Trong mắt người ngoài, Tả Linh Xuyên tuyệt đối là người nắm quyền chủ đạo trong tình cảm.
Đương nhiên chính y cũng nghĩ vậy.
Y có ưu thế vượt trội so với các bạn đồng trang lứa, thích kiểm soát, tính tình lại kiêu ngạo, ánh mắt nhìn người khác luôn mang theo vẻ khinh thường.
Chẳng ai dám bàn tán lung tung về y, cũng không ai dám đối nghịch với y.
Y là học sinh gương mẫu được các giáo viên xem trọng nhất, gia cảnh ưu việt, trong lớp chẳng ai dám cãi lời y.
Cãi nhau với kiểu người như y quả thực là tai họa.
Mọi người đều biết y đẹp trai, cũng biết y lạnh lùng.
Tính cách khó gần này giúp y tránh được rất nhiều giao tiếp xã hội vô bổ, nhưng đồng thời cũng làm y không có người bạn nào để tâm sự cả.
Y cố ý biến mình thành một ngọn núi tuyết trắng xóa chỉ có thể ngắm từ xa, ai muốn tới gần đều bị cái lạnh thấu xương làm chùn bước.
"Về rồi à?" Mẹ y đang bỏ chén vào máy rửa thì nghe tiếng mở khoá, bà thò đầu ra khỏi bếp nhìn Tả Linh Xuyên thay dép trước cửa rồi nói, "Đây là lần đầu tiên con nói ăn cơm với bạn học ở ngoài đấy."
"Dạ." Tả Linh Xuyên trả lời qua loa rồi đeo cặp về phòng mình.
Mẹ lại hỏi y: "Chơi vui không con?"
Bước chân Tả Linh Xuyên ngừng lại, nhìn bà một cái rồi nói: "Cũng tạm ạ."
Vui? Y cũng chẳng rõ hôm nay mình có vui không nữa.
Thực ra ban đầu y rất phẫn nộ —— Mạnh Triều Nhân và bạn y trao đổi số liên lạc, thậm chí còn lên giường với nhau nữa. Y có lý do để tin rằng hai người kia đã làm rất nhiều lần sau lưng mình.
Nhưng phẫn nộ là cảm xúc cực kỳ mất mặt, sau khi nhận ra điều này, y nhanh chóng kìm nén những dao động trong nội tâm.
Y không nên để ý Mạnh Triều Nhân như vậy, dù sao đây cũng chỉ là một con ruồi suốt ngày lượn quanh y mà thôi.
Chắc mình bị điên mất rồi.
Khi đưa tay nhấn chuông cửa, Tả Linh Xuyên nghĩ thầm.
Sau khi xin chủ nhiệm lớp địa chỉ của Mạnh Triều Nhân, giữa trưa y đón xe tới đó.
Y không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Tới xem hai người kia làm loạn à? Y cũng chẳng có hứng thú này.
Lừa đảo. Y nghĩ Mạnh Triều Nhân hoàn toàn chẳng thích gì mình mà cứ làm bộ theo đuổi mình, vừa chớp mắt đã bám theo mông người khác vẫy đuôi.
Mạnh Triều Nhân là điếm thúi gạt người.
Tả Linh Xuyên đứng ở cửa kết luận.
Đã đến đây rồi thì ít nhất y phải xông vào đánh Tề Kha Hàn một trận cho vơi bớt lửa giận vô cớ đang sôi trào trong ngực mình.
Khi y sắp vung nắm đấm vào mặt thằng bạn, Mạnh Triều Nhân bị chơi toàn thân đầy vết tích mặc áo khoác đồng phục của y thò đầu ra khỏi phòng, còn mừng rỡ mời y vào nhà.
Mạnh Triều Nhân là điếm thúi vô sỉ.
Khi vào cửa, Tả Linh Xuyên tin chắc như vậy.
-
Giờ Mạnh Triều Nhân đang oanh tạc y bằng tin nhắn.
Tả Linh Xuyên vừa lấy bài tập ra khỏi cặp vừa liếc nhìn tin nhắn liên tục hiện ra trên màn hình điện thoại.
Y cũng không định trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cậu.
Mạnh Triều Nhân hỏi y thích ăn món gì, hỏi y lần sau có ăn cơm hộp không, còn hỏi y thích hoa gì.
Hỏi xong cả đống câu lại gửi cho y một đoạn suy đoán dài thòng.
Oanh tạc mười phút, có lẽ Mạnh Triều Nhân đã mệt nên rốt cuộc dừng lại hành vi vô nghĩa này.
Tả Linh Xuyên nghĩ: Thật chẳng có nghị lực gì cả.
Thế là y cất điện thoại rồi tập trung làm bài.
Đang định đóng ngăn kéo thì thấy Mạnh Triều Nhân gửi cho y một đoạn video ngắn.
Thiếu niên vỗ mặt mình một cái rồi hớn hở gác di động lên bàn học, co chân lên banh rộng hai đùi rồi thò ngón tay vạch ra lối vào mềm mại hồng hào bên dưới cho y thấy.
"Chỗ này sạch lắm rồi," Mạnh Triều Nhân chậm rãi vén áo ngủ lên để lộ dòng chữ "Tả Linh Xuyên chuyên dùng" trên bụng, sau đó tươi cười bảo y, "Cho cậu kiểm tra nhé."