Trên bục giảng có một chậu hoa nở rất đẹp.
Khi ngẩng đầu lên mọi người đều nhịn không được nhìn về phía nó.
Tả Linh Xuyên sửa lại cổ áo rồi cúi đầu nhìn hộp cơm trong hộc bàn.
Xem ra đã hết bệnh rồi.
Tuy y đã cho số liên lạc nhưng vẫn không muốn công khai qua lại với Mạnh Triều Nhân.
Mạnh Triều Nhân không dám tới gần y, y cũng không thể dẹp bỏ sĩ diện để bắt chuyện với cậu.
Thế thì cứ tiếp tục giữ khoảng cách như vậy đi.
Tả Linh Xuyên hờ hững nghĩ thầm, đang định cất bài tập trên bàn thì chợt nghe ngoài lớp có người oang oang gọi tên Mạnh Triều Nhân.
...... Đúng là âm hồn không tan mà.
Y không quay đầu lại nhưng có thể nghe thấy tiếng ghế của Mạnh Triều Nhân bị xê dịch phát ra tiếng ken két chói tai.
Không do dự chút nào à? Nghe Tề Kha Hàn gọi là hớn hở đi ra ngay à?
Tả Linh Xuyên nhíu mày, cố phớt lờ động tĩnh bên ngoài nhưng lỗ tai lại không chịu nghe lời y mà phóng đại giọng nói của Tề Kha Hàn và Mạnh Triều Nhân.
Hình như hai người kia đã ra góc cầu thang vì lúc y nhìn ra cửa sổ chẳng thấy bóng dáng bọn họ đâu.
Càng không muốn để ý thì càng để ý.
Tả Linh Xuyên bị quỷ thần xui khiến đứng dậy ra khỏi lớp, lạnh lùng đứng trước mặt hai người đang kéo qua kéo lại kia, sau khi bình tĩnh lại từ nỗi bực tức mới phát hiện mình đang nắm chặt cổ tay Mạnh Triều Nhân.
Y buông tay ra, nhìn thấy xương cổ tay thiếu niên bị mình bóp ra mấy vết đỏ lờ mờ.
"Đang nói gì với cậu ta thế?" Y hỏi Mạnh Triều Nhân.
Mạnh Triều Nhân mờ mịt quay đầu ngó quanh rồi lấm lét nhìn y, tựa như không dám tin y nói chuyện với mình ở nơi công cộng.
Sau khi biết chắc y thật sự đang hỏi mình, Mạnh Triều Nhân mới thì thầm trả lời y: "Cho cậu ấy chìa khoá dự phòng nhà tớ ấy mà."
Một tay Tề Kha Hàn nhét vào túi áo, tay kia quàng cổ Mạnh Triều Nhân, không chê chuyện lớn mà nói thêm: "Để tớ còn tiện chăm sóc cậu ấy nữa chứ."
Mang tiếng là chăm sóc nhưng thực chất là lên giường.
Trong lòng bọn họ đều biết rõ.
"Còn nữa," Tề Kha Hàn nhếch miệng cười rồi cúi đầu vén tóc trên cổ Mạnh Triều Nhân để thằng bạn thân thấy chiếc khóa nhỏ hắn vừa đeo lên cổ thiếu niên, "Tới tặng cậu ấy chút quà."
Mạnh Triều Nhân không phản kháng, không cự tuyệt mà nhận hết.
Có vẻ như còn rất thích món quà của Tề Kha Hàn nữa.
Khi tiếng chuông vào học reo lên, Tả Linh Xuyên mấp máy đôi môi mỏng: "Chuyên dùng?"
Y không nên để cảm xúc của mình dao động.
Mọi lời Mạnh Triều Nhân nói đều không thể tin được.
"Tớ chưa tẩy đi đâu." Sau khi Mạnh Triều Nhân nắm bắt được từ mấu chốt của y thì hồn nhiên vén áo lên rồi ân cần cho y xem chữ phía trên, "Tả Linh Xuyên, cậu có muốn dùng tớ không?"