Ở miếu Thổ thần, Tang Chỉ với cặp mắt trong suốt đang nhìn chằm chằm vào hũ rượu trên bàn, bĩu môi : “ Đây là gì?”
Chính là lúc nãy, tiểu hồ ly bị phượng hoàng cao ngạo làm nàng tức đến mức thất khiếu xì khói, quay về miếu Thổ Thần, đang nghiến răng, giậm chân thì thấy đào thụ tinh Khế Lạc lật đật ôm hũ rượu này đến, còn vỗ ngực đảm bảo, cứ coi như không có Tuấn Thúc giúp đỡ, tự mình cũng có thể giải quyết chuyện sổ mệnh cách.
Từ trước đến nay, tiểu hồ ly chẳng bao giờ hy vọng vào tên đào thụ tinh này, liền khoang tay trước ngực, đi vòng quang hũ rượu, khịt mũi, nói : “ Không phải ngươi muốn ta đi tìm Mệnh Cách Tinh quân uống rượu chứ?”
“Đúng, chính là uống rượu!” Khế Lạc xoa xoa tay vẻ vừa hưng phấn vừa căng thẳng, cười gian, xán đến bên Tang Chỉ, khẽ nói : “ Công chúa, người nghĩ xem, tuy nói thiên mệnh khó trái, nhưng người phàm cũng có câu nói : “ Thục năng vô quá”, sổ thiên mệnh này nghìn năm, vạn năm làm sao mà không có chút sai sót nào chứ?”
Tang Chỉ im lặng, nhướn mày ý nói đào thụ tinh tiếp tục. Khế Lạc nói : “ Theo như ta thấy, thực ra Cảnh Lạc có làm gian phi hay không chẳng phải việc quan trọng, nó chỉ là một người phàm hèn mọn, mệnh số bị đổi cũng đã đổi rồi. Mệnh Cách Tinh quân chẳng qua lo lắng là vì chuyện thay đổi triều đại của tám năm sau, và cả…số mệnh của những người cầm đầu kia.”
Tiểu hồ ly nửa hiểu nửa không, híp mắt lại, xoa xoa cằm : “ Ý ngươi là…đã sai thì cho sai luôn, xóa mệnh số ban đầu của Cảnh Lạc, cứ để nó sống ở trấn Bình Lạc đến hết đời?”
“Đúng!” Con mắt nhỏ của Khế Lạc sáng lên, hắn xán đến bên tiểu hồ ly, tiếp tục : “ Vấn đề bây giờ là, chẳng qua chỉ là thiếu một gian phi để mê hoặc quân chủ, nếu chúng ta có thể thêm một nét bút trong mệnh số của một người phàm khác để họ thay thế Cảnh Lạc nhập cung tranh sủng…”
Tang Chỉ nghe đến đây, trong lòng thầm kêu : “ Không được”, đang suy nghĩ xem vấn đề là ở đâu, quả nhiên kẻ mê tiền đào thụ tinh đã cười ngốc nghếch, đẩy đẩy hũ rượu về phía mình, giơ năm ngón tay, trong lòng thầm kêu “không được”, đang suy nghĩ xem vấn đề là ở đâu, quả nhiên kẻ mê tiền đào thụ tinh đã cười ngốc nghếch, đẩy đẩy hũ rượu về phía mình, giơ năm ngón tay nói : “ Nhà ta tự ủ “Một ngụm say”, mua bán sòng phẳng, năm lạng bạc!”
Tang Chỉ ôm trán. Đào thụ tinh, ngươi không thể đổi sang kiểu dáng khác sao?
Khế Lạc vẫn thao thao bất tuyệt : “ Công chúa, ngươi đừng xem thường bình rượu này của ta. Nó là rượu hoa đào từ thời ông nội của ông nội ta truyền lại. Cha ta nói, năm đó lão tổ tông vì bảo vệ lợi ích của gia tộc đã chôn rượu hoa đào xuống hầm sâu rồi niệm thần chú …Phàm là nhân, yêu, tiên uống loại rượu này vào, trong vòng nửa thời thần sẽ đều như con rối bị người hạ chú chống chế ý thức. Nếu không phải việc cấp bách, ta cũng không lấy ra để bán rẻ đâu.
Tiểu hồ ly nghe thấy vậy, không còn sức nói lại nữa, nhìn hũ rượu trên bàn rồi lại nhìn Khế Lạc đáng bị ăn đánh, thở dài nói : “ Đây chắc là hy vọng cuối cùng nhỉ?”
“Đúng vậy!” Khế Lạc nghe thấy vậy, biết cuộc mua bán đã được đàm phán thành công, lại lật đật ôm hũ rượu ra ngoài trước, rồi ở bên ngoài kêu la : “ Vậy tôi đến chỗ Mệnh Cách Tinh quân trước đây, ngươi cũng mau đi đi”. Nói xong, quả thật hắn đi về phía căn phòng phía tây gặp Mệnh Cách Tinh quân.
Tang Chỉ thấy vậy, vừa lắc đầu vừa đi ra cửa, nhưng đột nhiên nghe thấy phía sau hình như có tiếng kêu gấp gáp, như có như không : “ Đừng đi!”
Tiểu hồ ly dựng đứng lông, quay đầu nhìn, chẳng thấy bóng dáng ai. Nhưng vừa rồi, giọng nói rõ ràng từ …Tang Chỉ vô thức nhìn về phía đông, nơi phát ra tiếng nói, trên bàn, ngoài chậu hoa lan di mẫu tặng thì chẳng còn thứ gì khác nữa.
“Lẽ nào ta nghe nhầm? ‘‘ Tang Chỉ thè lưỡi, quay người muốn đi, lại nghe thấy giọng nữ nhân mềm yếu: ‘‘Tang Chỉ, không được đi!’’
Tiểu hồ ly lúc này đến da đầu cũng tê dại rồi, vô cảm quay đầu lại, xác định chắc chắn trong phòng không có người, thì môi bỗng run run, gọi lớn một tiếng: ‘‘ Mẹ ơi !’’ rồi rớt nước mắt chạy xa. Chẳng lẽ miếu Thổ thần cũ kỹ quá cho nên có ma quỷ?
Đợi Tang Chỉ chạy xa, hoa lan kia mới tỏa lục quang lóa mắt. Trong chốc lát, một nữ nhân có khuôn mặt xinh đẹp thong thả đứng trong phòng, chỉ là, biểu cảm lo lắng của nàng ta nhìn có vẻ thực sự không tốt...
---Lục quang---
Ở căn phòng phía tây, Mệnh Cách Tinh quân vẫn chưa uống rượu, thất Tang Chỉ đỏ mặt xông vào phòng thì chẳng hiểu gì, nói : Công chúa Tang Chỉ, đây là ...’’
Chưa dứt lời, đã thấy Tang Chỉ khóc thút thít, tức tưởi nói: ‘‘ Tinh Quân, ta biết lần này ta gây ra tội lớn, ngài và Phượng quân cũng không giúp được ta nữa, chuyện này sớm muộn di mẫu và phụ thân ta cũng biết.’’
Mệnh Cách Tinh quân ngơ ngác thở dài nói : Công chúa chớ lo lắng, có lẽ Phượng quân có cách.
Tiểu hồ ly nước mắt lưng tròng, lắc đầu khóc rất thảm thiết : ‘‘Việc đã đến nước này... ta không muốn làm liên lụy đến bất cứ người nào. Tâm lý của ngài và Phượng quân đại nhân, ta xin nhận. Nhưng ta đã quyết, ngày mai sẽ theo ngài quay về Thiên cung, đến chỗ di mẫu nhận tội.’’
Nghe thấy vậy, Mệnh Cách Tinh quân bất ngờ, ngài ta chưa từng nghĩ tiểu hồ ly lại hiểu biết, đại nghĩa đến vậy. Đúng là làm Thổ thần mấy ngày mà đã tiến bộ vượt bậc. Tuy có chút tiếc nuối nhưng nghe thấy vậy, tức là chuyện này tạm thời có kết quả rồi, cũng coi như hạ được tảng đá lớn trong lòng xuống. Đang muốn an ủi vài câu, Tang Chỉ liền bất ngờ quỳ xuống, dập đầu...
Một mình ta gây chuyện thì một mình ta chịu tội. Tang Chỉ không muốn cầu xin, nhưng nghĩ đến thân phận chủ tớ trong một thời gian ngắn với Khế Lạc, vẫn xin Mệnh Cách Tinh quân ngày mai ở trước mặt di mẫu nói tốt cho hắn, cứ nói chuyện này không liên quan gì tới Khế Lạc, xin di mẫu bỏ qua cho hắn, đừng lột da, nhỏ gốc hắn.
Tang Chỉ quỳ như thế này, Mệnh Cách Tinh quân nào dám nhận, cũng vội vàng cúi xuống nói : Công chúa, người đừng như vậy, cứ...cứ đứng dậy rồi nói.
Tiểu hồ ly khóc đến mức nước mắt giàn giụa : ‘‘ Tinh Quân không đồng ý, ta quyết không đứng dậy!’’
‘‘ Lão phu đồng ý, đồng ý!’’
Tang Chỉ cắn răng, ôm hũ rượu, nói : Lời lẽ chẳng có gì làm chứng, đây là rượu hoa đào mà Khế Lạc tự ủ, vốn là hắn tặng cho ta, nếu Tinh Quân ngài đồng ý rồi thì hãy uống một bát, cũng coi như là nhận tình của hắn.
Mệnh Cách Tinh quân nào dám chậm trễ, nghe thấy vậy liền đón lấy hũ rượu từ tay Tang Chỉ, nuốt ừng ực mấy ngụm lớn, rồi đặt cái hũ xuống, cất bước đến đỡ Tang Chỉ dậy. Nhưng Mệnh Cách Tinh quân bỗng cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, lắc lắc đầu, càng cảm thấy mờ mịt hơn, chống tay xuống bàn, quay đầu lại, trong cơn choáng váng thì thấy Tang Chỉ lau nước mắt, mặt đầy vẻ xấu xa, khỏe miệng nở nụ cười gian xảo, đứng dậy, vỗ tay bồm bộp, nói : ‘‘ Tinh Quân ông không thể trách ai, bản công chúa vừa rồi đã quỳ trước ông, đã xin lỗi ông rồi.’’
‘‘Ngươi...’’ Mệnh Cách Tinh quân chỉ chỉ vào tiểu hồ ly, không nói hết câu thì đã đổ gục xuống đất. Tang Chỉ thấy vậy liền nhìn trái ngó phải, sau khi chắc chắn Mệnh Cách Tinh quân thực sự đã hôn mê, mới hắng giọng nói : Khế Lạc, sao còn chưa vào ?
Lời vừa buông ra, cửa liền tự động mở, đào thụ tinh mặt mũi gian xảo lẩn vào trong gọi : Công Chúa!
Tang Chỉ đá đá Mệnh Cách Tinh quân, thấy đối phương vẫn không có phản ứng, liền thở phào nói : Tinh Quân, người chớ giận, nếu không phải bị ép đến đường cùng, ta cũng không muốn kéo người xuống nước đâu.
Khế Lạc nói : Công chúa, phải nhanh lên, nửa thời thần trôi qua rất nhanh. Nhân lúc này sửa sổ mệnh cách, nếu sự việc vỡ lở thì cũng là Mệnh Cách Tinh quân vi phạm thiên mệnh, chẳng có cách nào để tra ra hai chúng ta.
Tiểu hồ ly đảo đảo đôi mắt trong, sáng, tiếc nuối ‘‘ừm’’ một tiếng, rồi lùi sang một bên nhìn Khế Lạc làm phép. Đào thụ tinh nhắm mắt, lẩm bẩm một hồi, thấy Mệnh Cách Tinh quân tự nhiên mở mắt ngồi dậy, chỉ là đôi mắt mơ màng như không tập trung.
Tang Chỉ hiếu kỳ, dùng tay khua khua trước mặt Mệnh Cách Tinh quân, nhưng thấy mặt ông ta không chút biểu cảm, giống như không có ý thức.
Khế Lạc nói : ‘‘Mệnh Cách Tinh quân, đắc tội rồi!’’ Nói xong, hắn xòe bàn tay, bỗng một trận đồ bát quái nổi lên, lúc đầu là một đường sáng xám nhạt, cùng với lời niệm chú của Khế Lạc, trận quang càng lúc càng sáng, chói đến mức chẳng mở mắt ra. Lúc này Khế Lạc mới hét lớn một tiếng : ‘‘Mở!’’
Thuận thế đưa tay đánh lên trán Mệnh Cách Tinh quân. Bị trúng đòn, Mệnh Cách Tinh quân như có cảm ứng, nhưng dáng vẻ ngơ ngác. Lúc này, Tang Chỉ lại nhìn khuôn mặt trắng bạch của Mệnh Cách Tinh quân, trong mắt đã in hình của trận phù bát quái vừa rồi.
Khế Lạc nói : Công chúa, khi trận phù này mất đi, Tinh Quân sẽ tỉnh lại. Bây giờ muốn dặn dò gì thì làm nhanh đi.
Tang Chỉ gật đầu, nghiêm giọng nói: ‘‘Tinh Quân, bây giờ chúng tôi muốn mời ngài tìm một đứa bé gái có mệnh số giống với Cảng Lạc, đổi mệnh số của nó, để nó thay thế Cảnh Lạc tiến cung, làm gian phi.’’
Nói xong Mệnh Cách Tinh quân hơi ngừng lại, nhưng vẫn lấy sổ mệnh cách ở trong túi ra, khua khua cây phất trần, nhẩm đọc một hồi, sổ mệnh cách mở ra.
Tang Chỉ và Khế Lạc nhìn nhau, cùng nín thở, giống như chỉ cần thở sâu một cái sẽ đánh thức Mệnh Cách Tinh quân. Mệnh Cách Tinh quân hợp ngón trỏ và ngón giữa lại, dựng đứng trước mặt rồi niệm chú, liền thấy sổ mệnh cách loạt xoạt mở ra, giống như đang tìm một người phàm có số mệnh giống của Cảnh Lạc.
Sổ mệnh cách giở đến một trang nào đó rồi dừng lại. Tang Chỉ nuốt nước miếng, lấy can đảm xán đến phía trước xem. Sổ mệnh cách lóe lên ánh sáng vàng, văn tự giống như Vô tự thiên thư hiện trên sách, từng dòng chảy xuống, rồi có một giọng nam thấp trầm từ trong sách truyền ra : ‘‘Trần Tử Phương, tuổi mười hai, người Tĩnh Phương. Người này có thể thay Cảnh Lạc nhập cung không ?’’
Tiểu hồ ly mắt rất trong, nhìn Mệnh Cách Tinh quân vẫn ngồi trơ như tượng, hạ quyết tâm, nghiến răng nói : ‘‘Được !’’
Dứt lời, từ trong sổ mệnh cách vang lên một tiếng ‘‘choang’’ cực lớn, giống như tiếng binh đao va vào nhau lạnh lẽo. Trong chớp mắt, ấn hồng quang rực rỡ đến chói mắt, giọng nam nặng nề truyền ra : ‘‘Thanh Khâu kim hồ Tang Chỉ, mưu đồ tự đổi mệnh số, vi phạm thiên quy, đáng chịu tội gì ?’’
Tang Chỉ nghe xong, còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy lồng ngực nóng lên, phụt nôn ra một ngụm máu tươi, người đã bay ra đến cửa. Tiếng thét kinh hãi của Khế Lạc và tiếng nổ như muốn chọc thủng màng nhĩ xuyên qua tai. Tang Chỉ bị ngã thảm hại, lúc ngẩng lên thì thấy từ ánh hồng quang trong sổ mệnh cách, hai người đi ra.
Trên người mặc giáp bạc, tay cầm vũ khí, lông mày dựng ngược, hung thần ác sát, trông còn hung ác hơn Thiên Lôi ở Điện Mẫu cả nghìn vạn lần. Trong lúc đang do dự, chỉ nghe thấy người trong đó nói: ‘‘Tang Chỉ phạm tội thiên tru, hôm nay ở tại đây sẽ đánh ngươi về nguyên hình!’’.