Tề Kha Hàn không ngờ Mạnh Triều Nhân sẽ làm vậy nên quả thực bị giật mình.
"Ưm, ưm......" Mạnh Triều Nhân ôm chặt cổ hắn, chăm chú quấn lấy đầu lưỡi hắn, cái mông mềm mềm đặt ngay trên khóa quần của hắn.
Sau khi môi lưỡi thoáng tách ra, Mạnh Triều Nhân ôm mặt hắn vừa thở hổn hển vừa liếm láp khóe môi hắn như thú con, lọn tóc đen sau vành tai rơi xuống nhẹ nhàng phất qua mặt làm đáy lòng hắn ngứa ngáy.
"Mạnh Triều Nhân......" Tề Kha Hàn cứng không chịu nổi, thở dốc một hơi rồi dời tay từ tấm lưng gầy của cậu sang chỗ tròn trịa mềm mại kia, bóp nhẹ mấy cái rồi trở mình đè Mạnh Triều Nhân xuống thấp giọng nói, "Cởi quần ra."
Dường như Mạnh Triều Nhân chẳng có chút xấu hổ nào, sau khi bị hắn buông ra thì nhanh chóng lột phăng quần dài và quần lót.
"Đừng vội, từ từ đã!" Tề Kha Hàn cản lại Mạnh Triều Nhân sắp sửa nhào tới, nghiến răng nhéo má cậu nói, "Tôi chưa đeo bao mà, cậu muốn bị tôi bắn vào trong sao?"
Mạnh Triều Nhân suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc gật đầu: "Muốn."
Nếu không biết rõ Mạnh Triều Nhân thầm mến bạn mình chắc giờ hắn đã tự đa tình tưởng cậu yêu mình sâu đậm rồi.
Mặc dù suy nghĩ của hắn không theo kịp mạch não Mạnh Triều Nhân nhưng vật bên dưới vẫn theo kịp.
Khi Mạnh Triều Nhân chồm tới hôn hắn, dương vật hắn mất khống chế phồng lên to hơn.
"Hôm qua là lần đầu thật à?" Hắn ôm Mạnh Triều Nhân, vừa luồn ngón tay dính gel bôi trơn từ từ nới lỏng chỗ chặt khít kia vừa hỏi, "Tôi thấy cậu chẳng ngại chút nào cả."
Không sợ xấu hổ, ngay cả đỏ mặt cũng là vì thiếu dưỡng khí.
Mạnh Triều Nhân nhắm mắt chịu đựng cảm giác bị dị vật xâm nhập, ôm lưng hắn thả lỏng người để hắn luồn vào rồi nói: "Ừm. Vì cậu đâu phải Tả Linh Xuyên......"
Vì không thích nên dù vuốt ve và hôn môi như bây giờ cũng chẳng thấy ngại ngùng.
Động tác của Tề Kha Hàn ngừng lại, tặc lưỡi nói: "Gì hả......"
Thấy hắn không làm tiếp, Mạnh Triều Nhân chồm tới hôn một cái lên khuôn mặt tuấn tú đang bí xị của hắn rồi nói: "Tức không? Tức thì trút hết lên người tôi đi."