Nhật Ký Theo Đuổi Chiến Thần Tướng Công

Chương 60: 60: Nhạc Mẫu Đại Nhân





Chiến Thần quả là người dám nói dám làm, không quá ba ngày, hắn đã có mặt từ sáng sớm tại Ỷ Gia.

Thân hắn chỉnh chu, mặc trường bào màu đen, tóc vấn gọn gàng, sạch sẽ, gương mặt vẫn còn chút xanh xao vì thương thể chưa lành hoàn toàn.

Trước sự chứng kiến của cả Ỷ Chính Viễm, Cố Mẫn Diệp và Ỷ Lan, hắn khuỵu gồi, quỳ xuống.

Ỷ Lan bất ngờ, nàng bất giác đưa tay ra muốn cản hắn nhưng liền bị phụ thân lườm nguýt, bèn cụp đuôi không dám làm bừa, chỉ mặc cho “người lớn” nói chuyện, tọa đàm.

Ỷ Chính Viễm lạnh lùng:
“Không ngờ Chiến Thần lại đích thân đến cái biệt phủ tồi tàn này của Ỷ Gia ta, mới sáng sớm, không biết ngài làm thứ hành động kinh người này là vì gì?”
Thiền Huy liền không vòng vo:
"Tiểu bối lần này đến đây là muốn thỉnh cầu xin ngài đồng ý cho nữ nhi Ỷ Lan, được đầu quân làm quân y cho doanh binh...”
“Hửm, cũng dứt khoát đấy.”- Ỷ Chính Viễm hừ lanh, trong mắt ông, thì Thiền Huy thậm chí còn chẳng đủ ngang hàng ngang vế với ông, dù rằng hắn chức trọng trong triều cao hơn ông rất nhiều.

Trong tiềm thức, ông chỉ có một ý niệm duy nhất về hắn, đó là...!người đã cướp mất nữ nhi của ông.

Đứa trẻ ngày nào còn bám áo ông giờ đây đã đi si mê, trao toàn bộ tình yêu cho nam nhân khác rồi, ương bướng chống đối cả ông vì Chiến Thần.

Ông đanh giọng nhắc về quá khứ:
“Chiến Thần chắc cũng chưa quên những gì đã xảy ra với nữ nhi của ta bốn mươi năm trước nhỉ? Năm đó, ngươi trả về cho Ỷ Gia ta nữ nhi bán sinh bán tử, giờ ngươi bảo ta lại giả mù giả điếc trao nữ nhi mình cho ngươi sao? Đâu ra thứ chuyện nực cười như thế? Hừ, Chiến Thần gì chứ, một nữ nhân bảo vệ cũng không chu toàn...!Á.”
Vậy đấy, đáng nhẽ là một tràng dài, nhưng lời nói của ông liền bị cắt ngang.

Cố Mẫn Diệp véo mạnh đùi ông, mặt bà vẫn tươi cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lại sắc bén trừng với Ỷ Chính Viễm, phu thê tâm linh tương thông, ông làm sao không hiểu được phu nhân đại nhân đang nói gì chứ.


Là ‘ông im mồm đi’...!
Bà thở dài:
“Chiến Thần đứng lên đi.

Ta rất cảm kích Chiến Thần đã dùng thân mình để bảo vệ con bé vừa rồi, nhưng Ỷ Gia thực sự vẫn chưa tài nào quên nổi chuyện bốn mươi năm về trước.

Quá kinh khủng, bởi vậy Ỷ Gia vẫn không cách nào tin tưởng được ngài.

Chiến Thần, ngài hôm nay đến đây tạ lỗi, chắc hẳn cũng nghĩ ra đối sách thuyết phục lão phu thê bọn ta, nếu ngài thực sự khiến ta yên tâm, thì ta sẽ suy xét.”
Thiền Huy vẫn không đứng lên, hắn còn chắp tay, cúi người sâu hơn:
“Tạ phu nhân đã cho tiểu bối cơ hội giải thích.

Khi xưa, là tiểu bối bất tài mới không bảo vệ chu toàn được Ỷ Lan, nhưng bây giờ, Ỷ Lan chính là nguồn sống của tiểu bối, là trái tim tiểu bối dành trọn cho nàng, bởi vậy nhất định sẽ không để nàng chịu bất kì thương tổn gì nữa.”
Cố Mẫn Diệp trầm ngâm rồi đáp:
“Cũng chỉ là lời nói mà thôi, ngài làm sao để ta tin nổi lời đó là thực đây?”
“Phu nhân, nếu người vẫn chưa an tâm, tiểu bối liền có thể tự lấy ngàn năm công đức và tu vi của mình để đặt cọc, nếu từ nay nàng phải chịu bất kì thương tổn nào, ta liền sẽ tự hủy số công đức và tu vi ấy đi bồi thường.”
Ỷ Chính Viễm hừ lạnh:
“Hừ, Ỷ Gia ta không dám nhận đại lễ này của Chiến Thần.”
Cố mẫn Diệp vô cùng hài lòng với lời tuyên thệ của Thiền Huy, định nói thì bị chen ngang, bà lườm nguýt Ỷ Chính Viễm, nói thầm:
“Ông còn vô lễ với con rể ta nữa, ta liền cho ông ngủ ngoài sân viên cả tháng đấy.”
“...”
Hai người đôi co với nhau, liền khiến Chiến Thần phải nhĩn nhục quỳ gối rất lâu, dẫu vậy Thiền Huy vẫn như một pho tượng không hề có chút động tĩnh.


Năm xưa chưa có chút công danh hay quyền uy nào, hắn đã quá quen với những chiêu bài thử lòng như vậy.

Ỷ Lan đứng nhìn hắn quỳ gối mãi, thương thể lại hồi phục, đau lòng, nàng bèn vội quỳ cạnh hắn, thưa:
“Nương, phụ thân, Tiểu Lan cũng rất muốn được tiếp tục làm quân y đầu quân cho Chiến Thần, mong hai người thành toàn.”
Cố Mẫn Diệp bất ngờ, bà biết Ỷ Lan cứng đầu bèn thở dài bất lực, hỏi Thiền Huy:
“Chiến Thần, ngài có yêu Ỷ Lan không?”
Thiền Huy khựng lại trong giây lát, rồi đáp, giọng hắn ấm áp, ôn hòa, tự nhiên bộc bạch lòng mình không hề do dự:
“Có, cả đời này, có lẽ tiểu bối chỉ có thể yêu mình nàng mà thôi.”
Không chỉ một đời, mà đã hai đời rồi...!hắn đều rung động trước nàng.

Kiếp người phàm trần kia, cũng vì cầu tình ái không được mà độ kiếp bất thành.

Đã uống canh Mạnh Bà bước qua cầu Nại Hà, mà hắn vẫn không tài nào quên nổi nàng, trời đất chứng giám, có lẽ hắn yêu nàng đã ngấm vào trong cốt tủy rồi.

Ỷ Lan ngượng ngùng đỏ mặt, trong đầu nàng lại xuất hiện lên hình ảnh của mình ba hôm trước, tỏ tình với hắn, khóc tùm lum dụi bẩn y phục hắn...!còn đâu dáng vẻ tiểu thư khuê các nữa.

Cố Mẫn Diệp hài lòng:
“Được.

Vậy, Tiểu Lan, lão gia ta muốn trò chuyện cùng Chiến Thần đôi lát...”
Ỷ Lan gật đầu, nàng thầm vui mừng vì dù có chút miễn cưỡng, mẫu thân và phụ thân cũng đang dần chấp nhận Thiền Huy.


Ỷ Chính Viễm không nói lời nào, liền về thư phòng ngay, ông quá hiểu phu nhân nhà mình, bèn yên tâm giao việc đối chất với Chiến Thần cho Cố Mẫn Diệp.

Còn Ỷ Lan lại bồn chồn không thôi, đi lòng vòng quanh sân viện, đầu vẩn vơ nghĩ ngợi lung tung.

Chẳng mấy chốc, Thiền Huy đã bước ra, vẻ mặt hắn phấn khởi, đánh thức Ỷ Lan đang đầu óc trên mây.

Hắn nắm lấy tay nàng, áp chặt lên gò má lạnh toát của hắn:
“Nàng nghĩ ngợi gì thế?”
Ỷ Lan bất ngờ:
“Nhanh vậy sao? Mẫu thân đã hỏi chàng những gì thế?”
Thiền Huy phì cười, hơi ấm phả ra khiến Ỷ Lan nhột, bất giác run tay:
“Thiên cơ bất khả lộ...!Tay nàng đang toát mồ hôi này, lo lắng cho ta sao?”
“Chứ còn sao nữa, chàng làm bừa quá, cứ quỳ gối mãi như vậy, vết thương chưa lành, lát ta xem lại đầu gối cho chàng!”
Thiền Huy cười, yêu chiều nói với nàng:
“Được, được rồi, vạn sự đều nghe nàng quyết định.”
Ỷ Lan bật cười khanh khách, Thiền Huy nhìn đến ngẩn ngơ, mọi khoảnh khắc trong thực tại như đang dừng lại, hắn bất giác cúi người muốn hôn nàng nhưng lại dừng giữa khoảng không.

‘Chết tiệt, thất lễ quá, đang đứng trong Ỷ phủ vậy mà...’- hắn quay ngoắt đầu đi, thầm nghĩ, nén nhịn sự rung động đang sôi sục trong người.

Ỷ Lan nhận thấy cử chỉ nhỏ này, nàng hài lòng, áp nhẹ một nụ hôn trên má hắn, cười rạng rỡ:
“Coi như là phần thưởng bổn cô nương tặng cho chàng.”
Thiền Huy bật cười, hắn ngây ngốc bất giác sờ lên má, nhìn vào nụ cười như tỏa nắng của nàng, hắn nhớ lại những gì mẫu thân Ỷ Lan đã nói...!
Cố Mẫn Diệp hỏi hắn liệu có sẵn sàng từ bỏ tất cả vì Ỷ Lan không, hắn đương nhiên đáp có.

Dù cho có phải giao nộp toàn bộ tài sản, binh lệnh cho nàng, đem toàn bộ cơ nghiệp cả đời dành cho mình nàng, hắn đều nguyện ý.


Nàng hi sinh quá nhiều vì hắn, chẳng ngoa khi nói hắn lên được chức Chiến Thần bây giờ cũng nhờ phần đóng góp không nhỏ của Ỷ Lan.

Cố Mẫn Diệp nói với hắn nàng hay nghĩ ngợi lung tung, vô cùng để tâm những cử chỉ nhỏ nhặt nhất, bởi vậy bà đe dọa hắn nhất định không được phụ lòng nàng...!Nếu làm trái bà liền sẽ đích thân đi dằn mặt hắn, đoạn tuyệt quan hệ giữa Chiến Thần và Ỷ Gia, không cho hắn bước vào biệt phủ nửa bước.

Sở dĩ với thứ áp lực như vậy, hắn vẫn rất phấn khởi, bởi hắn biết được qua lời mẫu thân Ỷ Lan nói: những năm qua nàng đã chưa hề không nguôi yêu hắn, nàng nói với mẫu thân nàng đã yêu hắn cả năm mươi năm nay...!còn lâu hơn cả thời gian họ quen biết, nàng đã thầm thích hắn ngần ấy năm.

Tấm chân tình của nàng lớn đến vậy, bảo sao ruột gan hắn đều như muốn gào thét, cả trái tim hắn đều mủn ra vì nàng.

Hắn cụng trán mình với nàng, dịu dàng:
“Ỷ Lan.”
“Sao?”
“Thật tốt khi được gặp nàng.”
“Ta cũng vậy.”
Dưới ánh sáng dịu nhẹ, hắn mỉm cười thực hiện lời hứa:
"Ta yêu nàng, Ỷ Lan, yêu hơn những gì ta tưởng, yêu hơn cả bản thân ta."
Ỷ Lan không đáp, ôm lấy hắn, nàng yêu hắn đã quá nhiều, quá cả từ yêu rồi, làm sao diễn tả được bằng ngôn từ đây.

- -------------
Chút thông báo nho nhỏ:
Mọi người biết sao không, vậy là toàn bộ nút thắt của câu chuyện đã được gỡ bỏ rồi đó, tức lá sắp đại kết cục rồi.

Sau đại kết cục là bão Ngoại truyện nhé, bão này mình cần thời gian viết nên chưa dám hứa mọi người lịch cụ thể nha.

Mình vẫn tiếp tục viết truyện nên rất mong mọi người tiếp tục ủng hộ dài dài (Mọi người có thể đề xuất thể loại cho mình nè, mà au toàn viết cổ đại thôi nê trong phạm vị cổ đại nhé).

Cảm ơn các độc giả rất nhiều!.