Khi bị Tề Kha Hàn đè xuống giường và cảm nhận dưới thân từ từ bị vạch ra, Mạnh Triều Nhân há miệng cắn chặt bả vai rắn chắc của nam sinh, cố gắng thích ứng với sự xâm nhập của đối phương.
Giờ cậu đang cố ý chọc tức Tề Kha Hàn.
Cậu đã dần nhận ra người này không hề ngang tàng như vẻ bề ngoài, thậm chí chỉ cần cậu nói mấy câu quá khích thì hắn sẽ lộ ra vẻ mặt chán nản chịu thua.
Cậu biết hai người đang làm gì, cũng biết làm vậy rất đáng xấu hổ, không thể để người ngoài biết.
Nhưng cậu cũng chẳng có ý thức "yêu quý cơ thể mình".
Vì vậy khi Tề Kha Hàn đề nghị trao đổi bằng thân xác cậu, cậu đồng ý ngay chẳng chút do dự.
Đau đớn, đè ép, ngạt thở khi hôn.
Rất mới lạ.
Khi bị bế lên rồi ấn ngồi xuống côn thịt bọc trong lớp màng mỏng trơn nhẵn kia, thân thể cậu co lại vì đau, bản năng muốn tránh né sự xâm nhập đang cận kề nhưng đại não lại đắm chìm trong đó, thử lắc mông để lỗ nhỏ có thể mau chóng nuốt hết vật kia.
"Sướng thì rên đi......" Tề Kha Hàn nắm tóc bắt cậu ngẩng cằm lên, rũ mắt nhìn chằm chằm bờ môi bị cậu cắn hằn dấu răng rồi nói, "Giờ nhà tôi không có ai đâu."
Sau khi đưa tay gỡ môi Mạnh Triều Nhân, hắn thấy tên nhóc biến thái còn rưng rưng nước mắt sinh lý này nhếch miệng cười với mình.
Bên trong nóng ướt chặt khít hệt như miệng nhỏ tham lam mút lấy dương vật hắn.
Tề Kha Hàn thở hắt một hơi, banh chân Mạnh Triều Nhân ra rộng hơn rồi lại nặng nề đè xuống, ôm lên eo nhỏ dưới thân để vật của mình có thể tiến vào sâu hơn.
Quá chặt, rõ ràng hôm qua đã chơi lỏng một lần mà hôm nay vẫn khó vào như thế......
Tóc mái trên trán Mạnh Triều Nhân bị mồ hôi thấm ướt, trong cổ phát ra tiếng rên khe khẽ, khi đụng vào chỗ nào đó, hắn phát hiện ngón tay Mạnh Triều Nhân bỗng nhiên níu chặt tay áo mình, thế là lập tức tấn công điểm kia dồn dập.
"Giờ lại khóc thật đấy à?" Tề Kha Hàn giữ tay Mạnh Triều Nhân, nhìn vành tai đỏ ửng của cậu, "Còn nhớ Tả Linh Xuyên là ai nữa không?"