Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ

Chương 47-1




Trong lúc nhất thời, toàn bộ Y Lan điện được thắp đèn sáng trưng, tất cả bà đỡ, thái y, cung nữ mama v…v… đều đã đến đây.

Liễu Vi Dung đau đớn đến gập mình lại, Mộ Dung Triệt vội vàng ôm nàng đi đến phòng sinh.

Buổi tối giờ hợi.

Đợi đến khi bà đỡ đến, Mộ Dung Triệt mới ra khỏi phòng sinh, bà đỡ bắt đầu chuẩn bị, nhóm người cung nữ mama cũng bắt đầu đi đun nước, toàn bộ đều được tiến hành ngay tại đó.

Trong phòng sinh, tấm màn ở bốn phía được buông xuống, thỉnh thoảng bên trong truyền ra tiếng rên rỉ yếu ớt, làm cho lòng mỗi người cảm thấy từng đợt từng đợt thắt lại.

Liễu Vi Dung nằm ở trên giường cảm nhận đau đớn cùng quặn thắt từ bụng truyền đến từng đợt, nhưng nàng vẫn cắn chặt môi dưới, không dám kêu to.

“Chủ tử, đừng cắn răng, cẩn thận làm mình bị thương, đau thì hãy cắn vải đoàn!” Trần mama lấy khăn lau mồ hôi trên trán chủ tử, đau lòng nói.

“Chủ tử, thêm một chút nữa, nước ối sắp vỡ rồi…” Một bà đỡ vui vẻ nói.

“A…” Liễu Vi Dung đau quá hét lên, chỉ cảm thấy một cỗ chất lỏng ấm áp chảy ra ngoài.

“Nước ối vỡ rồi…” Bà đỡ kinh hỉ kêu lên.

“Chủ tử, vải đoàn!” Trần mama vội vàng nhét vải đoàn sạch vào miệng Liễu Vi Dung, Liễu Vi Dung hung hăng cắn vải đoàn, nhịn đau lấy sức.

“Chủ tử, miệng dạ con đã mở ra bốn ngón tay, có thể bắt đầu sinh rồi.” Một bà đỡ khác nói: “Chủ tử, lấy sức, hít vào, lại lấy sức…”

Bởi vì đây là lần đầu mang thai của Đức quý nhân, cho nên bà đỡ chỉ có thể chỉ dẫn nàng từng bước.

Kèm theo từng cơn đau dữ dội, Liễu Vi Dung cắn vải đoàn, liều mạng lấy sức, bà đỡ thì ở bên cạnh nàng xoa bụng rồi nhẹ nhàng đẩy xuống, vẫn tiếp tục đau, nhưng mà hài tử còn chưa có ra ngoài.

Thời gian chầm chậm trôi qua, từng đợt mồ hôi lạnh làm ướt cả áo của Liễu Vi Dung, khi cảm thấy chính mình sắp mất đi khí lực, bà đỡ lại nói để nàng xốc lại tinh thần.

“Chủ tử! Lấy sức! Đã nhìn thấy đầu, đừng bỏ cuộc, lại cố gắng lấy sức!”

“Đầu ra rồi, chủ tử cố gắng nữa đi.” Bà đỡ kinh hỉ kêu lên, hết sức thuận lợi.

Liễu Vi Dung nghe xong càng có thêm tinh thần, theo tay bà đỡ cắn chặt răng đẩy xuống từng đợt, dùng toàn lực còn sót lại, một tiếng khóc to thanh thúy nỉ non vang lên.

Lúc này đã qua giờ tý, trưởng hoàng tử đã được sinh ra.

“A! Sinh rồi! Sinh rồi!” Không biết bao lâu, một tiếng hoan hô kinh hỉ vang lên.

“Chúc mừng chủ tử, là một hoàng tử!” Bà đỡ nhanh nhẹn dùng kéo cắt cuống rốn, đưa đến trước mặt Liễu Vi Dung đang rất yếu để cho nàng nhìn qua một chút, rồi ôm đi tắm.

Liễu Vi Dung nhìn thoáng qua tiểu tử mập mạp rất khỏe mạnh, nở nụ cười, sau đó yên tâm nhắm mắt ngủ.

Bên ngoài phòng sinh, Mộ Dung Triệt ngồi ở trong đại đường, nhìn nhóm cung nhân bưng nước ấm cùng các thứ đồ ra ra vào vào, tuy rằng trên mặt vẫn không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại thật sự rất lo lắng, vẫn nhìn không chớp mắt về phía cửa phòng sinh đang đóng chặt.

Từ giờ hợi thì bắt đầu đau bụng, bây giờ rất nhanh đã đến giờ tý, tại sao còn chưa có sinh xong.

Đức quý nhân mang thai lần đầu, khó tránh khỏi có chút khó khăn.

Mộ Dung Triệt biết vội cũng không được, cho dù lòng nóng như lửa đốt cũng chỉ có thể ở đây chờ vô ích.

Nhìn cung nhân bưng ra một thau máu loãng từ bên trong, sắc mặt Mộ Dung Triệt càng lúc càng trầm.

Chuyện ở Nhu Phúc cung lớn như vậy, nghĩ muốn che dấu cũng không che dấu được, mọi người rất nhanh đều biết Đức quý nhân sắp sinh rồi.

Hoàng hậu bị giam, Thái hậu lại ngủ sớm, bốn phi chưởng quản cung quyền nhận được tin, mỗi người mang theo cung nữ tâm phúc đi Nhu Phúc cung.

Vừa vào Y Lan điện, nhìn thấy Hoàng thượng đang ngồi ở ngoài đại đường phòng sanh, đều chấn kinh cùng ghen tị không thôi.

“Nô tì thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.” Thục phi dẫn đầu phía trước lấy tư thế đẹp nhất của mình mình nhẹ nhàng cúi chào, thanh âm êm ái kiều mị.

Huệ phi thấy vậy thầm hận, không tự giác sờ lên má mình, tuy được son phấn che kín, nhưng thấy Thục phi ở trước mặt Hoàng thượng kiều mị động lòng người như vậy, trong lòng cũng không khỏi ghen tị.

Nàng cúi đầu hướng Hoàng thượng thỉnh an.

Đoan phi cùng Hiền phi lại để ý nhiều đến quy củ, không làm nhiều động tác như Thục phi.

Giờ phút này Mộ Dung Triệt không rảnh bận tâm các nàng, thờ ơ nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Không cần đa lễ.”

“Hoàng thượng, Đức quý nhân vào trong bao lâu rồi?” Thục phi đứng bên cạnh Mộ Dung Triệt, ôn nhu hỏi.

Mộ Dung Triệt ngồi ngay ngắn ở một chỗ không lên tiếng, trong mắt lại nhìn hướng phòng sinh như cũ, bên trong tại sao vẫn không truyền ra tiếng gì, làm cho hắn rất sốt ruột, không có tâm tình nói chuyện cùng Thục phi.

Tiểu Lý Tử đành phải trả lời thay: “Hồi bẩm Thục phi nương nương, giờ hợi thì Đức quý nhân vào phòng sinh.”

Thục phi thấy Hoàng thượng không để ý nàng, sắc mặt không tốt, nụ cười vô cùng gượng gạo, cắn chặt răng thầm hận, trong lòng có dấm chua, từ khi chuyện Đức quý nhân có thai truyền ra ngoài, mỗi ngày nàng đều thắp hương bái Phật, ở trong lòng cầu cho tiểu tiện nhân Đức quý nhân, cầu cho ả khi sinh thì một xác hai mạng.

Hiện tại Hoàng thượng lại coi trọng Đức quý nhân như vậy, thì ghen tị trong lòng không thể nào ngăn lại được.

Tuy nhiên nàng rất nhanh liền kìm nén lại, thay vào đó là thần sắc lo lắng.

Huệ phi tuy hâm mộ lại ghen tị, có điều tự mình hiểu được, hiện tại dung nhan nàng đã bị hủy rồi, cơ hội thừa sủng là hoàn toàn không thể, càng đừng nói mang thai, nàng hiện tại lại có tâm tư khác.

Nếu có thể đem trưởng hoàng tử do Đức quý nhân sinh ra đến bên mình để nuôi dưỡng thì tốt rồi.

Dấm trong lòng Đoan phi và Hiền phi cũng hơi lên men, nhưng không mãnh liệt như Thục phi, cũng không nguyền rủa Đức quý nhân.

Tâm tư của bốn phi tử này khác nhau, tuy nhiên các nàng đều không rời đi, không lâu sau Nhu Phúc cung có không ít phi tần đến nữa, Liễu Tương Nhã cũng đến đây, tuy rằng số người không nhiều lắm, chỉ có khoảng hai ba mươi người, nhưng các nàng quá ồn, mặt Mộ Dung Triệt trầm xuống, đuổi các nàng đi về, chỉ cho bốn phi giữ cung quyền ở lại.

Giờ tý canh ba, trong phòng sinh rốt cuộc truyền đến tiếng khóc nỉ non vang dội.

Bốn phi bên ngoài đại đường vốn không đợi được nên hơi buồn ngủ, đột nhiên tinh thần chấn động, Đức quý nhân sinh rồi sao?

Là hoàng tử hay công chúa?

Thân thể Mộ Dung Triệt run lên, bỗng nhiên đứng dậy.

Không ai biết thời gian chờ đợi, tay nắm thành ghế dựa của hắn đã trắng bệch, rốt cục hiện giờ nghe thấy tiếng trẻ con mới sinh khóc, làm sao mà không kích động

“Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, Đức quý nhân sinh rồi!” Tiểu Lý Tử cao hứng hân hoan cười nói.

Lúc này, cửa phòng sinh mở ra, vẻ mặt bà đỡ vui mừng đưa tiều hoàng tử đã được tắm rửa sạch sẽ, quấn tã lót đi ra ngoài, cười nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, Đức quý nhân đã bình an sinh hạ một tiểu hoàng tử khỏe mạnh, mẹ tròn con vuông!”

“Tốt, tốt! Rốt cục trẫm cũng có hoàng tử, Tiểu Lý Tử, thưởng!” Mộ Dung Triệt nghe vậy rất mừng, biết được Đức quý nhân bình an vô sự thì thấp thỏm trong lòng mới buông xuống, nhìn trưởng hoàng tử trắng trẻo mập mạp trong tã lót thì phất tay đại thưởng.

Tiểu hoàng tử nặng khoảng sáu bảy cân (bự thật!!!) là một đại bàn tiểu tử (đứa trẻ mập mạp), gương mặt hơi nhăn lại, bàn tay nhỏ bé nắm thành một nắm đấm nhỏ, mắt nhắm chặt, cái miệng nhỏ phun ra bong bóng.

Vô cùng đáng yêu.

Mộ Dung Triệt thấy vậy, đáy mắt hiện lên một tia nhu hòa.

Đây là trưởng hoàng tử của hắn.

Tiểu Lý Tử đưa cho bà đỡ một bao lì xì thật lớn, bà đỡ cười không khép miệng.

Không chỉ như thế, mọi người trong Nhu Phúc cung đều được ban thưởng, mọi người trên dưới đều một mảnh vui sướng.

Thục phi hung hăng vò khăn tay, cười khanh khách tiến lên chúc mừng, trong lòng lại hung hang nguyền rủa tại sao vận khí của nàng tốt như vậy, tức đến mức muốn thổ huyết, ánh mắt nhìn về phía tiểu hoàng tử tuy cười nhưng không chạm đến đáy mắt.

Huệ phi, Đoan phi, Hiền phi đều chúc mừng Hoàng thượng, trong lòng lại phức tạp không thôi.

Trưởng hoàng tử!

Đức quý nhân vậy mà sinh trưởng hoàng tử.

Khẳng định là được tấn vị rồi.

Thật sự là gặp phải vận cứt chó, tiến cung một năm thì được tấn phong.

Chỉ là Đức quý nhân được tự mình nuôi nấng trưởng hoàng tử này hay là giao cho người khác nuôi?

Trong lòng Huệ phi đã muốn nhận nuôi trưởng hoàng tử, đáng tiếc chuyện này chỉ có một mình nàng ở môt bên tình nguyện mà thôi, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không đem trưởng hoàng tử ghi danh dưới danh nghĩa Huệ phi.

Mộ Dung Triệt gọi chỗ Mạc thái y vẫn đang đứng chờ, để cho hắn bắt mạch kiểm tra cho tiểu hoàng tử một phen, hoàng tử công chúa sau khi sinh, đều được thái y trong cung bắt mạch, xác định tình hình thân thể hài tử.

Mạc Thái y cẩn thận kiểm tra một lượt xong, cung kính cười nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, tiểu hoàng tử cực kỳ khỏe mạnh, rất cường tráng!”

Trong lòng Mộ Dung Triệt vui mừng, để cho Trần mama cho tiểu hoàng tử đi bú sữa.

Bên ngoài tuyết bay phất phới, trong điện lại một mảnh vui sướng.

………………………………………….

Thời điểm Liễu Vi Dung tỉnh lại đã là rạng sáng, trời cũng sắp sáng, phòng sinh đã sớm dọn dẹp xong, nàng vừa tỉnh dậy, liền nhìn thấy Bạch Liên ở bên cạnh coi chừng.

“Chủ tử, ngài đã dậy!” Bạch Liên rất vui vẻ.

Nàng nhìn xung quanh một lượt, không thấy tiểu bảo bảo, nhịn không được lo lắng hỏi: “Tiểu hoàng tử đâu? Đi đâu rồi hả?” Nói xong lại chuẩn bị đứng dậy

Bạch Liên vội vàng dìu nàng lại, giúp nàng đắp lại chăn, trấn an nói: “Tiểu hoàng tử rất tốt, uống sữa xong đã ngủ thiếp đi ở phòng bên, có bà vú cùng Trần mama trông chừng, chủ tử không cần lo lắng, nếu chủ tử muốn gặp tiểu hoàng tử, nô tì đi ôm qua cho chủ tử.”

Liễu Vi Dung vội vàng gật đầu, sai nàng đi nhanh.

Rất nhanh, Bạch Liên ôm tiểu bảo bảo đem đến đây.

Liễu Vi Dung nhìn tiểu bảo bảo do chính mình vất vả sinh ra, nhỏ nhỏ mềm mềm, trong lòng một mảnh nhu hòa, cảm giác làm mẹ thật kì diệu. Đón đứa bé thật cẩn thận từ trong tay Bạch Liên ôm vào trong ngực.

Trong tã bọc tiểu bảo bảo ngủ rất quen thuộc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, hai tay nhỏ bé hơi hơi nắm lại, cực kỳ đáng yêu, Liễu Vi Dung không nhịn được cúi đầu, khẽ cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, trong lòng tràn đầy nhu tình.

Đột nhiên, bụng nàng kêu ùng ục, từ khi sinh đến bây giờ, lăn qua lăn lại lâu như vậy, cũng bắt đầu thấy đói bụng.

Bạch Liên thấy, mím môi cười nhẹ, đi qua phòng bếp bưng một chén cháo nóng cùng một ít điểm tâm đem qua, ăn cháo, ăn mấy miếng điểm tâm xong, trong bụng đã có đồ ăn, cuối cùng cũng no rồi.

~~ To be continue~~

Hô hô, do mình thấy bản edit của mình vẫn chưa thuần việt lắm nên mình quyết định làm chậm lại một chút, chú trọng đến chất lượng, cho nên 1 chương có thể chia làm nhiều phần, mọi người thông cảm nhé, kaka!!!!! rất mong mọi người tiếp tục ủng hộ: thanks:: thanks:: thanks:: thanks: