Tên nhóc này thật biết cách làm hắn mất hứng mà!
Đã bệnh ra nông nỗi này mà vẫn còn sức giật lại áo khoác từ tay hắn. Khi hắn xắn tay áo lên định dùng bạo lực để cướp, Mạnh Triều Nhân thế mà ứa ra mấy giọt lệ, cuộn tròn người khóc thút thít trước mặt hắn.
Tề Kha Hàn nổi nóng.
Nhưng tức giận với chó con bị bệnh run cầm cập thì làm được gì chứ? Lúc nãy hắn thấy canh sủi cảo nguội ngắt đã đóng một lớp mỡ trên bàn ăn, bên trong còn rất nhiều sủi cảo, đoán chừng tối qua Mạnh Triều Nhân chưa ăn bao nhiêu đã đi ngủ, giờ dạ dày đang trống rỗng.
Hắn luồn tay dưới áo ngủ thiếu niên sờ phần bụng lép kẹp, nhíu mày suy nghĩ một lát rồi bật dậy lấy điện thoại đặt một phần cháo hoa.
Áo khoác này không phải hắn đưa, vậy cậu lấy từ chỗ nào?
Hắn biết tên nhóc biến thái này rất nhát, nếu có gan trộm đồ của Tả Linh Xuyên đã chẳng chịu lấy thân ra trao đổi với hắn.
Hôm qua Tả Linh Xuyên đột nhiên hỏi hắn những câu kia......
Chẳng lẽ Tả Linh Xuyên đã nhận ra gì đó nên hỏi xong không về nhà mà ở bên ngoài chờ Mạnh Triều Nhân ra?
Sau khi nhà hắn chuyển đến cư xá này thì quen biết Tả Linh Xuyên, hai người học chung trường từ cấp một đến cấp ba, mặc dù tính tình hoàn toàn trái ngược nhau nhưng nói chuyện lâu dần cũng thành bạn.
Theo những gì hắn biết về Tả Linh Xuyên, thằng bạn này của hắn ghét nhất là những chuyện phiền toái và những kẻ phiền phức, sao có thể để ý một tên biến thái luôn theo dõi và chụp lén mình được.
Nhưng cũng chưa biết chừng, lỡ đúng là vậy thì sao?
Lỡ đâu Tả Linh Xuyên bỗng nhiên nổi hứng, quyết định trêu chọc chú chó hoang suốt ngày lẽo đẽo theo sau mông mình thì sao......
Nghĩ vậy Tề Kha Hàn càng nhíu mày chặt hơn, lập tức lột phăng quần ngủ Mạnh Triều Nhân để xem chỗ phía dưới.
Mạnh Triều Nhân đã không còn tỉnh táo, bị hắn banh chân ra thì vùng vẫy một hồi, ngón chân cuộn tròn trong không khí rồi nhanh chóng kiệt sức thả lỏng người. Hắn chậm rãi nhét ngón trỏ vào chỗ kín của thiếu niên, sau cổ rịn mồ hôi lấm tấm.
Có lẽ vì bị bệnh nên nhiệt độ bên trong hơi cao, thành ruột mềm mại siết chặt như đang chủ động mút lấy ngón tay hắn.
Không sưng. Những dấu vết trên người đều là hôm qua hắn để lại chứ không có vết nào mới.
"Mình đang nghĩ gì thế không biết......" Tề Kha Hàn thở phào một hơi, lúc cúi đầu mồ hôi tí tách nhỏ xuống bụng Mạnh Triều Nhân, rũ mắt cười nói, "Tôi còn tưởng cậu bị Tả Linh Xuyên cường bạo nữa chứ."
Nghe tên Tả Linh Xuyên, lông mi Mạnh Triều Nhân khẽ run nhưng vẫn không mở mắt ra.
"Chỉ biết nhìn Tả Linh Xuyên thôi," Tề Kha Hàn cởi nút quần để vật nửa cương trong quần lót bật ra giữa hai chân Mạnh Triều Nhân rồi thấp giọng nói, "Lâu lâu tôi cũng ngồi chung xe buýt với cậu ta về nhà, nhưng con mẹ nó chắc cậu không thấy tôi ngồi phía sau đâu nhỉ."
Lúc tỉnh Mạnh Triều Nhân đã chẳng thèm nghe hắn nói, lúc ngủ càng không nghe được.
"Cậu phải ra nhiều mồ hôi một chút." Tề Kha Hàn vừa ưỡn lưng tiến vào vừa cúi đầu hôn môi Mạnh Triều Nhân, nhắm mắt thưởng thức dư vị đắng chát của viên thuốc để lại rồi nói, "Ra mồ hôi xong tôi bế cậu đi tắm nước nóng, sẽ hết bệnh ngay thôi."