Ly Vẫn quả nhiên nói được là làm được, đưa Tang Chỉ và Lai Mễ đi thẳng theo hướng đông về Long cốc, chỉ là… quãng đường trở về rõ ràng chẳng vui vẻ gì. Trong ngôi miếu đổ nát, Tang Chỉ cử động cánh tay bị trói đến sưng lên, trong lòng vô cùng oán hận, nhìn chằm chằm kẻ gây loạn. Khi tỉnh lại, nàng nói không đồng ý cùng hắn quay về Long cốc, Ly Vẫn liền dùng cả thừng tiên để trói nàng, quả thực là quá nhẫn tâm!
Ly Vẫn thấy vậy, niệm chú cởi thừng tiên trên trên người Tang Chỉ, cười nó : “ Có đau không?”
Tiểu hồ ly trừng mắt, tay đã sưng tím lên rồi còn không đau sao?! Lai Mễ thấy Tang Chỉ cử động khuỷu tay, cũng chạy đến, thè chiếc lưỡi màu hồng ra liếm liếm. Tang Chỉ vỗ vỗ đầu nó, trầm giọng : “ Rốt cuộc ngươi muốn trói ta đến khi nào?”
Ly Vẫn đau lòng, xoa xoa chỗ sưng trên tay tiểu hồ ly, như nghĩ đến điều gì đó, liền nói : “ Trói nàng thì nàng vừa giãy giụa vừa vặn tay, khiến nó sưng tím lên rồi, đây thực sự không phải cách hay…”
Nghe Ly Vẫn lẩm bẩm, Tang Chỉ cho rằng sẽ có kịch xem, ánh mắt loé sáng, gật đầu : “ Đúng vậy, thật sự rất đau, ngươi xem!” Tang Chỉ nũng nịu duỗi cánh tay phía trước mặt Ly Vẫn, bĩu môi nói : “ Đừng trói ta, được không?”
Mắt Tang Chỉ như nước hồ mùa thu, vốn cho rằng A Ly chắc phải cân nhắc một chút mới có thể quyết định, ai ngờ đối phương chẳng cần suy nghĩ, liền gật đầu nói : “ Được!”
“Thật sao?” Tiểu hồ ly vui mừng đến phát cuồng, vỗ tay cười, nói : “ Ta biết A Ly ngươi đối xử với ta tốt nhất mà, ta…” Tang Chỉ còn chưa nói xong thì đã thấy Ly Vẫn nhắm mắt lẩm bẩm niệm thần chú, tiếp đó là duỗi tay giăng ra kết giới. Trong chốc lát, tiểu hồ ly há miệng, trợn mắt, chỉ vào Ly Vẫn, nói : “ A Ly , ngươi…”
Ly Vẫn yêu chiều vỗ vỗ vào đầu Tang Chỉ, chẳng cảm thấy có chút hối hận vì làm điều sai trái, chỉ nói : “ Ta đau lòng vì nàng bị thừng tiên thít vào tay nhưng không thể để nàng chạy về trấn Bình Lạc được, cho nên… nàng chịu đựng chút nhé! Đợi đến khi về đến Long cốc là được.”
Trước tình cảnh này, cuối cùng Tang Chỉ cũng phát khùng, nàng trừng mắt, giậm chân, nói : “ A Ly! Ngươi mà còn như vậy, ta sẽ tức giận thực sự đấy. Ngươi làm như thế này là bức hôn! Bức hôn, ngươi có hiểu không? Nếu ngươi đối xử với ta như thế này, ta sẽ hận ngươi cả đời! Còn nữa, bây giờ trấn Bình Lạc đang xảy ra chuyện, chúng ta nên lấy đại cục làm trọng, chuyện nhi nữ tình trường để sau này hãy nói, được không?”
Ly Vẫn nghe thấy vậy, im lặng một hồi, cuối cùng nói : “ Quay về trấn Bình Lạc rốt cuộc là vì đại cục hay vì muốn nói chuyenj nhi nữ tình trường, Tang Chỉ, trong lòng nàng chẳng phải rõ hơn ta sao?”
Hắn nói xong, Tang Chỉ sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì thấy đáy mắt Ly Vẫn loé lên sự cô độc, nếu khi nàng bừng tỉnh, Ly Vẫn đã tạo kết giới, lạnh lùng buông một câu : “ Ta đi lấy chút nước sạch cho nàng.”
Nhìn bóng lưng Ly Vẫn từ từ rời xa, Tang Chỉ nắm chặt tay thành nắm đấm rồi thả ra, thả ra rồi lại nắm chặt, rốt cuộc… chẳng bắt được gì cả. Ly Vẫn, rốt cuộc ngươi không phải A Ly của ta, sao chẳng hiểu lòng ta chút nào chứ?
----Đã lâu không xuất hiện rồi----
Sau khi Ly Vẫn đi, Tang Chỉ và Lai Mễ vô cùng buồn chán.
Tuy vẫn bị giam giữ nhưng dù sao Tang Chỉ cũng có thể hoạt động chân tay, liền chơi tung cầu với Lai Mễ để giết thời gian. Chẳng biết kiếp trước nhóc con này có phải thuộc tuổi Tuất không mà vô cùng yêu thích trò chơi tung cầu. Tang Chỉ vừa ném quả cầu đi, nhóc con liền đuổi theo như một mũi tên, trong chốc lát đã gặm quả cầu nhỏ, lon ton chạy về.
Hai tiểu hồ ly đang chơi vui vẻ, Tang Chỉ cũng tạm thời gạt bỏ những phiền não trong lòng, cười he he, nói : “ Lai Mễ bắt giỏi thật, lần này tỷ sẽ ném xa hơn!” Nói xong, nàng liền ném thật mạnh, quả cầu bị ném ra bên ngoài kết giới. Lai Mễ chỉ “soạt” một tiếng rồi xông ra ngoài, ngậm lấy quả cầu rồi lại lon ton chạy về.
Tang Chỉ đần mặt nửa giây, phát giác thấy có chuyện không bình thường, cố ý ném quả cầu ra ngoài kết giới. Lai Mễ bất chấp xông ra ngoài nhặt quả cầu rồi quay lại bên cạnh Tang Chỉ. Thấy Tang Chỉ nhìn mình như hoá đá, Lai Mễ không cam lòng, lại dùng móng vuốt cào cào Tang Chỉ, đem quả cầu đặt lên chân Tang Chỉ lấy lòng, cặp mắt đen láy như muốn nói : “ Tỷ tỷ, tiếp tục chơi.”
‘Đệ…” Ngón tay Tang Chỉ cứng đơ, nàng đứng bật dậy, kinh ngạc nói : “ Lai Mễ, nàng có thể đi qua bất cứ kết giới nào sao ?’’
Lai Mễ cuộn đuôi ngồi ngay ngắn trên mặt đất, cặp mắt đen láy, trong sáng nghiêm túc nhìn Tang Chỉ, rõ ràng không hiểu cái gì gọi là “kết giới”. Tang Chỉ hơi ngừng lại, vuốt vuốt lưng Lai Mễ, nói : “ Lai Mễ ngoan, đệ đi lấy thanh gỗ ở cửa miếu kia cho tỷ tỷ!”
Nghe thấy chỉ thị, nhóc con vui mừng khẽ kêu lên, nhảy nhót ra khỏi kết giới rồi mang thanh gỗ mục quay lại bên cạnh Tang chỉ. Lần này, Tang Chỉ buộc phải tin, Lai Mễ thật sự có chút khác thường.
Tang Chỉ ngẫm nghĩ : “ Lẽ nào… kết giới của trấn Bình Lạc không sao, là Lai Mễ được trời phú cho khả năng ấy, kết giới nào cũng có tác dụng với nó, cho nên nó mới có thể đi vào trấn Bình Lạc trộm đồ chơi ?’’
“Oé…” Hình như nghe hiểu lời của Tang Chỉ, Lai Mễ kêu thành tiếng đáp lại. Trong lúc sấm vang chớp giật, Tang Chỉ đảo mắt, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý, vỗ tay nói : “Có rồi!”
Lai Mễ nghiêng đầu, nhìn Tang Chỉ với vẻ nghi hoặc, nhưng thấy Tang Chỉ như đang diễn ảo thuật, móc giấy bút từ trong túi ra, viết hai hàng chữ lên đó, rồi lại lấy châu hoa trên đầu xuống, cuốn vào trong chiếc tay nải nhỏ, sau đó ôm Lai Mễ vào lòng, buộc tay nải nhỏ lên người nó.
“Oa’’ Người đột nhiên nặng hơn, Lai Mễ không quen nên muốn vẩy lông, nhưng bị Tang Chỉ giữ lại nói : “ Lai Mễ, đệ nhìn tỷ tỷ này! Nào, tỷ tỷ hỏi đệ, đệ có thích tỷ tỷ không?’’
Lai Mễ chẳng cần suy nghĩ liền gật đầu. Thích! Đương nhiên thích ! Khó khăn lắm mới lén chạy ra ngoài chơi được, lại gặp tỷ tỷ đồng tộc, cùng chơi đồ chơi với nó, còn mua kẹo hồ lô cho nó ăn, quan trọng nhất là…Tang Chỉ tỷ tỷ còn là hồ ly cái xinh đẹp, đáng yêu.
Tang Chỉ véo véo chiếc tai nhọn của Lai Mễ, khẽ nói : “ Vậy tỷ tỷ nhờ đệ giúp một chuyện, đệ đồng ý không ?’’
---Xuất hiện khả năng biến chuyển tốt---
Sau một tuần trà, cuối cùng Ly Vẫn cũng quay lại. Trong chiếc túi hắn mang theo không chỉ có nhiều đồ ăn ngon và đùi gà mà Tang Chỉ thích, còn có rất nhiều đồ chơi kỳ lạ, hiếm có. Tang Chỉ tiện tay nhặt một con chuồn chuồn tre lên nhìn trái ngó phải, cố làm ra vẻ bĩnh tĩnh, cười: “A Ly, ngươi còn bé lắm sao mà mua nhiều đồ chơi như vậy ?’’
Ly Vẫn lắc đầu : “ Ta mua cho Lai Mễ. Nàng thích nó thì ta cũng thích nó.’’
Nghe câu này, Tang Chỉ nghẹn đến mức suýt chút nữa ho ra nước mắt. Những ngày này...A Ly nói chuyện càng ngày càng trắng trợn...Nói như vậy chẳng phải là nói...yêu nhay yêu cả đường đi, chỉ cần Tang Chỉ thích, hắn cũng sẽ thích sao ? Tang Chỉ ấm ức bĩu môi, vậy nếu bây giờ nàng thừa nhận, nói mình thích phượng hoàng cao ngạo, liệu A Ly có thề thốt, thành khẩn bảo đảm hắn cũng thích phượng hoàng cao ngạo không ?!
Ly Vẫn thấy sắc mặt tiểu hồ ly lúc xanh lúc trắng, biểu cảm khác thường, liền biết tâm hồn Tang Chỉ lại bay đi nghìn dặm rồi, không biết đang nghĩ đến những chuyện cổ quái gì, liền dứt khoát coi như không thấy hỏi : ‘‘ Lai Mễ đâu ?’’
Những ngày qua, khi hắn mang đồ ăn đến, chẳng phải đều thấy thằng nhóc nhảy đến trước tiên, cào cào tay nải tìm đồ ăn sao ?
‘‘Ôi’’ Tang Chỉ chột dạ, quay sang một bên. Ngươi đi một lúc, Lai Mễ liền kêu buồn ngủ, bây giờ đang ngủ say rồi. Nói xong, nàng vỗ vỗ vào một chiếc đuôi trắng lộ ra bên ngoài tay nải.
Ly Vẫn nhìn nhìn, cũng chẳng nói nhiều mà đưa đùi gà nướng đến trước mặt Tang Chỉ. Tang Chỉ nhận lấy đùi gà, lần đầu tiên ăn mà chẳng biết mùi vị, ánh mắt vô thức nhìn vào tay nải, trong lòng thầm khấn : ‘‘A di đà Phật ! Xin phù hộ cho A Ly phát hiện muộn mấy ngày, như vậy Lai Mễ có thể thuận lợi quay về trấn Bình Lạc, thuận lợi gặp phượng hoàng cao ngạo, thuận lợi giải cứu mình...’’
Lai Mễ, đệ nhất định phải cố lên!! Hạnh phúc của tỷ tỷ đang nằm trong tay đệ đó, đệ nhất quyết không được đi tới nửa đường liền trốn đi chơi đâu ! Tang Chỉ vừa nghĩ vừa gặm đùi gà, nhưng vì ăn gấp quá, nghẹn đến phát ho. Ly Vẫn thấy vậy, vội vàng đi đến, vỗ vỗ lưng tiểu hồ ly rồi vừa cho nàng uống nước vừa cầm khăn tay giúp nàng giúp nàng lau miệng, dịu giọng nói : ‘‘Ăn từ từ thôi, không cần vội.’’
Tang Chỉ thấy có lỗi chột dạ gật gật đầu, đang muốn nói gì đó thì cảm thấy bàn tay nóng lên, thì ra Ly Vẫn đang nắm tay mình. Hắn nói : ‘‘Tang Chỉ, ta biết nàng giận ta, trách ta trói nàng đưa về Long Cốc, trách ta giả ngốc lừa nàng...Nàng giận ta thế nào cũng được, nhưng nàng hãy nhớ, ta làm những điều này đều là vì nàng.’’
Tang Chỉ chớp chớp mắt, đang muốn nói gì đó thì thấy Ly Vẫn từng bước, từng bước đi đến trước tay nải nói : ‘‘Nhóc con sao mà vẫn chưa dậy, bình thường chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn là tỉnh ngay mà. Lai Mễ, ăn cơm thôi !’’
‘‘Lai Mễ, mau dậy đi !’’
‘‘Nhóc con, không phải ngươi ốm rồi chứ ?’’
Nói xong, Ly Vẫn dứt khoát cởi đầu buộc của tay nải. Tìm Tang Chỉ thắt lại, ‘‘bụp’’ một tiếng, ném cái đùi gà thích ăn nhất xuống đất.
Ly Vẫn từ từ mở tay nải. Tim Tang Chỉ cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhìn chằm chằm vào khối lông trắng trong tay nải hồi lâu, Ly Vẫn mới nói : ‘‘Sao lại ngủ như chết thế này ?’’ vừa nói vừa xoa xoa chiếc đầu hồ ly của Lai Mễ. Thấy vậy, Tang Chỉ nặng nề hít một hơi thật sâu, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống. May mà mình đã có biện pháp phòng bị, trước đó đã ảo hóa một vật thành hình dáng của Lai Mễ, giấu trong tay nải giả vờ là nó ngủ, chỉ là...lừa Ly Vẫn chưa chắc được lâu.
Tiểu hồ ly không thể cứ ngủ mãi không tỉnh, chỉ cầu mong khi Ly Vẫn phát hiện ra chân tướng. Lai Mễ đã chuyển thư đến tay phượng hoàng cao ngạo rồi. Nghĩ đến đây, tang Chỉ vỗ vỗ ngực mới lấy lại vẻ bình thường nói : ‘‘He he, có lẽ vừa rồi nó chơi mệt quá! A Ly, ta thấy hình như sắp thay đổi thời tiết rồi, chi bằng chúng ta lên đường sớm chút ?’’ Lên đường sớm một chút thì có thể đi được xa hơn một chút, như vậy, sau khi A Ly phát hiện ra trong tay nải không phải Lai Mễ, có đuổi theo cũng sẽ chậm hơn một chút.
Ly Vẫn chỉ ghi nhớ những hành vi khác thường của Tang Chỉ trong lòng, không lên tiếng chất vấn, lại liếc mắt nhìn Lai Mễ không chút sức sống nằm trong tay nải, cong miệng cười : ‘‘Được’’!