“Bách Lạc Thần đó là người như thế nào?” Hạ Nguyệt Tinh đột nhiên hỏi thẳng. Tên này quả thật đối với cô đúng là có chút tò mò và không thể hiểu nổi.
“Ai da, cậu hỏi trúng sở trường tớ rồi đấy” Tô Tiểu Muội vừa xúc muỗng cơm cuối cùng lên miệng vừa nói.
“Bách Lạc Thần là cháu đích tôn của Bách gia, cha mẹ cậu ta đều mất sớm. Gia chủ hiện tại của Bách gia chính là ông nội của cậu ta, nghe đâu Bách Lạc Thần từ nhỏ rất thông minh nhưng không biết vì lý do gì mà lại trở thành một kẻ lập dị như bây giờ”.
“Cậu nói cậu ta là con trai trưởng Bách gia” Hạ Nguyệt Tinh đang nghiêm túc suy nghĩ. Trong trí nhớ rời rạc của cô Bách gia sau hơn mười năm nữa thì Bách gia gia chủ tiền nhiệm mất sẽ mất, bọn họ cũng tự động rút lui khỏi S thành, mọi thứ giống như bốc hơi vậy.
Một thế gia bỗng chốc sau một đêm đều dọn đi hết sạch không ai biết được một chút thông tin gì. Mọi người đều cho rằng Bách gia đã hoàn toàn thất thủ, Bách thị tuyên bố phá sản. Nhưng tất cả đều nhầm lẫn, Bách thị không thật sự là như vậy tệ, mười năm sau tân gia chủ Bách gia từ nước ngoài về sẽ khuấy đảo thương trường S thành một lần nữa.
Từ những bài báo nhỏ lẻ từ kiếp trước Hạ Nguyệt Tinh biết Bách gia tự động rút lui khỏi S thành, ra nước ngoài tự động phát triển thế lực cùng các thành phố lân cận đều do gia chủ Bách gia một tay làm nên. Về phần thân phận thực sự của gia chủ Bách gia cả hai kiếp đối với Hạ Nguyệt Tinh đều là một dấu chấm hỏi lớn.
“Nè chị gái cậu đến kìa” Tô Tiểu Muội dùng khủy tay đẩy nhẹ Hạ Nguyệt Tinh mắt hướng ra phía lối đi. Hạ Nguyệt Tinh đang thất thần cũng bị hành động của cô lay tỉnh. Hướng lối đi của sảnh chính Hạ Nguyệt Lan cùng anh em Hoa gia đang cùng nhau đi đến chỗ họ.
Tô Tiểu Muội cũng rất sảng khoái mà nhường chỗ cho ba người họ, chạy qua ngồi cùng với Hạ Nguyệt Tinh. Hoa Thiên Dật không như Hoa Thiên Kỳ mà lạnh lùng, y rất hoạt bát và vui tính, vừa đặt mông ngồi xuống là nói không ngừng nghỉ.
Hoa Thiên Kỳ mặc dù rất ít nói nhưng y cũng rất có phong thái mà hướng Tô Tiểu Muội gật đầu chào hỏi, sau đó rất tự nhiên mà kéo ghế cho Hạ Nguyệt Lan rồi mới ngồi xuống.
Vẻ mặt Hạ Nguyệt Tinh vẫn như cũ không có gì thay đổi, Hoa Thiên Dật kéo ghế lại sát gần cô hỏi đùa:
“Thế nào… A Tinh không vui khi gặp bản thiếu gia sao?”
Hạ Nguyệt Tinh nhìn vẻ mặt bông đùa của người nọ trong lòng không khỏi thoải mái một chút, cô cũng không keo kiệt gì mà không trả lời:
“Hoa nhị thiếu đại giá quang lâm, tiểu nữ sao dám không vui”
Hoa Thiên Dật thế nhưng nghe thấy cô nói không khỏi bật cười ha hả: “Tốt! Vậy bản thiếu gia tặng cho cô thêm một hộp sữa”, rồi đẩy hộp sữa hạnh đào từ trong khây mình qua cho Hạ Nguyệt Tinh.
Không từ chối ý tốt của y, cô liền xé vỏ ống hút ra uống. Sữa hạnh đào hương vị thật không tệ!
Giờ ăn trưa cũng không diễn ra quá lâu liền kết thúc, Tô Tiểu Muội kéo Hạ Nguyệt Tinh không tình nguyện chạy như bay về phía lớp học. Hoa Thiên Kỳ nhìn theo bóng lưng của hai người họ, không khỏi dùng tay đẩy đẩy gọng kính cao lên một chút. Dưới tia nắng nhạt nhòa của buổi chiều phản chiếu qua lớp kính mỏng không tài nào có thể thấy được tâm tình của y.
______________________________________
Ding đong… Ding đong
“Mai gặp lại…” đám đồng học đang không ngừng thu dọn sách vở. Hạ Nguyệt Tinh cũng không ngoại lệ, Tô Tiểu Muội nhàm chán kéo dây kéo cặp nói:
“Cậu có muốn đi quẩy với tớ không?”
Nghĩ ngợi một chút, Hạ Nguyệt Tinh ngượng ngùng sờ sờ mũi:
“Ngại quá, tớ còn phải về với bọn họ”
Tô Tiểu Muội cũng biết “bọn họ” trong miệng của cô là ai, lại không khỏi nghỉ đến gương mặt lạnh lùng của người nọ cô nàng không khỏi đồng đình vỗ vỗ vai Hạ Nguyệt Tinh:
“Cố gắng lên” rồi cũng rời khỏi phòng học.
Hạ Nguyệt Tinh tan học cũng đã hơn năm giờ trời cũng không còn là sớm. Lúc xe hơi của bọn họ về đến Hạ gia cũng là đã gần sáu giờ. Hạ Nguyệt Lan cùng anh em Hoa gia xuống xe trước nhưng mãi cũng không thấy bóng dáng Hạ Nguyệt Tinh đâu. Cô bèn lo lắng hỏi:
“A Tinh em làm cái gì vậy”
“À… đánh mất móc khóa rồi” Hạ Nguyệt Tinh mò mẫm dưới ghế ngồi vài lần. Loay hoay trong xe nãy giờ nhưng rốt cuộc cô cũng không thấy cái móc khóa đâu. Thấy tỷ tỷ vẫn còn đứng đó, cô ngượng ngùng nói:
“Chị vào nhà trước đi, tôi sẽ vào sau”
Em gái cũng đã nói thế, Hạ Nguyệt Lan cũng không còn lý do ở lại. Bàn tay mò dưới gầm ghế ngồi Hạ Nguyệt Tinh cuối cùng cũng chạm được chiếc móc khóa nho nhỏ. Búng búng chiếc móc khóa con thỏ, cô không khỏi bất đắc dĩ nói: “Mày cũng thật là cứng đầu”.
Lúc Hạ Nguyệt Tinh ra khỏi xe cô cũng không ngờ là Hoa Thiên Kỳ vẫn còn ở lại. Có chút không được tự nhiên khi nhìn mặt người nọ, Hạ Nguyệt Tinh ngoay mặt sang chỗ khác bước nhanh. Nhưng chưa đi được mấy bước, cổ áo đã bị người khác kéo lại một cách thô bạo.
Hoa Thiên Kỳ ấn chặt lưng Hạ Nguyệt Tinh vào nóc xe hơi, ánh mắt y vô cùng chán ghét và lạnh lùng. Cô cố gắng giãy giụa:
“Buông tôi ra… buông..”
Hoa Thiên Kỳ ngay lập tức cắt đứt lời cô nói, y gằn giọng: “Hạ Nguyệt Tinh cô muốn gì?”, đôi tay y đang đè trên vai cô càng ngày càng tăng thêm lực đạo.
“Muốn gì là muốn gì…. Chết tiệt, con mẹ nó mau buông tôi ra” Hạ Nguyệt Tinh lần này là thực sự tức giận, cô không nhịn được nói tục. Y không ngờ phản ứng của Hạ Nguyệt Tinh lại kịch liệt như thế này, động tác của Hoa Thiên Kỳ thoáng buông lỏng, nhưng y vẫn như trước cảnh giác:
“Hạ Nguyệt Tinh cô muốn nháo gì nữa đây?”
“Cô hết đánh chủ ý xấu xa lên người tôi cùng Nguyệt Lan, bây giờ lại muốn lên cả Thiên Dật?”
Chủ ý xấu xa? Tôi thích anh làm mọi việc vì anh, đối với anh tôi chỉ là con người xấu xí, đê tiện như vậy sao? Đáy lòng Hạ Nguyệt Tinh thật sự bị những lời nói của y làm tổn thương, nhưng nhiều hơn là tức giận. Dùng hết sức lực đẩy người nọ ra, Hạ Nguyệt Tinh mạnh dạn chỉ tay vào người y mắng:
“Đúng vậy! Tôi thích Thiên Dật đó thì sao”
“Anh muốn làm gì, đánh tôi à. Vậy thì đánh đi!” Hạ Nguyệt Tinh thấy chết không sờn mạnh bạo chỉ tay trước mặt y. Hoa Thiên Kỳ bị cô làm á khẩu đến không trả lời được, Hạ Nguyệt Tinh tức giận đẩy y qua một bên chạy vụt qua.
Không nói một lời nào cô liền chạy vụt lên phòng đóng chặt cửa lại, Hạ Nguyệt Lan thấy cô chẳng nói chẳng rằng lại nhìn bóng dáng Hoa Thiên Kỳ đang bước vào sau, không khỏi đối y nổi giận:
“Thật là! Cậu lại chọc giận con bé à?”
_______________________________
Hạ Nguyệt Tinh ngồi bệt xuống đất khóa trái cửa lại, thân thể không còn một chút sinh khí nào, đâu còn bộ dáng hùng hổ mười phần như hồi nãy. Cô cười chua chát, thích một người không phải muốn thích là thích muốn bỏ là bỏ được. Tình cảm mười năm chứ đâu phải là ít gì, nhưng hai kiếp… ba kiếp đi chăng nữa cô cũng không phải là người chiến thắng.
Đoạn tình cảm chỉ có một người muốn níu kéo này, nếu vẫn còn tiếp tục người đau khổ nhất phải chăng là cô đi? Đã đến lúc bản thân mình phải học cách trưởng thành, chấp nhận buông bỏ nó rồi.
Hoa Thiên Kỳ, tên khốn khiếp… anh là người đầu tiên khiến Hạ Nguyệt Tinh tôi cảm thấy thực thích, cũng là người đầu tiên làm cho tôi cảm thấy mình ngốc đến chừng nào.