Nhật Ký Theo Đuổi Chiến Thần Tướng Công

Chương 16: 16: Yên Vương Phi





Ỷ Lan siết chặt lấy cây kim tẩm độc trong tay, nàng đang do dự, lưỡng lự không biết khi nào là thích hợp để tiến lên, nếu nàng sơ sẩy một chút thì nàng sẽ cùng về một tuyến với Tam Điểu ngay.

Và cả...rốt cuộc, làm tehes nào để xác định vị trí nội đan của nó đây.

Bản thân nàng chưa từng thực sự đối đầu với một hung thú mạnh mẽ như thế này bao giờ, cả lần chạm mặt với Hắc Long lần trước, nàng không hề có mặt tại đó khi cuộc chiến diễn ra.

Thiền Huy cũng chỉ có thể nhốt nó vào lồng Trấn Yêu chứ không thể hạ gục nó hoàn toàn.

Ranh giới thắng và thua lúc này...!cũng quá mong manh.

Ỷ Lan đang run rẩy vì nỗi sợ hãi không tên dấy lên trong lòng nàng, nàng vừa vì không còn sức lực, cũng là không dám đứng lên.

Vừa lúc ấy, giọng nói quen thuộc từ xa cất lên:
“Vô Thượng Bạch Ảnh!!!”

Lập tức, từ ngay sau Ỷ Lan, chiếc dù mong manh nhưng lại vô cùng cứng rắn bay nhanh tiến về phía trước, nó bao quanh mình thứ ánh sáng bạc vô cùng huyền ảo, đi đến đâu nó liền thanh lọc lệ khí đến đấy, như một tia sáng bay vụt về phía Hắc Long, đánh bật bộ vuốt đang chuẩn bị hạ xuống của nó.

Ỷ Lan ngạc nhiên:
“Là Trường Nhạc!?”
Nàng ngỡ ngàng quay ra đằng sau, liền thấy không gian như mở ra một kẽ hở nhỏ rồi dần bị xé toạc ra.

Từ trong vết nứt ấy, Yên Vương Phi cùng phu quân nàng bước ra, khí thế đầy phóng khoáng, tiên khí, thần lực ngút trời.

Họ dường như chính là vị cứu tinh của Ỷ Lan và Thiền Huy lúc này.

Yên Vương Phi cười mỉm, vẻ đẹp thuần khiết của nàng dường như chẳng bị ảnh hưởng bởi sự ảm đạm của chiến trường nơi đây:
“Thập Tứ sư tỷ?”
Ỷ Lan giật mình, vội vã định hành lễ thì Bạch Uyển liền can lại:
“Đừng như thế, với mọi người ở Thủy Kính Các ta mãi chỉ là Tiểu Nhất mà thôi.

Sư tỷ ổn không?”
Ỷ Lan thành thật lắc đầu, rồi ngước lên đối mắt với Yên Vương Phi:
“Tiểu Nhất, muội từng giao chiến với Xích Diệm Thú trước đây, làm sao, để có thể xác định vị trí của nội đan đây?”
Bạch Uyển nghe vậy liền nhíu mày, quay qua nhìn phu quân nàng:
“Chàng từng đánh Hắc Long chưa?”
Yên Vương gật đầu:
“Từng có hai lần chạm mặt giao chiến.”
"Thắng không?"
Hắn im lặng không đáp...!Nếu mà thắng thì danh hiệu Chiến Thần sớm đã không còn chừa cho Thiền Huy rồi.

Bạch Uyển hỏi tiếp:

“Mộ Thương, vị trí nội đan của nó chàng biết chứ?”
“Ta chỉ từng nghe nội đan của Long Tộc nằm ngay ngực trái của nó, cũng chưa từng thử, không biết có thật không.

Nàng định giao chiến với nó sao.”
Yên Vương Phi cười xòa, một nụ cười tỏa nắng:
‘Hì hì, tất nhiên là cùng với chàng.”
Mộ Thương mỉm cười dịu dàng, Ỷ Lan nhìn ánh mắt trìu mến đó, cũng đủ thấy sự yêu chiều không gì sánh được của Yên Vương dành cho nương tử của mình.

Hắn nhìn nàng, rồi tiến lên phái trước, ánh mắt bông trở nên lạnh băng:
“Cô hỏi về vị trí nội đan, hẳn là có cách đúng không?”
Ỷ Lan vội giơ chiếc kim đã tẩm độc, cẩn thận đặt nó trong một màn kết giới nhỏ:
‘Cái này, là độc của Tam Điểu, là thứ xung khắc với tà khí bên trong Hắc Long.”
Bạch Uyển gật đầu, nàng nhận lấy chiếc kim, ánh mắt kiến định:
“Tỷ cứ nghỉ ngơi đi, ta sẽ cùng phu quân qua đó, phó trợ Chiến Thần.”
Ỷ Lan gật đầu, nhìn bóng dáng đôi phu thê Yên Vương rời đi, nàng siết chặt quyền, trách cứ bản thân vì sao lại yếu đuối đến thế.

Nhìn Yên Vương phi, nàng cũng càng hiểu rõ vì sao nàng ta được yêu thích đến vậy.


Không phải vì sắc đẹp mà là vì sự thuần khiết, sự thông minh, kiên định không chùn bước trước nghịch cảnh, kẻ thù đầy vẻ đáng sợ của nàng ta.

Sức mạnh của một thượng thần thì gần như không phải bàn cãi, thậm chí chiêu “Vô Thượng Bạch Ảnh” cũng là lần đầu Ỷ Lan được nghe đến.

Trong sách nàng đọc cũng chưa từng đề cập đến...!
Yên Vương gọi Ngân Thương lên, quanh hắn như tỏa ra thứ hào quang cùng tầng tầng lớp lớp tiên khí mát dịu.

Hắn đưa ngọn giáo chia thẳng lên bầu trời, mây cuộn, xoáy lại như cơn bão lớn, trong cái nháy mắt, lập tức một đạo sét ngay tâm hạ xuống không chút báo hiệu.

Hắc Long hét lớn vì đau đớn, tiếng hét đem theo tà khí càn quét chung quanh.

Yên Vương Phi cũng không chịu để yên cho nó làm càn đến thế, nàng vung tay, thanh kiếm Thiên Hoành liền phân thân thành nhiều bản sao khác nhau, tất cả cùng một lúc đều vụt phóng tới kẻ địch như một cơn mưa tẩm lửa trắng:
“Thượng Quang Trọng Hỏa.”.