Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần

Chương 5: Thổ thần




Cứ như vậy, Tang Chỉ hài lòng vì được làm Thổ thần, nhưng phát hiện sự thật không giống lắm so với tưởng tượng.

Vì tiểu hồ ly tuổi nhỏ, lại là lần đầu tiên hạ phàm nên Vương Mẫu nương nương lo sợ mọi việc chưa ổn thỏa, bèn lệnh cho đào thụ tinh – Khế Lạc của trấn Bình Lạc đến làm văn thư, giúp đỡ Tang Chỉ xử lý những công việc thường ngày. Tang Chỉ được cha dạy bảo, không dám coi thường chuyện nhận chức Thổ thần, nửa tháng trước đã lên ngựa đi nhận chức ở trấn Bình Lạc trong truyền thuyết.

Đi đến miếu Thổ thần, đẩy cánh cửa gỗ đã mục nát, Tang Chỉ thấy khắp nơi bụi bám đầy. Nhờ ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tiểu hồ ly thấp thoáng nhìn thấy ở giữa gian nhà chính, một người đang ngồi quay lưng lại với mình.

Người đó nghe thấy bên ngoài có tiếng động cũng chẳng quay đầu lại, chỉ cất giọng hỏi: “Ai đó? Làm gì vậy?”

Tang Chỉ nghiêng đầu, vừa rón rén đi vào bên trong vừa đáp: “Tiểu yêu A Chỉ đi qua đất này, sợ quấy nhiễu đến thần linh trong trấn, vì vậy đến bái kiến Thổ thần đại nhân ở đây.” Tang Chỉ nói xong, cũng đã đến bên cạnh nam nhân kia, thấy trên bàn bày đầy các loại tiền xu, bạc vụn.

Nam nhân thấy vậy cuống quýt duỗi tay ra, vơ vội tiền xu, bạc vụn vào trong túi áo, rồi mới ngước mắt lên quát: “Đừng lừa gạt ta, tưởng ta không biết gì hả? Trấn Bình Lạc này sao có yêu tinh vào được chứ?”

Tang Chỉ nhìn rõ diện mạo của nam nhân này, ngũ quan thanh tú nhưng sắc mặt nhợt nhạt, cằm nhọn, môi mỏng, vừa nhìn đã biết ngay là quỷ keo kiệt, bủn xỉn, vừa rồi có một chút xíu bạc vụn mà đã vơ vội vào túi như sợ nàng cướp mất. Hừ! Có đem tặng để ném chơi, Tang Chỉ nàng còn chê xấu đấy!

Nghĩ đến đây, tiểu hồ ly không kìm được bĩu môi: “Vì sao chỗ này yêu tinh không vào được chứ? Bản công… ta đã vào được rồi.”

Nam nhân đã cất hết tiền vào túi, nghe thấy vậy liền nhìn Tang Chỉ một lượt, mới đưa tay vẫy vẫy nàng.

Tiểu hồ ly chớp mắt: “Ý gì vậy?”

“Muốn biết vì sao yêu tinh không vào được trấn Bình Lạc, hai mươi văn.[1]”

Tang Chỉ trừng mắt giống như thấy quái vật, nhìn chăm chằm vào nam nhân kia. Không phải trấn Bình Lạc đã nghèo đến mức này rồi chứ, người khác muốn biết cái gì cũng phải trả tiền? Tiểu hồ ly bực mình, tiện tay ném miếng ngọc đeo ở thắt lưng xuống trước mặt người kia: “Nói!”

Đối phương nhặt miếng ngọc lên, nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định đó là bảo bối hiếm có, thoắt cái thái độ đã thay đổi một trăm tám mươi độ, vội đứng dậy, cười híp mắt: “Không biết đây là tiên nữ tỷ tỷ nhà nào đi qua, kẻ hèn đào thụ tinh Khế Lạc xin dốc lòng phục vụ người. Nói đến trấn Bình Lạc này, cũng chẳng biết là vì sao, từ khi ta sinh ra ở đây, rồi tu luyện thành tinh thì trấn vẫn giống như thế này.”

“Kết giới trấn ở cửa trấn Bình Lạc pháp lực vô biên, ngoại trừ hai giới Tiên – Phàm có thể ra vào không gặp trở ngại, những yêu ma, quỷ quái khác đều không thể nào vào được. Còn những yêu tinh sinh ra và lớn lên ở đây như ta cũng không có cách nào ra ngoài được.”

Nghe thấy lời này, Tang Chỉ ngơ ngác mãi mới tiêu hóa được, kinh ngạc không biết đây là loại kết giới thần bí gì mà lại…

Tang Chỉ không thể tin được: “Ngươi nói ngươi là đào thụ tinh Khế Lạc?” Văn thư mà di mẫu cấp cho mình đây sao?

Khế Lạc nghe thấy, cũng nghiêm sắc mặt, giọng nghiêm túc: “Chính là tại hạ!” Nói xong, không đợi Tang Chỉ nói tiếp, hắn kề sát tai nàng, khẽ nói: “Nói như vậy, tiên nữ tỷ tỷ cũng đến để đút lót tiểu quan?”

“Đút lót?” Tiểu hồ ly ngạc nhiên, đây rốt cuộc là gì vậy?

Khế Lạc thấy vậy, lại vỗ vỗ vào vai Tang Chỉ: “Tiểu quan biết, Thổ thần đại nhân sắp đến nhậm chức… công chúa Tang Chỉ đó chính là cháu gái được Vương Mẫu nương nương cưng nhất. Nếu ta hầu hạ người tốt thì chuyện thăng quan tiến chức chỉ là chuyện sớm muộn. Sau này, một câu nói của ta sẽ có giá trị hơn trăm nghìn câu của người khác.”

Đào thụ tinh vừa nói vừa chìm đắm trong giấc mộng của mình, không kìm được niềm vui: “Ha ha, những cung nữ, tiên tỳ như các ngươi đây đến lấy lòng ta, chẳng phải là trông mong sau này ta có thể nói tốt cho các ngươi vài câu trước mặt công chúa, để thăng quan, phát tài sớm chút sao?”

Nói xong, Khế Lạc bỗng làm mặt lạnh tanh, dõng dạc nói: “Nhưng mà cũng phải nói rõ, bản đại nhân nhận đút lót chưa từng làm giấy vay nợ, còn nữa, tất cả các tài khoản khác đều không nhận. Vừa rồi nhận miếng ngọc bội của ngươi cũng chỉ coi như làm lễ gặp mặt, để ta tính xem…” Đào thụ tinh vừa nói vừa lấy bàn tính vàng ở trong bụng ra, lách cách tính toán, hoàn toàn không để ý Tang Chỉ đang nắm tay, nghiến răng, lửa giận bừng bừng khiến khuôn mặt trở nên nhăn nhó.

“Khế Lạc, bản công chúa sẽ giết ngươi!!!!!”

Vấn đề 1: Di mẫu, rốt cuộc người tìm cho con văn thư kiểu gì vậy?!

Điều phiền muộn không chỉ do chuyện này. Cái gọi là Thổ thần chính là phải quản tất cả những chuyện tạp nham, vụn vặt. Mỗi ngày Tang Chỉ nhận được thẻ cầu nguyện của người phàm, cái nào cũng là: “Xin phù hộ cho bệnh của Nhị Ngưu sớm khỏi!”, “Hy vọng con và tân lang sớm đến ngày bách niên hảo hợp!”, “Xin phù hộ cho cha con đi chuyến này được bình an!”, v.v… Chưa nói đến một đống việc vặt, linh tinh hỗn tạp, Tang Chỉ còn phải thường xuyên đi giúp đỡ những góa phụ, trẻ mồ côi ở thôn Tây gánh nước, hóa giải hiểu lầm của những cặp vợ chồng ở thôn Đông, giúp một thư sinh đang thề thi đỗ trạng nguyên ở trong thôn đuổi chuột…

Tiểu công chúa Tang Chỉ luôn được chiều chuộng, bình thường nào có phải làm những công việc như vậy. Còn về đào thụ tinh Kế Lạc mà Vương Mẫu phái đến giúp đỡ cũng chỉ là một kẻ đại ngốc nghếch vai không thể gánh, tay không thể xách, chỉ biết nịnh bợ nên đương nhiên cũng chẳng đỡ đần được gì.

Chẳng được mấy ngày, Tang Chỉ đã bắt đầu hối hận về quyết định làm Thổ thần, mà việc khiến nàng phát cuồng nhất là, mỗi lần bản thân mình âm thầm giúp đỡ người phàm thì lại được nghe câu nói này: “Bồ Tát hiển linh rồi! Cảm tạ Bồ Tát! Cảm tạ Bồ Tát phù hộ!”

Tang Chỉ: =_=

Người phàm vô tri, rốt cuộc các người có coi Thổ thần đại nhân Tang Chỉ ra gì không đây?

[1] Văn là đơn vị tiền tệ của ngày xưa.

Vấn đề 2: Thổ thần chính là hội của mấy bà thím trong thôn, chuyên đi làm mối, hòa giải đánh nhau, cứu tế người nghèo!!

Tuy Tang Chỉ vô cùng chán nản trấn Bình Lạc chó ăn đá, gà ăn sỏi này, nhưng vì có thể sớm được thăng thành thượng tiên vẫn ngoan ngoãn ở lại đây làm Thổ thần. Đến đây đã hơn nửa tháng, Tang Chỉ mỗi ngày tuần sát trấn Bình Lạc, điều tra cẩn thận, vừa hỏi thăm bách tính trong vùng, đáp án là chưa ai từng nghe nói đến bảo ngọc trấn địa, càng không có truyền thuyết nào giống như loại thần tiên gì đó…

Trong lúc bất lực, tiểu hồ ly chỉ có thể thăm dò đào thụ tinh, thế là… lại có chuyện bực mình xảy ra.

Tang Chỉ nói: “Khế Lạc, trấn Bình Lạc này không có tiền, cũng chẳng có người, nhưng lại có kết giới bảo vệ, có phải là có bảo bối quý hiếm gì không?”

Khế Lạc nghiêm túc nói: “Công chúa nói đùa sao? Trấn Bình Lạc này từ trước đến nay nghèo đói, lấy đâu ra bảo bối?”

“Ta không nói đến mấy loại bảo bối như vàng, bạc, mà là… Ví dụ như bảo bối giúp tăng tu vi, loại bảo bối trấn địa có thể giúp nhanh chóng thăng thành thượng tiên ấy!”

Khế Lạc nói: “Ôi trời! Công chúa, đây chẳng phải là làm khó hạ quan sao? Kẻ hèn mọn ta mới chỉ sống được một trăm năm, trấn Bình Lạc đi qua đi lại cũng chỉ có mấy con đường như vậy…”

Đào thụ tinh còn đang luyên thuyên, Tang Chỉ đã không thể nhẫn nại thêm nữa, vứt nén bạc lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói vấn đề chính thôi!”

Khế Lạc cầm nén bạc, đưa lên miệng cắn cắn, sau khi xác định là bạc thật mới lặng lẽ nhét vào túi, nói tiếp: “Vấn đề chính là… Haizz! Công chúa, đây là nhận hối lộ đó! Hồi trước, công chúa còn giáo huấn hạ quan một trận, muốn hạ quan phải ghi nhớ không được tham ô, nhận hối lộ, hạ quan…”

“Câm miệng!” Tang Chỉ thực sự là bị tên đào thụ tinh này làm cho phát điên rồi. “Bạc lúc trước ngươi nhận hối lộ bị tịch thu, bản công chúa trả lại ngươi hết!”

“Thật chứ?” Khế Lạc nghe xong, mắt sáng lấp lánh nhìn Tang Chỉ. Sau khi được tiểu hồ ly gật đầu xác nhận, liền móc từ trong bụng ra tờ khế ước, tươi cười, nói: “Tang Chỉ đại nhân, lời nói miệng này không đáng tin, vẫn phải phiền người ký vào đây.”

Tang Chỉ tức đến sắp phát điên, sau khi cầm bút khua đại tên trên tờ khế ước mới giận dữ nói: “Nói mau!”

Nghe thấy lời này, cuối cùng đào thụ tinh cũng nghiêm túc trở lại, cẩn trọng nhìn ngó xung quanh một lượt rồi mới nói khẽ: “Bảo bối trấn địa của nơi này ấy mà…”

Tiểu hồ ly vểnh tai, trong lòng mong đợi: “Ừ, ở đâu?”

Đào thụ tinh nhún vai: “Thật sự không có!”

Thật sự không có…

Thật sự không có…

Thật sự không có…

Tang Chỉ nện đất ầm ầm. Đào thụ tinh! Rồi sẽ có ngày bản công chúa xử lý ngươi!

Vấn đề 3: Bảo bối trấn địa rốt cuộc ở đâu? (╰_╯)#

Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, buổi tối hôm nay, Tang Chỉ đại nhân đã hết nhẫn nại, cuối cùng cũng nổi điên.

Vỗn dĩ trấn Bình Lạc có kết giới bảo vệ nên ma quỷ không thể vào trong trấn bắt hồn phách người phàm xuống âm triều địa phủ, thế là khi người ta sắp chết, chuyện lớn như bắt hồn phách này liền giao cho Thổ thần đại nhân. Thổ thần bắt hồn phách dẫn đi, đến bên ngoài kết giới thì giao cho các tiểu quỷ đưa đi.

Tuổi thọ của con người có dài có ngắn, mệnh số cũng mỗi người một khác nên thời gian chết đương nhiên cũng là ngẫu nhiên, vì vậy Tang Chỉ thường xuyên phải đi bắt hồn phách người chết, phải tạm thời hoãn lại những công việc khác, đợi bắt xong hồn phách rồi đem công việc về phủ để buổi tối tiếp tục tăng ca. >_

Mà gần đây không biết có phải trấn Bình Lạc phong thủy không tốt, hay là quan mới nhậm chức tràn đầy nhiệt huyết, làm việc chăm chỉ, dù gì sau khi Tang Chỉ làm Thổ thần, người chết của trấn Bình Lạc càng ngày càng nhiều, công việc của tiểu hồ ly đương nhiên cũng càng ngày càng bận rộn.

Hôm nay, Tang Chỉ bận rộn cả ngày, mệt đến mức xương cốt như sắp gãy ra, khó khăn lắm mới được lên giường nằm. Đang mơ mơ màng màng thì tiếng gõ cửa dồn dập lại vang lên, đào thụ tinh Khế Lạc ở bên ngoài gọi:“Công chúa? Công chúa đã ngủ hay chưa?”

Tang Chỉ lẩm bẩm, rồi lật người ngủ tiếp. Thừa lời! Đêm hôm khuya khoắt thế này, đương nhiên là ngủ rồi. Tên đào thụ tinh mê tiền này cả này ồn ào, còn phiền hơn cả phụ vương!

“Công chúa, công chúa mau dậy đi! Trương Tiểu Oa ở đầu thôn sắp tắc thở rồi, các quỷ sai đều đang ở bên ngoài đợi, muốn người đi bắt hồn.”

“…” Tang Chỉ vẫn không mở mắt, bịt tai lại. Không để ý! Không để ý! Không để ý! Đúng là ở Thanh Khâu quốc vẫn tốt hơn, khi mình ngủ chưa từng có người dám làm phiền.

“Tang Chỉ đại nhân? Hồn phách đó nếu như quá thời thần[1] mà không bắt được để giao cho quỷ sai thì sẽ biến thành du hồn đó. Bỏ lỡ mất thời thần của nó, thay đổi mệnh số của nó chính là trọng tội đó!”

Màn đêm mênh mông, thỉnh thoảng có một làn gió mát. Khế Lạc lại như kiến bò trên chảo lửa, đứng trước cửa phòng Tang Chỉ, lo lắng đến mức toát mồ hôi lạnh. Nếu đêm nay Trương Tiểu Oa trở thành du hồn, Thổ thần Tang Chỉ có chuyện gì hay không ông ta cũng không biết, dù gì gốc và vỏ của mình chắc chắn sẽ bị lột ra. Chuyện lột da vẫn chưa phải vấn đề gì quá lớn, chỉ là những bảo bối và ngân lượng của mình sẽ chẳng có ai quản nữa…

Nghĩ đến “hậu quả nghiêm trọng”, đào thụ tinh lại hắng hắng giọng, to gan quát: “Công chúa, người mau dậy…”

Chưa dứt lời, cửa phòng bị đạp cái “rầm”. Một luồng gió lạnh thốc vào bên trong khiến tay áo của Tang Chỉ bay bay. Sắc mặt ảm đạm, Tang Chỉ ném móc đoạt mệnh trên tay xuống đất, giọng nói u ám giống như của ma quỷ: “Sau này phải bắt hồn thì nhà ngươi đi đi, nếu còn làm phiền bản công chúa ngủ…” Tang Chỉ hơi ngừng lại, để lộ ra chiếc răng hồ ly nhọn, lạnh lùng nói: “Ta sẽ cắn chết ngươi!!”

Đào thụ tinh bị làm cho giật mình, lấy lại thần phách, ngước mắt nhìn thì thấy Tang Chỉ đang muốn đóng cửa, cuống quýt lao về phía trước, quát: “Công chúa, không được đâu! Móc đoạt mệnh này chỉ có người mới dùng được. Người tùy tiện đưa cho thần là trái với thiên quy…”

“Câm miệng!” Tang Chỉ bực mình nhảy dựng lên, chỉ vào mũi của đào thụ tinh, mắng: “Sao ngươi lại ngu ngốc như vậy? Ngươi không nói, ta không nói thì ai biết được!!”

“Nhưng mà…” Đào thụ tinh cứng họng. “Nhưng mà móc đoạt mệnh này là chuẩn bị riêng cho người, bên trên còn có lệnh chú của Diêm Vương lão gia…”

Giọng nói của Khế Lạc càng lúc càng nhỏ, đến câu cuối thì ngập chìm trong sự lạnh lẽo.

Tang Chỉ vểnh cằm lên: “Ngươi có ý gì?”

Khế Lạc nuốt nước miếng, nói: “Ý tôi là… móc đoạt mệnh này… chỉ một mình người có thể sử dụng.”

Tang Chỉ: (╯﹏╰)

Rời nhà nửa tháng, cuối cùng tiểu công chúa Tang Chỉ hay nhõng nhẽo, đáng yêu cũng hiểu được sự ấm áp của gia đình. Trong thời khắc bi kịch này, công chúa chân đạp đào thụ tinh, đầu ngẩng nhìn trăng lưỡi liềm, cuối cùng hét lên tiếng lòng mình:

“Mẫu hậu, con muốn về nhà!”

[1] Giờ, thời gian, Trung Quốc cổ đại phân một ngày ra làm 12 thời thần, 1 thời thần bằng 2 tiếng bây giờ.