề Kha Hàn.
Cha mẹ không quan tâm cậu, một mình cậu thuê phòng ở đây, trong trường cũng chẳng có bạn bè nên trước khi Tề Kha Hàn bắt chuyện với cậu thì cậu hầu như không giao tiếp với ai cả.
Cậu không quen quanh co lòng vòng, cũng chẳng mấy để ý cảm nhận của người khác, nếu có cơ hội bày tỏ thì chắc chắn những gì cậu nói ra sẽ là những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng.
"Chỉ một ngón thôi à?" Tề Kha Hàn quay vật cứng ngắc của mình cho cậu thấy, "Rõ ràng cái này cậu cũng ăn được cơ mà."
Mạnh Triều Nhân vừa bắn xong một lần nên thở hổn hển, trên mặt ửng đỏ, lưng căng cứng, ngón chân quặp chặt vào ghế salon, một lát sau mới từ từ thả lỏng.
Cậu nhìn chất dịch nhớp nháp trên lòng bàn tay mình, thử banh chân ra rộng hơn rồi lại nhét ngón tay vào, chậm rãi đâm rút bên trong.
Tưởng tượng...... Tưởng tượng ra bàn tay đánh đàn piano của Tả Linh Xuyên......
Khi ngón trỏ nhét vào hơn phân nửa thì đụng phải chỗ thịt mềm nhạy cảm nào đó bên trong làm eo Mạnh Triều Nhân run lên một cái, trong cổ phát ra tiếng rên khe khẽ. Cậu há miệng hít một hơi rồi mới lấy lại tinh thần làm tiếp.
Thích, rất muốn bị Tả Linh Xuyên nhục mạ......
Cậu không mặc quần áo nhưng cũng chẳng thấy lạnh, bởi vì dục vọng nóng bỏng cuốn lấy thân thể cậu và làm thần kinh cậu tê dại.
Hơi thở Tề Kha Hàn cũng trở nên nặng nề, ánh mắt nhìn theo giọt mồ hôi lăn xuống ngực Mạnh Triều Nhân, nhìn đáy chậu thiếu niên rỉ ra chất lỏng trong suốt.
Thật muốn chơi tên nhóc này đến phát khóc.
Sau khi nếm trải tình dục thực sự, tự mình động thủ đã không còn làm Tề Kha Hàn thỏa mãn nữa.
"Làm tốt lắm," Tề Kha Hàn vừa tuốt vừa thì thầm với Mạnh Triều Nhân, "Thêm ngón thứ hai đi......"
Còn chưa nói hết thì Mạnh Triều Nhân đã ngắt lời hắn, đỏ mặt nói: "Tôi không thích được khen, cậu, cậu gọi tôi là đồ đĩ được không......"
Tề Kha Hàn: "......"