Nhật Ký Thuần Dưỡng Chó Con

Chương 49




Tả Linh Xuyên chưa bao giờ có trải nghiệm này cả.

Theo lý mà nói thì y nên thuộc về phái cấm dục.

Y chưa từng xem AV mà các nam sinh trạc tuổi hay bàn tán, không thích nói chuyện dâm ô, một tuần cũng chẳng thủ dâm mấy lần.

Mạnh Triều Nhân ôm chặt lưng y, bị y đâm chọc làm tiếng rên rỉ trở nên đứt quãng, ruột thịt trơn mềm quấn chặt dương vật hưng phấn của y như muốn hút nó vào sâu hơn.

Y ra sức tăng tốc làm Mạnh Triều Nhân chịu không nổi vùi mặt vào vai y, trong tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng khóc nhỏ xíu.

"Ngẩng đầu lên." Y tạm thời giảm bớt tốc độ rồi bắt Mạnh Triều Nhân ngẩng lên nhìn mình.

"Ư, Tả Linh Xuyên......" Mạnh Triều Nhân ngoan ngoãn ngẩng mặt lên nhìn y, vừa gọi tên y vừa thè lưỡi liếm khóe môi y, đôi mắt bị tóc mái che khuất phủ một màng sương mỏng, "Sướng, sướng quá...... Muốn chim của Tả Linh Xuyên cắm vào sâu hơn...... Thích cậu, thích cậu lắm......"

Bình thường trong lớp Mạnh Triều Nhân luôn tỏ vẻ "mọi thứ trên đời chẳng là cái đinh gì với mình", chỉ có những thứ liên quan đến Tả Linh Xuyên mới có thể khơi dậy niềm hứng thú của cậu.

Đây là lần đầu tiên Tả Linh Xuyên đối mặt với Mạnh Triều Nhân từ khoảng cách gần như vậy.

Chẳng hiểu sao tim y hẫng đi một nhịp, sau đó lại đập dữ dội như có một bầy chó con vừa chạy nhảy vừa sủa ầm ĩ trong lòng làm y hơi luống cuống.

Thật ra y không ghét vẻ si mê của Mạnh Triều Nhân khi nhìn mình, cũng không ghét đối phương bám theo mình.

Tả Linh Xuyên nhắm mắt lại rồi hôn lên cái miệng líu lo nói "thích cậu" của Mạnh Triều Nhân, thầm nhớ đến đôi mắt đen láy tràn ngập hạnh phúc và yêu thương của thiếu niên.


Đôi mắt kia khiến y liên tưởng đến bầu trời sau cơn mưa mùa hạ.

Thanh tịnh, trong trẻo, thuần khiết.

Những từ này vốn chẳng liên quan gì đến Mạnh Triều Nhân cả.

"Mạnh Triều Nhân, muốn no căng bụng không?"

Giọng thằng bạn thân cắt đứt suy nghĩ của Tả Linh Xuyên.

Tề Kha Hàn chờ không nổi nữa nên luồn tay dưới nách Mạnh Triều Nhân, ôm nửa người trên của thiếu niên vào ngực mình.


Mạnh Triều Nhân bị hôn chóng mặt, cánh tay ôm hờ cổ Tả Linh Xuyên bị Tề Kha Hàn kéo xuống. Cậu thở hổn hển, ánh mắt đờ đẫn không biết chuyện gì xảy ra.

"Cậu ấy chưa nuốt hết cậu kìa," Tề Kha Hàn vừa xoa núm vú đỏ hồng trước ngực Mạnh Triều Nhân vừa giương mắt hỏi Tả Linh Xuyên, "Đổi tư thế để vào sâu hơn nhé?"

Tấm lưng láng mịn của Mạnh Triều Nhân kề sát lồng ngực Tề Kha Hàn, chỗ giao hợp với Tả Linh Xuyên không ngừng phát ra tiếng da thịt va chạm và tiếng nước lép nhép theo động tác đâm rút của nam sinh.

Tề Kha Hàn đột ngột đẩy nửa thân dưới của cậu về phía Tả Linh Xuyên, côn thịt còn ở bên ngoài một đoạn bỗng nhiên vạch ra thành ruột đi vào sâu hơn, tựa như đâm lên bụng cậu.

Mạnh Triều Nhân mở ra đôi mắt vô hồn rồi thở hổn hển, có thể cảm nhận được côn thịt nảy lên dưới bụng mình.

Quá, quá sâu...... Còn hơi đau nữa, da đầu tê rần......

Khi Tả Linh Xuyên giữ chặt cánh tay cậu rồi ưỡn lưng đâm vào trong tư thế này, đầu óc Mạnh Triều Nhân trống rỗng, ngón chân dưới bít tất cuộn tròn, suýt nữa mất khống chế rên ra tiếng.

Nhưng Tề Kha Hàn đã nắm cằm cậu rồi cắn mạnh lên bờ môi run rẩy, đầu lưỡi nhanh chóng xâm chiếm lãnh địa của cậu, phá tan mọi thanh âm cậu muốn phát ra.

"Bắn vào không?" Cậu nghe thấy nam sinh hỏi mình.

"Không sao, bắn, bắn vào đi......" Ánh mắt Mạnh Triều Nhân tan rã, trên mặt vừa có nước mắt vì đau đớn vừa có nụ cười vì hạnh phúc.

"Mạnh Triều Nhân, đồ đĩ nhà cậu......" Tề Kha Hàn say sưa hôn môi cậu rồi thở dốc, đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt cậu, "Ngoan chết đi được."