Tề Kha Hàn ngủ không ngon.
Hắn trằn trọc đến tận nửa đêm, cuối cùng vẫn không hiểu tại sao Mạnh Triều Nhân xóa mình. Kết bạn hai lần cậu không chấp nhận, gọi điện thoại cũng không nghe, cứ như quyết tâm muốn cắt đứt quan hệ với hắn vậy.
Bắt hắn thề hắn cũng thề rồi, muốn sủi cảo hắn cũng cho......
Chắc không phải chê kỹ thuật của hắn kém cỏi đấy chứ?
Trước khi chơi Mạnh Triều Nhân hắn vẫn còn là trai tân nên chưa có kinh nghiệm thực tiễn, sau này luyện tập nhiều hơn nhất định sẽ tiến bộ thôi mà!
Chẳng phải tên sói mắt trắng Mạnh Triều Nhân này trên giường cũng sướng lắm sao? Còn bảo hắn muốn làm thì cứ nhắn tin, thế mà vừa quay đầu đã xóa hắn.
Hắn tức đến nỗi nửa đêm bật dậy trên giường, trong lòng điên cuồng mắng Mạnh Triều Nhân là chó hoang lừa đảo.
Một lát sau Tề Kha Hàn buồn bực nằm xuống giường, nghĩ thầm chó con gạt người cũng là chuyện bình thường. Hắn không giận nữa nhưng ngày mai nhất định phải tóm lấy Mạnh Triều Nhân chịch một trận, sau đó mua vòng cổ đeo lên cho cậu.
Nhớ lại Mạnh Triều Nhân quỳ giữa hai chân liếm tay hắn, rốt cuộc tâm trạng Tề Kha Hàn đã khá hơn nhiều.
Thằng bạn Tả Linh Xuyên của hắn đã không có hứng thú với chú chó hoang này thì cũng đừng cản hắn nhận nuôi.
-
Chỗ ngồi của Mạnh Triều Nhân bỏ trống.
Trong lớp cậu không có bạn bè gì, cảm giác tồn tại rất thấp nên cũng chẳng ai hỏi tại sao cậu vắng mặt.
Tả Linh Xuyên đặt sách bài tập lên giá, khi đứng dậy ra ngoài lấy nước, ánh mắt lơ đãng lướt qua chỗ trống kia.
Bình thường luôn có một thiếu niên ngồi ở đó nấp sau cuốn sách nhìn trộm y.
Mỗi ngày đến lớp, Tả Linh Xuyên thò tay vào hộc bàn lấy sách đều thấy bên trong đặt một hộp cơm nóng hổi. Hôm nay không có hộp cơm, cũng chẳng có ánh mắt luôn dõi theo y nữa.
Mạnh Triều Nhân không thích đi học nhưng luôn là người đến lớp sớm nhất. Dù cậu có trực nhật hay không thì sau khi tới lớp đều quét dọn sạch sẽ, thỉnh thoảng còn đem hoa để trên bục giảng.
Tóc cậu khá dài, lúc nào cũng cúi gằm mặt, không thích nói chuyện nên hầu như chẳng ai biết giọng cậu. Cậu không thuộc về bất kỳ hội nhóm nào mà luôn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Trầm lặng, hơi lập dị nhưng cũng không làm người ta ghét.
"Cha mẹ Mạnh Triều Nhân ly hôn, giờ đang sống một mình. Lúc nãy gọi điện cho em ấy nhưng chẳng ai nghe cả." Chủ nhiệm lớp đặt điện thoại xuống rồi nói với Tả Linh Xuyên theo tới văn phòng, "Cô đã gọi cho mẹ em ấy nhưng bà ấy đang đi công tác nên không tới xem được."
Trên mặt Tả Linh Xuyên chẳng lộ ra cảm xúc gì, cúi đầu sửa lại xấp tài liệu trên tay rồi hỏi: "Có khi nào bị bệnh không ạ?"
Chủ nhiệm lớp lo lắng nói: "Chắc vậy. Chuyện này......"
Đang định nói tiếp thì màn hình điện thoại bên cạnh đột nhiên sáng lên.
Người gọi là Mạnh Triều Nhân.
"Cô ơi, Triều Nhân bị cảm hơi nặng nên phải nghỉ ở nhà." Đầu dây bên kia nói, "Em gọi để xin nghỉ giùm cậu ấy ạ."
Chủ nhiệm lớp bật loa ngoài nên Tả Linh Xuyên cũng nghe được thanh âm phát ra.
Y khựng lại rồi đưa mắt nhìn sang.
Tốt xấu gì cũng đã quen biết mười năm......
Đương nhiên y nhận ra người vừa nói là ai.