Sau khi Thiền Lẫm Bách mất, Thiền Huy chỉ tổ chức ma chay lễ tế đơn sơ giản dị, hắn không muốn công cáo thiên hạ về gia cảnh cũng như tình hình hiện tại của bản thân.
Ỷ Lan vì vô cùng tang thương, ba ngày liền nàng ủ dột không mở cửa y quán, đồng thời, nàng cũng tìm được lí lịch về Cẩm Lan- thân mẫu của Thiền Huy.
Bà là một nữ tướng vĩ đại, nếu không nhờ viện binh của bà e là trận đại chiến với Ma Vực năm nào, Thiên Tộc đã không thể chiến thắng Phượng Ca rồi.
Nàng cũng càng hiểu rõ hơn về tham vọng đứng trên chiến trường của Thiền Huy, vậy lời nàng nói...!rằng hắn tới Ma Vực chỉ vì nữ nhân hắn yêu, chỉ vì chấp niệm, liệu nàng có quá đáng không? Ỷ Lan chưa từng thực sự hiểu hắn, càng không hiểu được, biết được hắn đã trải qua những chuyện đau buồn này như thế nào.
Lại nữa rồi, trong tim nàng bỗng chốc dấy lên suy nghĩ muốn tới bên hắn, an ủi hắn.
Những suy nghĩ này như đã ăn sâu vào xương tủy nàng, khiến nàng bất giác nghĩ tới như một lẽ đương nhiên.
Nhưng những thứ cảm xúc “nhất thời” cũng mau chóng tiêu tan...!
Thiền Lẫm Bách nói đúng, cớ gì lại phải níu giữ hắn, hắn là Chiến Thần, là thần của Tam Giới, sống vì Tam Giới, chết vì Tam Giới.
Còn nàng, chỉ là một thần quân nhỏ nhoi mà thôi, khoảng cách giữ hai người xa vạn trượng.
Bốn mươi năm, rèn nên một Ỷ Lan như thế ấy, mau lo mau quên.
Hành cái nghề này, nàng còn lạ gì những cảnh sinh ly tử biệt đẫm nước mắt nữa đâu, có chăng cũng như vấp phải một hòn đá trên chặng đường dài, bằng phẳng, vô tận mà thôi.
Thời gian thoi đưa thấm thoắt, với Ỷ Lan sự ra đi của Thiền Lẫm Bách mau đến mau trôi, còn Thiền Huy, đó là phụ thân hắn, là người thân cuối cùng của hắn...!cũng đã bỏ hắn mà đi rồi.
Một nỗi đau thương mất mát vô tận, hắn thậm chí còn chẳng thể bên Thiền Lẫm Bách những giây phút cuối đời.
Quay về, thứ hắn thấy chỉ là một miếng ngọc bội vỡ phụ thân hay đeo bên người, đặt lạc lõng ngay bên phiến đá, mộ mẫu thân hắn thôi...!Ông tan biến rồi.
Tang sự chưa nguôi, nỗi buồn chưa ngớt, hắn đã phải phụng mệnh Thiên triều, dẫn quân đi thu phục hung thú thượng cổ Hỗn Độn thú.
Hỗn Độn thú- hung thần độc cổ, nó đáng lẽ đã ngủ cả ngàn năm nay dưới đáy, xiềng xích của Địa Phủ Âm Ti, chỉ là không biết tại sao nay lại xổng đi mất khiến thần dân ai nấy cũng nơm nớp lo lắng, khiếp sợ.
Chuyện chinh phạt hôm đó, tại Ma Vực, khi nghe tướng lĩnh kể lại, ai nấy cũng đều nể sợ Chiến Thần vương.
Có giai thoại về hắn trong trận đó rằng: y thân trường bào đen, áo giáp bạc vẫn tỏa sáng ngay trên chiến trường, khoảng khắc hắn gương cao mũi kiếm lên bầu trời Ma Vực, cũng là lúc vị vương gỉa ấy hùng hồn tuyên bố Hỗn Độn đã bại trận.
Quân binh ai nấy cũng run sợ trước Hỗn Độn thú hung tợn, nhưng hắn thì không, gần như là một mình xông pha chiến tuyến, chiến đấu ròng rã bảy ngày bảy đêm ấy vậy mà đến cuối, tay hắn vẫn nắm chắc Trường Tận, một đao hạ xuống, chém đầu Hỗn Độn, đem vào bảng thành tựu của mình.
Đó là những gì họ thấy, chỉ là không biết sao vào tai Ỷ Lan lòng nàng lại thấy quặn đau.
Thiền Huy lại nữa rồi, hắn dùng cách này để giày vò chính mình, tập luyện, chinh chiến không ngừng nghỉ, ép bản thân không nghĩ đến những chuyện ưu sầu.
Bóng lưng, trường bào là những gì tướng lĩnh thấy, còn vẻ mặt đau khổ, giận dữ của hắn, là những gì Ỷ Lan cảm nhận được.
Ỷ Lan tự nhủ mình không được nghe về chuyện của hắn nữa, không được bận tâm về hắn, nhưng nào có dễ dàng như thế.
Cái duyên của họ, chính là sợi chỉ đỏ cứng cáp nhất thế gian này.
Sợi chỉ này, cuối cùng đã thắt chặt, kéo họ lại gần nhau...!
Trận chiến kết thúc chưa lâu, binh trại vừa định chỉnh đốn, quy về Thiên giới báo tin thắng, lĩnh trọng thưởng nhưng lại bất ngờ phát sinh dịch bệnh lạ trong doanh binh.
Ma Vực lại vô cùng gần Bắc Trấn Thành...!bởi vậy, còn y sư nào khác tới trị bệnh ngoài Ý Linh Y Thánh đây.
.........!
Tranh này au vẽ nhân ngày tròn 700 ngày au làm tác giả ạ.
Đây là tưởng tượng của chính au về Ỷ Lan nha..