"Chó hoang?" Tả Linh Xuyên nhìn cánh cửa bị Tề Kha Hàn chặn lại, giằng co với hắn một hồi mới chậm rãi hạ xuống bàn tay giơ lên, "Sao không nghe nó sủa?"
Tề Kha Hàn lau mũi cười nói: "Dù sao cũng là chó câm điếc mà."
"Chó ngoài đường bẩn lắm, biết đâu trên người còn có bọ chét nữa." Tả Linh Xuyên thờ ơ nhìn Tề Kha Hàn, "Cậu còn dám để nó chạy bừa trong phòng ngủ nữa à?"
Tả Linh Xuyên vừa nói xong, Tề Kha Hàn nghe thấy cánh cửa bị tông mấy lần. Nụ cười trên mặt hắn tắt ngắm, nhíu mày thò tay vào túi áo sờ soạng điều khiển từ xa bên trong.
"Không bẩn đâu. Chắc là chó nhà ai chạy lạc thôi, nó ngoan lắm, lông cũng sạch nữa." Hắn nhướng mày cười nói, "Chẳng phải cậu không có hứng thú với chó mèo à? Sao hôm nay hỏi nhiều thế?"
Có lẽ Mạnh Triều Nhân tông cửa mệt mỏi nên tạm thời yên tĩnh lại, nhưng khi Tả Linh Xuyên quay về phòng khách, thần kinh căng thẳng của Tề Kha Hàn dịu xuống thì kinh ngạc phát hiện tay nắm cửa có dấu hiệu bị vặn.
Mạnh Triều Nhân biết Tả Linh Xuyên ở đây mà còn nổi điên đòi ra ngoài với bộ dạng thảm hại kia sao? Nhưng vì đây là một tên nhóc biến thái nên cũng chẳng bất ngờ lắm.
Tề Kha Hàn tăng tần suất gậy rung lên, tựa lưng vào cửa nghe ngóng động tĩnh một lát rồi nhếch miệng cười.
Con chó vàng hắn nuôi còn không chê chuyện lớn mà chạy đến bên chân hắn sủa ầm lên trước cửa.
"Đừng sủa nữa," Tề Kha Hàn vỗ đầu chó nhà mình nói nhỏ, "Về chuồng nằm đi."
"Xem ra nó không thích trong nhà có chó khác." Tả Linh Xuyên nghe chó sủa sau lưng lại quay đầu nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Thôi đừng nói đến chó nữa," Tề Kha Hàn đi tới bá cổ Tả Linh Xuyên nói với giọng điệu anh em tốt, "Tìm tớ tâm sự chuyện gì thế?"
Tả Linh Xuyên đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện Mạnh Triều Nhân."
"Mạnh......" Tề Kha Hàn khựng lại, "Mạnh Triều Nhân?"
"Trước đây tớ có kể với cậu rồi mà," Tả Linh Xuyên ngồi trên ghế salon nhìn chăm chú bình hoa trên bàn kiếng, "Bạn học chung lớp với tớ, đầu óc có bệnh, lúc nào cũng bám theo tớ cả."
Tề Kha Hàn ngồi xuống ghế chống cằm ồ một tiếng rồi cười nói: "Nhớ rồi. Tên biến thái cuồng theo dõi kia đúng không? Cậu ta lại làm gì à?"
Hắn quan sát vẻ mặt Tả Linh Xuyên, đối phương rũ mắt im lặng một hồi, sau đó đột nhiên quay sang nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt tối đi, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng.
Tả Linh Xuyên ngồi thẳng dậy hỏi hắn:
"Tề Kha Hàn, sao cậu lại nói chuyện với cậu ta?"