Thiền Huy nghe thấy giọng nói quen thuộc, món pháp bảo quen thuộc ấy thì liền ngỡ ngàng quay người lại, dưới hàng mưa kiếm, hắn đã gặp lại nàng, người hắn yêu.
Trong đại hôn, hắn chỉ có thể gặp nàng qua lớp màn che đỏ, dưới hỉ phục kín đáo, long trọng tầng tầng lớp lớp của tân nương.
Nhan sắc này, cũng đã năm năm rồi, hắn mới được gặp lại.
Dẫu vẫn là ngũ quan hài hòa, thuần khiết ấy, nhưng sao lại thấy xa lạ đến vậy.
Nàng bây giờ chẳng còn là một tiểu cô nương đơn thuần nữa rồi, chẳng còn là thiếu nữ từng cùng thưởng rượu ngắm hoa, tâm sự với hắn, từng bộc bạch với hắn về cái tên thực của nàng nữa.
Nàng là Bạch Uyển Thượng Thần cao cao tại thượng, một thượng thần đã có kí ức trải dài cả ngàn năm, nàng là Yên Vương Phi, thê tử độc nhất vô nhị của Yên Vương, là con dâu của Thiên Tộc.
Bạch Uyển thấy hắn ngây ngốc nhìn nàng bèn bật cười, nàng vẫn luôn hồn nhiên đến thế, coi hắn như một người huynh đệ, không chút độc tâm với hắn:
“Sao thế, ta thành thượng thần rồi, mạnh quá là liền dọa huynh bất ngờ à?”
Thiền Huy nhíu mày, dù cho có vui mừng vì được gặp lại nàng, nàng cũng vì hắn mà tới thì suy cho cùng, hắn vẫn lo an nguy của nàng hơn:
“Muội sao lại tới đây, không biết thấy nguy hiểm sao?”
Bạch Uyển vẫn giữ nguyên nét cười, nhướng mày, nàng ngạo mạn đáp hắn:
“Chiến thần gia à, bây giờ huynh gọi ta là cô cô còn kịp đấy nhé, luận tu vi và kinh nghiệm chưa chắc ta lại thua huynh đâu.”
Mộ Thương nghe xong cũng bật cười bất lực, rồi nhìn thẳng vào mắt Thiền Huy, cùng là nam nhân, hắn thừa hiểu cái tâm ý ẩn sau ánh mắt ấy, mùi giấm chua nồng nặc, từng câu từng chữ đều đang vạch rõ giới hạn giữa hai người:
‘Vương Phi của bổn vương, nàng sẽ có ta bảo vệ, Chiến Thần cứ lo chiến sự trước mắt là được.”
A, hai con người ngạo mạn này, ngay cả trên chiến trường vẫn còn tự nhiên công bố “chủ quyền” cơ đấy, lại còn đâm thẳng vào tim hắn một nhát dao đau điếng thế này.
Chiến Thần có việc của Chiến Thần, còn phu thê họ có việc của họ, họ chỉ đến trợ giúp mà thôi, chớ có càm ràm liếc mắt đưa tình ở đây.
Dù có bị khiêu khích như vậy, chỉ kì lạ rằng Thiền Huy lại không hề thấy bực tức, ngược lại còn bị chọc cười:
“Hai phu thê các người cứ tự liệu đó nhé.”
Hắn vừa dứt lời, Hắc Long như đã lấy lại được khí thế, nó chỉ rùng mình chốc lát với đòn đánh của Thượng Quang Trọng Hỏa rồi rống lên, những bản sao của Thiên Hoành lập tức bị đánh tan thành khói bụi.
Ngay cả Thượng Quang Trọng Hỏa cũng chẳng nhằm nhò gì với lớp vảy cứng cáp của nó, bản thân Thiên Hoành cũng bị văng bật lại về phía Bạch Uyển.
Nàng "chậc" một tiếng, nhíu mày, nhảy lên bắt lấy chuôi kiếm.
Trong khoảng khắc khi thấy Hắc Long vươn mình rống lên, nàng đã kịp để ý vị trí ngực trái của nó.
Long Tộc từng để lộ vị trí nội đan hẳn cũng sẽ có cách tự phòng vệ của riêng mình.
Lớp vảy bên ngực trái của Hắc Long trông dày hơn hẳn.
Không những vậy, nàng còn từng nghe đến thứ được gọi là “vảy hộ giáp”, bảo vệ tâm mạch của Long Tộc, cứng hơn bất kì thứ gì trên Tam Giới...!Vậy thì quả thực, ý tưởng của Ỷ Lan tuy hay nhưng nó gần như bất khả thi rồi.
Chưa từng có tiền lệ phá tan được vảy hộ giáp.
Và hộ giáp cũng sẽ tan biến ngay khi Long Tộc bị hạ diệt, chẳng để lại chút manh mối.
Bạch Uyển thầm nghĩ đến cách có thể đưa tất cả mọi người rời khỏi đây, mà không cần phải giết nó, cũng chẳng cần đến sự hi sinh của bất cứ ai.
Nếu mạo muội rời đi là quá nguy hiểm, nó sẽ đuổi theo là điều chắc chắn, nếu để một người lại cầm chân, thì nàng và phu quân tới đây coi như vô ích.
Chưa từng có ai dám cam đoan có thể chém đứt lớp vảy hộ giáp đó, cũng chưa từng ai có thể đánh bại Long Tộc ngoài Đế Quân Đại Đế.
Vậy chi bằng cả ba dốc sức, đánh cho nó tới khi nào “ngất thiếp” thì thôi, đằng nào nhìn vết thương ở cổ nặng như vậy, Hắc Long không phải kẻ có sức mạnh vô tận, nó sẽ chẳng thể gắng gượng được bao lâu nữa.
Ngần này người, là quá đủ để khiến nó dốc cạn sức tới khi quá mệt mà nằm xuống.
Bạch Uyển muốn nói ra ý tưởng của mình, nàng hỏi Thiền Huy:
“Với tình hình này, Thiền Huy, huynh cũng chưa từng thử chém vảy hộ giáp đúng không?”
Thiền Huy gật đầu:
"Ta từng thử, nhưng còn chẳng thể tiếp cận nổi tới ngực trái của nó."
Nàng tiếp lời:
“Sư phụ ta cũng từng nói đó là thứ cứng nhất thế gian, nếu đã không còn cách, chiến sự lại gấp gáp, chi bằng đọ sức với nó đi, đọ sức bền.”
Cả Thiền Huy và Mộ Thương đều có cùng một suy nghĩ với nàng, đứng trước hung thú, chỉ có thể chọn cách an toàn, không thể mạo hiểm, cả hai đồng thanh một lúc, giọng điệu kiên quyết:
“Ừ.”
Nàng nhìn Hắc Long, ánh mắt sáng vằng vặc, đã lâu rồi, nàng cùng phu quân cũng chưa có một trận đánh cho ra trò, cũng nên hoạt động gân cốt một chút rồi..