Nhật Ký Theo Đuổi Tình Đầu

Chương 117: 117: Trai Tài Gái Sắc





"Hả? Thật sao?"
Thật không thể tin được!
Không phải quá chóng vánh rồi đấy chứ?
Thậm chí việc họ là một đôi cũng chỉ vừa mới diễn ra cách đây vài ngày.
Bao nhiêu cô nàng còn đang trong độ tuổi đôi mươi cũng phải tiếc rẻ mà nhìn nhau, than thở.

Chỉ mới vài ngày trước, sếp tổng còn là người đàn ông trong mơ ước của họ, thế mà bây giờ, người ta đã là hoa đã có chủ.
Lúc trông thấy Vũ Lăng hôn Tô Dĩ An, cũng có không ít người bất bình, phản đối kịch liệt, nhưng khi ngẫm lại, ai ai cũng thấy hai người rất hợp đôi.
Không phải đều là trai tài gái sắc hay sao?
Hai người đó là một đôi, bây giờ thì ai cũng tin rồi.

Nhưng mới chóng vánh như thế đã đưa con gái người ta về nhà, không phải quá nhanh, quá nguy hiểm rồi không?
Thậm chí đến cả Hoắc Thừa Ân cũng đâu dám tin.


Kể cả khi biết được chuyện Vũ Lăng đưa cô về nhà, anh còn sững sờ vài giây.
Anh và Diệp Lục Nghiên yêu nhau từ khi học đại học tới tận bây giờ vẫn chưa dám dẫn nhau về gặp gia đình hai bên, thế mà hai người này...tính ra chỉ mới làm người yêu được vài ngày mà đã...
[…]
Cũng trong lúc đó, Vũ gia trở nên nhộn nhịp hẳn ra.
Tiếng cười nói vang khắp nhà, thậm chí đến Ngọc Linh Lung cũng phải tranh thủ ghé qua.
Tô Dĩ An tới chơi, sao cô có thể bỏ lỡ được cô hội hiếm có này.

Ba năm trước, nghe tin Tô Dĩ An đi nước ngoài, cô đã vừa thấy nhớ, vừa thấy tiếc tới mức nào.

Cũng may Vũ Dương lúc đó đã trưởng thành lên rất nhiều, không cần phải đi tìm thêm gia sư nữa.
Ngọc Linh Lung vừa trông thấy Tô Dĩ An, mặt mày đã rạng rỡ cả lên, tay bắt mặt mừng với cô:
"Ôi, Tô Dĩ An! Đã lâu không gặp lại cô.

Trông cô ngày càng xinh đẹp và quyến rũ hơn rồi!"
Từng lời nói của Ngọc Linh Lung lại khiến cô ngượng chín đó cả mặt.

Ngọc Linh Lung quả nhiên vẫn không hề thay đổi, rất vô tư, rất hoạt ngôn như trước đây.
Gặp lại những người này, cô cảm thấy sao lại thân quen đến lạ.

Mặc dù chưa nhớ được hết chi tiết, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy, nơi này chưa một phần trong khoảng ký ức bị đánh mất kia của cô.
Duy chỉ có Vũ Dương, mặt mày từ nãy tới giờ vẫn luôn u sầu.

Cậu chưa muốn về nhà, cậu vẫn muốn ở lại bệnh viện, nhưng Vũ Lăng lại nhất quyết kéo cậu về cho bằng được.

Hơn nữa...lúc nãy cậu còn trông thấy hai bóng người...mặt mày rất giống Giang Tình.
Lại nói về Giang Tình, Vũ Dương về chưa được bao lâu, bố mẹ cô từ nước ngoài cũng đột ngột trở về.
Nghe tin con gái mình tai nạn, phải nằm viện gần một tháng, bọn họ đều lo sốt vó lên, khó khăn lắm mới sắp xếp được công việc mà bay về nước thăm con gái.
Cách đây ba năm, bố mẹ Giang Tình đi nước ngoài làm ăn, Giang Hạ Sơ cũng đã trưởng thành, lại độc lập về tài chính, công việc cũng ổn định, bọn họ cũng yên tâm để Giang Tình ở lại cho Giang Hạ Sơ chăm sóc.
Vừa trông thấy bố mẹ hớt hải chạy vào, trên tay vẫn còn kéo theo chiếc vali, cô biết hai người vừa từ sân bay tức tốc tới đây, thậm chí còn chưa kịp nghỉ ngơi.
Mẹ cô mặt đầy lo lắng, chạy tới bên Giang Tình:
"Con có sao không vậy?"
Nhìn bàn chân phải bó bột của cô, không thể đi lại, một người làm mẹ cũng phải đau thấu tâm can.
Cô đã được nghe Giang Hạ Sơ kể về Vũ Dương, có chút giận, có chút bực mình, nhưng nghĩ tới những hành động chăm sóc, ân cần của cậu dành cho Giang Tình suốt thời gian qua, cô cũng có chút mủi lòng.
Giang Tình trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Bố mẹ trở về, cô vui không tài nào tả nổi, nhưng nghĩ tới việc công việc của họ sẽ bị trì trệ, thậm chí có chút ảnh hưởng không nhỏ, cô lại phải lo lắng.
"Con không sao! Cũng vài tuần nữa là được xuất viện rồi!" Giang Tình trả lời, giúp họ trấn an tinh thần.
Thế mà cả bố và mẹ đều bất chợt nghiêm nét mày, nhìn Giang Tình:
"Lần sau con đừng dây dưa với loại người như thằng bé Vũ Dương đó nữa.

Con chỉ khổ thêm mà thôi!"
Giang Tình cứng đờ người, dường như không dám tin vào những gì họ vừa nói.


Bọn họ biết chuyện Vũ Dương đã gây ra tai nạn này cho cô?
Ánh mắt Giang Tình khẽ liếc sang bên người chị gái, Giang Hạ Sơ vội vàng né tránh ánh mắt cô, nhìn đi chỗ khác, dường như chị cũng biết mình đã lỡ lời.
"Nhưng...cậu ấy là người tốt..." Chất giọng của Giang Tình có chút nghẹn lại.
Mẹ cô thở dài, khẽ vuốt mái tóc dài của con gái.

Giang Tình đã gầy đi nhiều rồi, điều đó làm cô cũng thương xót ghê lắm.
"Người tốt...mà lại khiến con ra nông nỗi này hay sao?"
"Cái đó..."
Cô không cãi lại được, vì đó là sự thật.
Nhưng chỉ vì lần này mà đánh đồng cậu ta là hư hỏng, không phải rất không thỏa đáng hay sao?
Cô là nạn nhân, đối diện với người đã gây ra tai nạn cho mình, khiến cô không thể đi lại được một cách bình thường suốt mấy tháng trời, nhưng cậu ta vẫn luôn ở bên chăm sóc cô, biết lỗi của mình mà ở bên cạnh cô cả ngày lẫn đêm, thậm chí Giang Hạ Sơ còn không cần phải tới bệnh viện chăm sóc, cô vẫn không thể hận cậu ta được..