Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Chương 158: 158: Viên Mãn - Lấy Cái Gì Mà Dùng Sau Nàyh





Anh nhanh tay nắm lấy chú chuột nhỏ, bao trùm nó cùng vật to lớn của mình, tuốt lộng.
" A...!Ưm..."
Đôi mắt chuột mở ra, có chút ướt át nơi khoé mắt, động tình lại đáng thương nhìn anh.
Nhưng mà thú nhân lại hơi cười, dịu dàng cắn cắn môi nhỏ, cái tay vẫn không ngừng giữ lấy hai vật lớn nhỏ khác biệt mà ma sát với nhau.
" A...!Đừng..."
Một tiếng đừng vừa bật ra đã bị cường thế nuốt lấy.
Nae có chút tức giận, thú nhân đáng chết, giảo hoạt bá đạo.
Nghĩ vậy thôi nhưng cả người đã ***** ****, chú chuột nhỏ đã cứng đến chịu không nổi, có chút giật giật muốn bắn ra lại chịu không nổi kích thích lại xấu hổ lấy hai tay nhỏ che lại, cái đầu nhỏ hơi lúc lắc.
Nolan biết cậu muốn tới rồi, càng thêm ra sức mà chà sát, đôi môi mỏng đã buông ra môi nhỏ, chuyển địa bàn xuống cần cổ trắng nõn, một bàn tay lại lần mò đến hai cánh mông nhìn thì nhỏ nhưng tròn đầy căng mẩy, xúc cảm tốt đẹp đến mức anh cũng muốn bắn ra.
Nae đang chìm đắm trong cảm giác phía trước, đâu có biết địa phận mê người phía sau đã bị con sói lớn dòm ngó, mon men đến gần, thừa cơ xâm chiếm.
Khi ngón tay anh sờ soạn đến nơi đó thì cả người con chuột giật nãy lên.
" A!!"
Chú chuột nhỏ trong tay anh không chịu nổi kích thích mà bắn ra, cái miệng nhỏ phía sau còn mấp máy, hút lấy đầy ngón tay anh kéo vào.
" A...!Đừng..."
Cả người con chuột bị kích thích đến uốn cong lên, vô tình lại áp vào lòng ngực cường tráng của thú nhân đến không một kẻ hở, cái mông lại vểnh lên, tạo ra một đường cong đẹp đẽ mê người.

Nolan cuốn lấy chất d.ịch trên tay mình, lần tìm đến phía sau, chỗ ngón tay anh đang bị hút lấy, cũng không thèm lấy nó ra mà đã đem ngón nữa có dính nhớt nhét vào, hai bắp tay còn ép chặt lấy hai bên mạn sườn xinh đẹp của cậu, giữ cho con chuột ở tư thế đẹp đẽ kia mà thừa nhận kích thích lớn hơn.
" A...!Lạ lắm...!Hức..."
Nae nấc lên, cả người dựa vào ngực thú nhân, cái miệng nhỏ để vào bả vai thú nhân, dùng sức mà cắn.
Nolan hôn hôn nhẹ vành tai non mịn bên miệng, yêu thương, dỗ dành, khiến cậu mềm người ra, đón nhận càng nhiều hơn khoái cảm của dục vọng nguyên thủy nhất.
Hai ngón anh tay đã thuận lợi trượt vào trong, không ngừng chọt ngấy khắp nơi, giống như con ngựa thoát cương mà xông loạn vào điểm mẫn cảm bên trong u cốc nóng ấm lại chưa ai chạm tới.
" A!!!...!Hức...!Ha...!Nolan..."
Cái tên trong lúc động tình mà gọi ra làm chấn động toàn thân thú nhân.
Hai mắt sói có chút sâu thẳm, loé sáng.
Hai ngón tay hơi banh rộng miệng nhỏ ra hai bên.
" Á...!Đừng...!Nolan..."
Lại thêm hai ngón tay nữa chui vào, con chuột chịu không nổi mà cầu xin, chịu không nổi kích thích mà cắn mạnh lên bả vai thú nhân, cố tình lại cứ gọi tên hắn, không biết nó là độc dược khơi dậy dục vọng đang kiềm nén của thú nhân.
" A a a...!Ha...!Hức...!A..."
Bốn ngón tay cứ như hai cái chày gỗ phối hợp nhịp nhàng mà ra ra vào vào trong miệng nhỏ, tiếng nước dính nhớt vang lên không ngừng.
Chú chuột nhỏ đã chịu không nổi mà phun ra lần nữa, cả người xụi lơ.
Nhưng thú nhân nào chịu buông tha, vật to lớn đã cứng đến như đá, nổi đầy gân xanh, không nói hay lời rút ra bốn ngón tay, thừa dịp cái miệng nhỏ chưa khép lại mà chui vào.
Dù vậy nó cũng quá lớn, chỉ vào được một đầu nấm đã khiến con chuột ăn không tiêu.
" A đau...!Nolan đau quá...!Hu hu..."
Con chuột nhỏ vừa trải qua khoái cảm cũng chịu không nổi mà khóc lên, tội nghiệp vô cùng.
Nolan đang muốn mất đi lý trí bởi vì tiếng khóc này của cậu mà giật mình tỉnh lại, gòng mình mà giữ lại hai cánh mông đang muốn ép xuống, ồ ồ mà thở gấp.
" Đừng khóc, Nae ngoan, tôi sẽ nhẹ nhàng, em thả lỏng, thả lỏng...!Hừ!"
Anh liếm nhẹ vành tai cậu, dụ dỗ.
Nhưng đổi lại là hai hàm răng của con chuột.
Không đau, nhưng kích thích đến thú nhân muốn bạo tẩu.
Anh dùng một tay giữ mông cậu, một tay vuốt nhẹ trên sống lưng đã mướt nước vì vận động nãy giờ, muốn nó thả lỏng ra.

Con chuột bị động tác của anh vỗ về, dù đau lắm nhưng cũng biết tên đã lên dây, cậu có thể cảm nhận được vật to lớn kia đang giật thình thịch, nếu còn không cho nó bắn thì đảm bảo nó sẽ nổ tung cho xem, rồi cậu lấy cái gì mà dùng sau này??
Cậu dù có chút sợ nhưng cũng từng nghe thấy phụ mẫu mình làm chuyện này, a mẫu rất là vui sướng...

Thôi vậy, lúc nãy cậu cũng thoải mái lắm, cũng nên trả lại cho người chứ.
" Anh nhẹ thôi..."
Nolan đang gòng mình nghe thấy lời này thì trong lòng mềm mại.
Con chuột thật đáng yêu.
" Vậy em tự cho nó vào đi, em tự làm sẽ không sợ tôi không kiếm chế được, đúng không?"
Con sói giảo hoạt nói.
Cậu bĩu môi, đừng tưởng cậu không hiểu mấy chuyện này mà dụ dỗ nhé....
Nolan cảm thấy cái tay bên hông đang nhéo anh, khoé môi nhếch lên.
Dưới thân hơi đỉnh một chút, chỉ một chút như cái móng tay rồi lại kéo ra, cứ tới tới lui lui như vậy.
" Ưm..."
Âm thanh mềm mại lại bay ra bên tai.
Chỉ là ngọt ngào chứ không có đau đớn.
Xem ra anh đành phải nhịn thêm, nếu không con chuột sẽ cắn chết anh.
Khó khăn lắm mới cướp được con chuột đến tay, không thể để nó bay mất được.
Thế là con sói lớn từng chút một mà đỉnh lộng, từng chút một chui vào càng sâu hơn, tước đoạt càng nhiều hơn những âm thanh mềm mại.
" A...!Ưm..."
Nae cảm thấy như bản thân bị lôi đến chín tầng mây, cứ phập phồng không ngừng, khoái cảm cứ bị kéo ra, dần dần cậu cũng quên mất vật kia to lớn cỡ nào, chỉ biết ưm a mỗi khi bị ma sát vách thịt đến mềm mại, chảy ra mật ngọt, làm trơn ướt đầu nấm to kia, khiến nó ra vào càng thêm thuận lợi.
Dần dần vật kia cũng đã chui vào được một nữa.
Nolan cảm thấy mình thật là siêu nhân, lại có thể chịu đựng được đến giờ, nhưng mà anh cũng hết muốn chịu đựng nữa rồi.
Nâng hông, đỉnh mạnh lên, cứ thế đi vào toàn bộ.

" A!!! Nolan!! A...!A...!A..."
Con chuột còn chưa kịp chất vấn đã bị anh cuồng bạo giã nát u cốc ướt mềm đến nóng lên, bốc cháy.
" Em chặt quá! Tôi chết mất! Hừ!"
Con sói to gầm lên, cuồng dã mà đỉnh hông, còn nắm eo cậu nhấc lên đè xuống.
" Ha...!Ha...!Ha..."
Con chuột đã không nói được lời nào nữa, hai tay ôm chặt lấy đầu con sói, giữ cho thân mình không bị đỉnh bay lên, ngày càng dục tiên dục tử, bị đốt lửa đến chín mềm cả người.
Bên ngoài thì gió lạnh thổi ào ào, tuyết bay đầy trời, trong nhà cây thì nóng đến kinh người, hai thân hình đang quấn lấy nhau cũng ướt đẫm mồ hôi, tiếng nước còn vang lên róc rách, d.âm mĩ, nhượng người đỏ mặt tía tai.
Nếu lúc này có người đang đứng bên ngoài, đảm bảo sẽ nhìn thấy nhà cây lung lây không ngừng, kèm theo là những âm thanh dính nị, nghe vào tai sẽ xấu hổ bỏ chạy mất.
Ở một nơi khác cách đó không xa, có á thú nhân đang vừa ăn vừa lên kế hoạch làm sao đuổi đi tế ti khác tộc kia, lại như thế nào giành lấy thú nhân cường đại cho mình.
Nào hay biết bản thân đã chậm một bước, hai con người kia vốn sinh ra là giành cho nhau, chỉ là thiếu một bước gặp nhau rồi dính lấy nhau mà thôi.
Thiên thời, địa lợi, nhân hoà.
Mọi thứ đã đủ rồi, tất nhiên là phải thành thôi.
Ở trên một nhà cây lớn nhất, tế ti Philip mỉm cười, không hề cảm thấy bản thân sắp mất đi một thú nhân cường đại là việc gì không tốt, quan trọng hơn chính là tộc đàn sẽ chào đón một tế ti đã lâu không thấy, ông tất nhiên phải cười rồi.
" Cảm tạ thú thần ban ân!".