Khi Tang Chỉ tỉnh lại thì nàng đã nằm trên giường. Trước gường, đương nhiên là phu quân...anh tuấn, lịch sự, dịu dàng, yêu thương như nước, trái ngược hẳn dáng vẻ vạn phần căng thằng của nàng. Phượng hoàng cao ngạo thấy Tang Chỉ muốn chống tay ngồi dậy, liền quan tâm đỡ nàng dậy, nắm tay nàng khẽ nói: ‘‘Nàng cảm thấy thế nào ?’’
Tang Chỉ lắc lắc đầu, vẫn có chút mơ màng, lời nói cũng yếu ớt: ‘‘Thiếp Chỉ thấy toàn thân không còn chút sức lực, đầu choáng váng...’’
Lời vừa buông ra, Tang Chỉ liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ho, ngẩng đầu đã thấy cha đứng nghiêm trang trước mặt, nhíu mày, u ám đến cực điểm. Trong đầu Tang Chỉ có sợi dây đàn vang lên tiếng ong ong, lập tức nhớ lại chuyện vừa xảy ra, cũng chẳng để ý cha đang ở trước mặt, liền tóm lấy phượng hoàng cao ngạo gào lên: ‘‘ Vừa rồi chàng nói cái gì ? Mang...mang...’’ Tiếng cuối cùng vẫn chưa nói ra khỏi miệng, Tuấn Thúc lại nắm tay nàng, vuốt lại tóc nàng cười nhạt: ‘‘Nhìn nàng kìa, đã nói đừng lo lắng, sao lại bực bội rồi ? Vừa rồi Thất phu nhân lại giúp nàng bắt mạch lần nữa, chắc chắn là có thai hơn một tháng rồi.’’
Tiểu hồ ly nghe thấy vậy, há miệng, lĩu lưỡi, ngẩn ra hồi lâu mà không nói được lời nào. Nàng không muốn thành thân trong lúc hồ đồ thế này, nàng không muốn bị gả cho A Ly, nhưng mà...bây giờ...sao lại cảm thấy sự việc càng lúc càng tệ, đã phát triển theo hướng không thể kiểm soát được nữa rồi ?
‘‘Làm sao có thể ?’’ Tang Chỉ cuống đến mức ôm đầu lắc lắc. Tuy nàng vẫn là nữ nhi chưa xuất giá nhưng cũng ít nhiều hiểu rõ việc mang thai này bắt buộc phải trải qua một số trình tự đặc biệt, nhưng mà...Tuyệt đối không thể, nếu thực sự có chuyện đó thì tại sao nàng lại không biết ?
Tang Chỉ muốn mở miệng hỏi thì nghe thấy phụ hoàng mặt mày u ám, hắng giọng. Lúc này nàng mới kinh hãi phát hiện nàng và phượng hoàng cao ngạo vẫn đang nắm tay nhau, dáng vẻ vô cùng thân mật, nàng vội vàng gạt tay phượng hoàng cao ngạo ra, cúi đầu nhận tội. Hồ ly hủ lậu vốn đã không vui vì nàng ngu ngốc, dốt nát, khó khăn lắm mới tìm được chức quan ở Thiên cung, không làm vinh dự gia đình rửa nhục một cái cũng coi như xong, bây giờ bụng lại to ra...==
Nàng biết rất rõ tâm trạng của phụ thân, có lẽ người muốn chưởng đánh chết nàng cho rồi. Cho nên nàng mới biết phận cúi đầu, trong lòng thầm chưởi rủa phượng hoàng cao ngạo hại chết mình rồi. Căng thẳng kéo kéo tay áo, Tang Chỉ bĩu môi, thấp giọng nói : ‘‘Cha...Con... thực ra sự việc không phải như cha nghĩ...’’
Chưa dứt lời, tay của Thiên Hồ Đế quân đã nâng lên, Tang Chỉ khẽ kêu một tiếng, trong lòng biết thôi xong rồi, nhắm mắt lại, nhưng rất lâu sau, tay của Tang Dục lại nhẹ nhàng dừng trên đầu tiểu hồ ly, xoa xoa mái tóc, không hề có ý đánh nàng.
Sao vậy ? Cha tức nên hóa điên rồi ?
Tang Chỉ hơi hé mắt, chỉ thấy trên mặt Tang Dục cảm xúc phức tạp, nhất thời không nhận ra là vui hay buồn. Rất lâu sau nàng mới nghe thấy Tang Dục xa xăm nói : ‘‘Mẫu hậu con khi đó...cũng cảm thấy toàn thần yếu ớt, không còn chút sức lực...’’ Tang Chỉ nhìn cha với ánh mắt kỳ lạ, nghiêng đầu nói : ‘‘Cha nói...khi mẫu hậu mang thai con ?’’
Tang Dục nghe thấy thì hơi ngơ ngác rồi im lặng gật đầu. Lát sau lại mở mắt, nghiêm giọng nói : ‘‘Tuấn Thúc, bây giờ con tính làm thế nào ?’’
Phượng hoàng cao ngạo nghe thấy các nhạc phụ hỏi, vội vàng đáp: ‘‘Đương nhiên là cưới Tang Chỉ về.’’
Tang Dục nghe thấy vậy, hình như cũng hạ được tảng đá lớn trong lòng xuống, quay lại vỗ vỗ vào vai Tuấn Thúc, nặng nề thêm bốn từ: ‘‘Càng nhanh càng tốt !’’
---Cảm thấy có chút không bình thường---
Thiên Hồ Đế quân dặn dò con gái, con rể xong, liền ra ngoài liên lạc với người của Thanh Khâu quốc.
Tang Dục vừa bước chân ra khỏi cửa, Tang Chỉ liền nhảy xuống giường, kéo cổ áo Tuấn Thúc, chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn : ‘‘Ngươi có nghe thấy không ? Có nghe thấy không ? Cha ta vừa muốn đi liên lạc với người của Thanh Khâu quốc, còn nói ngày mai sẽ đưa ngươi và ta về Thanh Khâu quốc, muốn Phượng tộc các ngươi lập tức cầu thân, muốn....muốn thành thân càng nhanh càng tốt....Ngươi....ngươi rốt cuộc đã cho ta uống thuốc gì ?!’’
Tiểu hồ ly nghĩ tới nghĩ lui, rõ ràng trước khi nàng đến Long cốc còn chạy nhảy hoạt bát, không có chút khác thường, bây giờ lại đột nhiên buồn nôn, muốn ngất...chắc chắn là thuốc của phượng hoàng cao ngạo có vấn đề. Đúng ! Nhất định là viên thuốc đó có vấn đề, cho nên nàng thật sự đã thoát khỏi việc bức hôn A Ly, thoát khỏi Long cốc nhưng lại được gả đến Phượng tộc, điều này khác gì việc ra khỏi hang hổ lại rơi vào hang sói chứ ?!
Tang Chỉ giận dữ nhìn Tuấn Thúc, đối phương lại lườm trả rất tự nhiên, vè mặt đầy ấm ức, cốc cốc đầu Tang Chỉ, nói : ‘‘ Ta phải hỏi nàng, lúc ở phòng khách, nàng nói thế nào ?’’
Tang Chỉ bĩu môi ta nói ta tin ngươi. Chính bởi vì tin tưởng phượng hoàng cao ngạo cho nên hết lần này đến lần khác bị hắn lừa, lần này lại càng khoa trương, đến sự trong trắng của mình cũng bị hắn đùa giỡn. Tang Chỉ càng nghĩ càng tức, bất giác nghiến răng ken két, muốn cắn người : ‘‘Rốt cuộc ngươi lên kế hoạch nào ? Cha ta không giống ALy, sẽ không cho qua dễ dàng như vậy đâu. Ta nói với ngươi, cha ta thật sự sẽ đưa ta lên kiệu hoa gả cho ngươi. Vừa rồi cha còn nói muốn để di mẫu đến chứng hôn. Á...á... ! Nếu chuyện này lôi cả di mẫu vào thì... ?
Nàng mới nói được nửa câu, Tuấn Thúc đột nhiên giơ ngón trỏ trước miệng tiểu hồ ly, ý bảo nàng im lặng. Thấy nàng quả thật im lặng, Tuấn Thúc mới hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, hạ quyết tâm, nói: ‘‘Tang Chỉ, ta không nói đùa. Ta thật lòng muốn cưới nàng.’’
Tang Chỉ: -_-///
Chuyện cười này...nhạt nhẽo quá !