Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 92




Editor: coki

Đường Yên dùng kiếm đánh bay tang thi đang chặn đường, lôi điện trong tay bổ thẳng tắp xuống đầu tang thi.

"Rầm- - "

Đầu tang thi đập mạnh vào vách tường xi măng giống như ném dưa hấu bị bể vụn thành bốn năm miếng.

Lâm Mông, Lâm Tam đang chiến đấu với bạch tuộc, đàn tang thi cũng không ngừng lao vào, cấp bậc của tang thi biến dị càng ngày càng cao. Lúc bắt đầu chỉ là Thiểm Thực Giả sau đó đến Ba Hành Giả... Cuối cùng còn ra phát hiện không ít Liệp Sát Giả. Mọi người dần dần phải dốc hết sức để đối phó!

"Gào gào..."

Một tên tang thi bị kiếm của Đường Yên đâm xuyên yết hầu nhưng không có chết ngay mà vẫn còn sức vươn móng vuốt về phía Đường Yên. Trong mắt Đường Yên lóe lên sự tàn khốc, vặn mạnh chuôi kiếm trong tay.

Kiếm sắc cắt qua xương sống chỗ cổ của tang thi sau đó cắt phăng cả cái đầu của nó, máu đỏ tươi và não màu trắng văng tung tóe làm cho mọi người không khỏi run lên. Bỗng nhiên một dị năng giả bên đội Hình Liệt Phong không thể tránh kịp nên bị Liệp Sát Giả kéo đi, Liệp Sát Giả há mồm cắn nát cổ dị năng giả đó, chỉ trong khoảnh khắc máu tươi đã tràn ra không dứt.

"A... Cứu mạng!" Dị năng giả đó gào thét thê thảm, không ngừng giãy giụa dưới thân Liệp Sát Giả. Đôi mắt mở to tuyệt vọng, khẩn cầu nhìn về phía mọi người xung quanh nhưng những người đều không hề để ý tới...

Tất cả mọi người đều đang bận rộn ứng phó với tang thi và thực vật biến dị xung quanh mình nên không ai rảnh để quay lại nhìn hắn cả.

Mấy tiếng thét chói tai liên tục vang lên, cuối cùng yếu dần rồi biến mất.

Đường Yên quay sang liếc nhìn dị năng giả bị cắn đứt cổ, đầu hắn bị Liệp Sát Giả cầm ở trên tay, móng vuốt sắc bén cuả nó thoải mái xé toác đầu dị năng giả đó lấy lăng tinh ra sau đó bỏ vào trong miệng. Nó liếm cái miệng đầy máu dữ tợn tham lam nhìn chằm chằm các dị năng giả khác đang ở chung quanh, chuẩn bị săn bắt mục tiêu tiếp theo!

"Thấm Nhã?" Lưu Hãn Vũ chần chờ nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện trong góc phòng, có chút không được chắc chắn lắm.

Hắn vừa dứt lời thì động tác của mọi người đều dừng lại nhìn bóng dáng đang đứng ở trong góc tối tăm, người này khiến cho mọi người không hề cảm nhận được sự tồn tại của mình. Lưu Thấm Nhã vừa xuất hiện thì tang thi và thực vật biến dị đang tấn công đột nhiên dừng lại sau đó chậm rãi tiến đến chỗ Lưu Thấm Nhã, mơ hồ lấy Lưu Thấm Nhã làm trung tâm.

"Tình huống thế nào rồi?" Trịnh Nhiên sử dụng dị năng đẩy lui dây mây trước mặt. Ánh mắt nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã đang đứng trong góc, trong mắt hiện lên nghi ngờ, nhất thời hơi thở âm u bao phủ cả căn phòng.

Diệp Quân thu hồi nụ cười cà lơ phất phơ trên mặt, liếc nhìn An Lộ sau đó hai người một trái một phải đứng ở bên cạnh Đường Yên. Hơi thở này bọn họ cũng không xa lạ gì, lúc Việt Kỳ tức giận sẽ xuất hiện loại hơi thở đè nén nặng nề này. Lưu Thấm Nhã là dị năng giả song hệ thủy và chữa khỏi nhưng bây giờ cả người lại tản ra năng lượng ám hệ, rốt cuộc Lưu Thấm Nhã đã xảy ra chuyện gì?

"Tại sao cô ta giống như con gián đánh mãi không chết vậy?" Miêu Trạch bất mãn nói lầm bầm, tức giận trừng mắt nhìn Lưu Thấm Nhã. Trong mắt cậu đầy tối tăm, không biết có phải là có được trực giác của dã thú hay không mà ngay từ lúc mới vừa bắt đầu Miêu Trạch đã không vừa mắt Lưu Thấm Nhã dẫn tới bây giờ vẫn còn ý kiến đối với Giang Ly, nếu lúc trước Giang Ly không cứu Lưu Thấm Nhã để cô ta chết ở cấm địa Miêu Trại thì tốt rồi!

"Ừ!" Mạnh Lộ cũng gật đầu theo.

"Chủ nhân bảo tao lại đây chào hỏi bọn mày đồng thời bảo số 14 tiếp đón bọn mày." Giọng nói của cô ta khàn khàn giống như truyền đến từ địa ngục, hoàn toàn khác hẳn với giọng nói trong veo dễ nghe lúc trước, trong giọng nói khản đặc đó lại hàm chưa tà khí làm cho người ta cảm thấy âm trầm quái dị.

"Thấm Nhã, em làm sao vậy?" Hình Liệt Phong đẩy gọng kính trên mũi, khóe miệng mím lại thể hiện sự tức giận của hắn. Khóe mắt không khỏi đảo qua Đỗ Dương, việc Đỗ Dương bất mãn với Lưu Thấm Nhã không phải là hắn không biết nhưng cũng không phải là chuyện gì lớn nên hắn cũng lười so đo. Bây giờ mọi chuyện đã  hoàn toàn vượt ra khỏi tầm thay của hắn, Lưu Thấm Nhã đã cứu mạng của hắn, hắn cũng không phải là không có cảm giác với Lưu Thấm Nhã nhưng vì dã tâm của mình hắn chỉ có thể nhẫn nại, đè nén xúc động xuống. Dị năng chữa khỏi của Lưu Thấm Nhã cực kì quan trọng đối với hắn, tuy nhiên tất cả đều đã trở thành bọt nước, điều này làm cho hắn không thể nào không tức giận được

Đôi mặt trống rỗng vô hồn của Lưu Thấm Nhã đảo qua người Hình Liệt Phong. Trong đó không hề có một gợn sóng, trong miệng cô ta phát ra tiếng kêu bén nhọn gọi đám đàn tang thi và thú biến dị ở căn cứ quân sự dưới đất tập trung về đây.

"Gào gào..." Khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt của cô ta hơi ngẩng lên phát ra tiếng gào thét. Sóng năng lượng ám hệ lấy Lưu Thấm Nhã làm trung tâm lan ra toàn bộ căn cứ quân sự dưới đất, tiếp đó toàn bộ đàn tang thi và thú biến dị đang quanh quẩn ở căn cứ quân sự dưới đất đều rống lên một tiếng.

Nghe thấy tiếng gào thét kinh người làm Đường Yên không khỏi nhíu mày. Ánh mắt của cô đảo qua chỗ cánh tay bị cụt của Lưu Thấm Nhã, tuy nhiên có quần áo che mất nên cô thật sự không nhìn ra được rốt cuộc chỗ đó là cái gì nhưng nhất định là không giống như là cánh tay của con người, chỗ thò ra ngoài ẩn hiện một ít lông, thoạt nhìn cực kì ghê tởm.

"Đường Yên, xung quanh có một số lượng lớn tang thi và thú biến dị đang chạy tới." Từ Mục nhìn màn hình máy vi tính không ngừng hiện lên nhiều điểm đỏ đang dần dần tiếp cận vị trí của bọn họ thì không khỏi lo lắng, nói. Số lượng cũng không ít, nếu không nhanh chóng rời khỏi chờ đến lúc thì bao vây thì phiền toái lớn rồi.

"Là Lưu Thấm Nhã gọi bọn nó tới." Đường Yên lạnh lẽo nói, ánh mắt nặng nề nhìn Lưu Thấm Nhã, không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà cô vẫn luôn cảm thấy Lưu Thấm Nhã vẫn còn trí nhớ của loài người chẳng qua là bị cô ta cố gắng đè xuống mà thôi. Cô ta làm như vậy có mục đích gì? Lúc Hình Liệt Phong gọi tên Lưu Thấm Nhã thì trong mắt cô ta lóe lên kinh hoảng, ánh mắt đó hoàn toàn không giống như một tang thi bình thường.

"Cô ta nói là để cho số 14 tiếp đón chúng ta, số 14 là cái quái gì vậy?” Miêu Trạch nghi hoặc hỏi.

"Có phải là Mã Lương mà chúng ta đã thấy ở phòng điều khiển chính hay không?" Giang Ly nói một cách ngập ngừng, trong mắt lóe lên lửa giận. Anh và Mã Lương quen nhau lâu nhất, Mã Lương nhìn thì có vẻ im lặng, sống nội tâm nhưng kỳ thực là người rất tốt. Lần trước bọn họ chia tay ở Miêu Trại, không nghĩ tới lại gặp nhau trong hoàn cảnh này nên trong lòng Giang Ly không khỏi có vài phần thổn thức.

Giang Ly vừa dứt lời thì có vô số sợi tơ đen quỷ dị được phóng ra từ khe hở ở bốn phương tám hướng. Sợi tơ màu đen mềm dẻo dị thường, công kích bình thường hoàn toàn không có hiệu quả đối với nó. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đã có vài dị năng giả bị bắt đi, trong đó có cả Miêu Trạch đang đứng ở chính giữa. Ánh mắt Đường Yên lạnh lẽo, vung kiếm định chặt đứt sợi tơ đen đang quấn lấy Miêu Trạch nhưng không đứt. Đường Yên cực kì kinh ngạc... Làm sao có thể như vậy được? Thanh kiếm trong tay cô có nguồn gốc từ Miêu Trại, được truyền lại từ thời xa xưa, từ lúc sống lại ở tận thế đến giờ Đường Yên đều sử dụng thanh kiếm này để chém giết vô số tang thi và thú biến dị. Thanh kiếm này cũng cực kì sắc bén, tại sao giờ phút này ngay cả một sợi tơ mảnh cũng chém không đứt được chứ?

"Chị Yên, sợi tơ đen này này đang hút năng lượng của em, cứu em!" Miêu Trạch kinh hoảng nói.Miêu Trạch dùng dị năng bao trùm toàn thân muốn giật đứt sợi tơ đen đang quấn quanh người mình nhưng di ngờ những sợi tơ đen này lại có thể hấp thu dị năng, chuyện này đã vượt ra khỏi nhận thức bình thường của mọi người nên Miêu Trạch mới bất chấp mặt mũi mà cầu cứu Đường Yên.

Động tác của Đường Yên ngừng lại một chút sau đó cô phủ dị năng lên trên thanh kiếm rồi chém mạnh xuống. Lần này không xuất hiện tình huống giống như vừa rồi nữa, sợi tơ đen quấn quanh người Miêu Trạch đã bị chặt đứt một cách nhẹ nhàng, Đường Yên cũng nhân cơ hội kéo Miêu Trạch lui về phía sau. Cô cảnh giác nhìn chằm chằm vào những khe hở vì những sợi tơ đen đó thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Những sợi tơ đen đó khi vừa dài vừa mảnh, khi thì lại giống như dây mây linh hoạt thích giết chóc.

Miêu Trạch kinh hoảng tránh thoát khỏi những sợi tơ đen sau đó hung hăng dùng châm giẫm đạp những sợi tơ đen bị chặt đứt đang vặn vẹo trên mặt đất. Những sợi tơ đen này giống như vẫn còn sống khiến mọi người hoảng sợ không thôi. Một vài dị năng giả khác không được may mắn như Miêu Trạch. Có ba người bị bắt đi, đợi khi những sợi tơ đen đó thả bọn họ ra thì trên đất chỉ còn lại ba bộ xương được bao bởi những bộ quần áo rộng thùng tình.

"Rốt cuộc thứ đó là cái quái gì vậy?" Hạ Bác nhìn chằm chằm những sợi tơ đen đang vặn vẹo trên đất sau đó phủ dị năng lên người cẩn thận tới gần những sợi tơ đen đó. Có thể là cảm nhận được mùi vị của dị năng nên tần suất vặn vẹo của những sợi tơ đen đó nhanh hơn, tham lam hấp thu dị năng mà Hạ Bác đưa tới. Những sợi tơ đen bị chém đứt đoạn dần dần dài ra, tiếp cận những sợi tơ đen khác...

Đường Yên liếc nhìn Hạ Bác, lại phủ dị năng lên trên kiếm sau đó chặt đứt những sợi tơ đen đó lần nữa, cô trầm giọng nói: "Đừng dùng dị năng tấn công những sợi tơ đen này, nó có thể hấp thu năng lượng của dị năng giả, tôi không muốn những dị năng giả ở đây bị nó hút khô." Đường Yên nhìn những dị năng giả bị kéo vào chỗ tối hóa thành xác khô trong nháy mắt, lúc này lo lắng trong lòng cô càng nhiều lên.

"Không thấy Lưu Thấm Nhã nữa!" An Du chỉ về phía trước, Lưu Thấm Nhã vốn đứng ở đó đã biến mất không thấy, chỉ để lại gian phòng trống rỗng và đàn tang thi đang gào thét.

"Rốt cuộc là cô ta muốn chơi trò gì đây?" Lâm Mông oán giận dùng súng bắn những sợi tơ đen đang tiến lại gần, sau khi nghe những lời của Đường Yên thì những dị năng giả khác đều không dám ra tay. Vết xe đổ rành rành trước mắt, không ai muốn trở thành một cái xác khô cả.

Đường Yên không nói gì, sát khí âm trầm cứ quanh quẩn ở chung quanh không có biến mất chứng tỏ Lưu Thấm Nhã vẫn còn ẩn núp tại góc nào đấy chưa có rời đi. Đường Yên dùng tinh thần lực cẩn thận quan sát nhất cử nhất động bốn phía, không dám thả lỏng chút nào. Nguy hiểm đang lặng yên tiếp cận tất cả bọn họ, không chỉ có Lưu Thấm Nhã đang núp ở trong bóng tối sẵn sang săn bọn họ bất cứ lúc nào mà còn có những sợi tơ đen thần bí kia nữa.

Đường Yên cẩn thận dùng tinh thần lực men theo những sợi tơ đen kia đi xuyên qua khe hở, cuối cùng tinh thần lực theo những sợi tơ đó đi đến căn phòng bên cạnh kho quân nhu, lúc tinh thần lực đến căn phòng đó thì cả người Đường Yên run lên. Căn phòng kia đó không xa lạ gì với cô cả, đó chính là căn phòng mà cô nhìn thấy Mã Lương qua màn hình máy tính ở phòng điều khiển chính.

Căn phòng kia cách chỗ Đường Yên khoảng sáu trăm mét. Cách sáu trăm mét mà Mã Lương vẫn có khống chế những sợi tơ đen để tấn công bọn họ sao? Mặc dù tinh thần lực của cô có thể dò xét hơn một ngàn mét nhưng phạm vi thuấn di cũng chỉ được mấy trăm mét mà thôi, khoảng cách thuấn di càng dài thì tinh thần lực tiêu hao càng nhanh, cho dù cô thì cũng khó mà thừa nhận được. Rốt cuộc Mã Lương đã xảy ra chuyện gì?

"Diệp Quân, Lưu Thấm Nhã còn ẩn núp ở xung quanh đây, mọi người nhớ cẩn thận một chút. Tôi đi đối phó với Mã Lương, những sợi tơ đen này đúng là do Mã Lương đang giở trò quỷ." Đường Yên tiến sát đến bên cạnh Diệp Quân nhỏ giọng nhắc nhở Diệp Quân quan tâm đến những người khác sau đó dùng hai chân đạp bể cánh cửa thủy tinh bên cạnh, lăn một vòng tránh thoát khỏi sự tấn công của tang thi. Đường Yên dùng tinh thần lực xác định căn phòng Mã Lương đang đứng sau đó chạy thật nhanh tới đó.

Những người khác cực kì kinh ngạc khi thấy Đường Yên rời đi, trong mắt không ít người lóe lên vẻ phức tạp, có rất nhiều biểu tình bao gồm cả ghen tị và hâm mộ. Hiển nhiên là Diệp Quân cũng không có ý định giải thích, chỉ bảo đám người Miêu Trạch đứng ở giữa, mấy người Diệp Quân đứng ở bên ngoài, ngoại trừ việc phải né tránh những sợi tơ đen có thể xuất hiện bất cứ lúc nào thì còn phải cẩn thận với đan tang thi luôn có ý định tấn công bọn họ ở chung quanh. Điều này làm cho mọi người không thể không giữ vững tinh thần đồng thời cũng không có nhiều thời gian chú ý đến những chuyện khác nữa.

Suốt dọc đường đi Đường Yên đều dốc hết toàn lực ra tay, hoàn toàn không chừa lại đường sống cho những kẻ địch mà cô gặp ở trên đường. Đường Yên gọn gàng linh hoạt tiêu diệt hết những tang thi và thú biến dị tấn công cô, khoảng cách hơn sáu trăm mét không tính là xa nên rất nhanh Đường Yên đã đến trước cửa phòng mà Mã Lương đang đứng. Đó là một căn phòng tổ chức tiệc rất lớn, bên trong trống rỗng chỉ có một con sâu mẹ rất lớn mà người đang ngồi trên sâu mẹ chính là Mã Lương mà Đường Yên đang tìm.

Mã Lương yên tĩnh ngồi ở trên người sâu mẹ, trên mặt hiện lên vẻ sung sướng hưởng thụ. Vô số sợi tơ đen từ thân thể Mã Lương và sâu mẹ không ngừng bắn ra bốn phía, mờ mờ ảo ảo giống như là một mạng nhện khổng lồ lấy căn phòng này làm trung tâm, từ đó trải rộng ra toàn bộ căn cứ quân sự dưới đất. Mà Mã Lương và sâu mẹ ở chính giữa mạng nhện giống như động vật đứng đầu chuỗi thức ăn đang cúi đầu nhìn xuống con mồi đang giãy giụa mạng trên nhện. Ở bốn góc của căn phòng có bốn con sâu cấp bảy, hai cái càng sắc bén ở trước đầu đang mài vào nhau xoèn xoẹt sau đó chĩa về phía Đường Yên.

Mã Lương ngẩng gương mặt quỷ dị của mình, ánh mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Đường Yên, từ đầu đến cuối trên mặt đều mang theo vẻ sung sướng, thỉnh thoảng lại vươn đầu lưỡi liếm cánh môi, dáng vẻ làm cho người ta không rét mà run.

Cả người Đường Yên cảm thấy lạnh lẽo, rốt cục thì cô cũng đã hiểu được vì sao Mã Lương lại dùng ánh mắt như thế nhìn cô, hóa ra là Mã Lương muốn ăn cô.

Không ngờ chưa đến một tháng ngắn ngủi mà trên người Mã Lương đã phát sinh những chuyện ly kỳ như vậy làm cho Đường Yên không khỏi cảm thấy hết sức tò mò. Lúc trước cô khi cô tiến vào kho hàng thì trên người Mã Lương chỉ có vài vết thương nhỏ, cũng không có vết thương nào trí mệnh cả còn sau khi cô bị dị năng hệ độc giả đánh lén rồi trúng độc, rốt cuộc sau đó xảy ra chuyện gì thì cô không biết. Lúc bắt đầu quả thật cô còn có chút kinh ngạc vì sao Mã Lương lại hành động cổ quái như vậy nhưng sau khi kinh ngạc thì cô lại cảm thấy bi thương thay Mã Lương.

"Mã Lương, anh muốn ăn tôi sao?" Đột nhiên Đường Yên mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mã Lương đang ở trong phòng, cô hoàn toàn không có để bốn con sâu kia ở trong lòng, Bình thường bên cạnh sâu mẹ sẽ không có nhiều con sâu khác xuất hiện bởi vì như vậy sẽ bị coi là khiêu khích uy nghiêm của sâu mẹ. Vì vậy bốn con sâu này hẳn là đối tượng sâu mẹ cho nên mới được sâu mẹ giữ ở bên người. Trong căn phòng đó còn có không ít tổ sâu kì quái, có lẽ là chuẩn bị cho việc đẻ trứng. Đợi đến khi thời tiết thích hợp thì sâu mẹ mới giao phối, lúc đó ấu trùng mới sinh ra mới có thể phát triển được cho nên hiện giờ trong các tổ sâu đó không có một cái trứng nào.

Khuôn mặt dữ tợn của Mã Lương không khỏi kinh hoảng, nhất thời ánh mắt của hắn híp lại, mang theo vẻ kiêng kị nhìn Đường Yên đang đứng ở bên ngoài: “Vì sao nói như vậy?"

"Anh mắt của anh nói cho tôi biết mục đích của anh!"

"Cô biết rồi hả?"

"Cũng không tính là vậy, ít nhất là tôi không biết tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này và tại sao lại muốn ăn tôi?" Vẻ mặt Đường Yên rất lạnh lùng cũng rất thản nhiên nhìn về phía Mã Lương. Cô cầm chặt thanh kiếm trong tay, đề phòng một khi Mã Lương ra tay thì có thể nhanh chóng đáp trả.

Mã Lương thu lại vẻ sung sướng và hưởng thụ sau đó đứng lên, ánh mắt đỏ như máu lạnh băng nhìn chằm chằm Đường Yên: “Chuyện này không quan trọng, dù sao hôm nay cô cũng không có khả năng còn sống rời khỏi căn phòng này."

Đường Yên không hề để ý đến lời nói hung ác của Mã Lương, kết quả như thế trước khi đi đến nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh cô đã nghĩ tới rồi. Diễn đàn. Tuy nhiên giờ phút khi nghe được lời nói của Mã Lương thì cô lại cảm thấy rất tò mò nên hỏi: "Tôi rất tò mò lúc trước khi căn cứ anh chỉ là một người bình thường, cũng không có thức tỉnh dị năng không phải sao? Vì sao bây giờ anh lại có dị năng hơn nữa còn muốn hấp thu tôi? Tôi nhớ chỉ có tang thi mới có thể hấp thu máu thịt của nhân loại mà tiến hóa thôi."

"Hấp thu?" Mã Lương sửng sốt nhưng ngay sau đó đã lập tức hiểu được ý của Đường Yên, chuyện đã đến bước này nên hắn cũng không muốn giấu diếm nữa: “Dù sao hôm nay cô cũng không có khả năng còn sống rời khỏi nơi này nên nói cho cô biết cũng không sao."

Đường Yên nhún vai tỏ vẻ bản thân mình hết sức vui vẻ lắng nghe. Tình huống Mã Lương hết sức quỷ dị, nếu là tang thi thì tại sao lại trí nhớ và chỉ trí tuệ của nhân loại nhưng nếu là dị năng giả thì chỉ cần nhìn bộ dạng của hắn cũng đủ để phủ định rồi. Rõ ràng hắn đã bị lây bệnh độc tang thi hơn nữa cả người tản mát ra sự lạnh lẽo làm cho người ta cảm thấy cực kì âm u.

"Nhớ đêm đó trước khi cô đến kho hàng thì lúc ấy tôi bị đánh rất thảm, vết thương trên người cũng rất rất nặng. Sau khi cô đột nhiên ngã xuống thì đám người trong căn cứ đó mới xuất hiện từ chỗ ẩn nấp, khi đó tôi muốn đứng dậy nhưng giãy giụa cả nửa ngày cũng không thể động đậy được. Bỗng nhiên cửa kho hàng bị người ta mở ra, có một đám người đi vào, người cầm đầu là một người đàn ông, trong tay cầm một thanh kiếm bằng băng, người đó tiến lên đỡ lấy cô sau đó giết sạch những người ở trong kho hang đó. Cuối cùng người nọ đứng trước mặt tôi, tôi cho rằng mình nhất định sẽ phải chết nhưng người nọ lại thả tôi ra."

Trong mắt Mã Lương hiện lên hồi ức: "Những người đó mang cô đi, tôi thì được mấy đứa Chỉ Doanh đưa ra ngoài. Tôi và bọn đó đều rất sợ bị những người khác trong căn cứ phát hiện nên núp ở rừng rậm gần căn cứ không dám ra ngoài. May mắn là mấy đứa Chỉ Doanh rất nghe lời, tôi bị thương không thể đi lại được nên mỗi ngày ba đứa bọn nó đều dè dặt cẩn trọng ra ngoài tìm đồ ăn, như vậy chúng tôi mới không bị đói chết. Nhưng vài ngày sau đó cả người tôi đột nhiên nóng rần lên. Mấy đứa Chỉ Doanh rất sợ hãi, bọn tôi biết đây là dấu hiệu bị nhiễm bệnh độc tang thi. Tôi mơ mơ màng màng nhắc nhở Chỉ Doanh bảo bọn nó trói tôi lại, nếu tôi biến thành cái xác không hồn thì phải lập tức giết tôi đi."

Nói tới chỗ này trên mặt Mã Lương hiện lên ưu thương nhàn nhạt, có vẻ hồi ức khi ở cạnh mấy đứa nhỏ đó là hồi ức tốt đẹp nhất trong cuộc đời của Mã Lương. Lúc này trên khuôn mặt dữ tợn lại có biểu tình như vậy làm cho Đường Yên cảm giác lạnh lẽo thấu xương: “Lúc ấy tôi thật sự cho rằng mình sắp biến thành tang thi mất rồi, tay chân của tôi dần dần xơ cứng, trong máu bắt đầu sôi trào ý niệm thèm khát máu thịt. Bỗng nhiễn đám Chỉ Doanh từ bên ngoài chạy vào, đi theo bọn nó còn có chủ nhân hiện giờ của tôi, lúc ấy tôi cảm thấy cực kì sợ hãi, há miệng định bảo bọn nó lui ra ngoài. Cuối cùng chủ nhân tiêm cho tôi một loại thuốc gì đó và nói rằng sẽ không để tôi chết nhưng mà tôi phải đáp ứng một điều kiện..."

Trong mắt Đường Yên hiện lên nghi ngờ, trong lòng cũng dâng lên một ít cảm xúc kì lạ, nếu lúc trước Việt Kỳ dẫn Mã Lương cùng đi thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện hôm nay nhưng thế sự vô thường, Việt Kỳ và Mã Lương không thân cũng chẳng quen, tất nhiên sẽ không bởi vì một người không quen biết mà làm chậm trễ chuyến đi của mình. Đó cũng không phải là do Việt Kỳ lạnh lùng mà đây là kiếp nạn tận thế, gần như mỗi người đều đã trải qua những chuyện kinh khủng, đều có chuyện xưa thuộc về mình. Tất cả mọi người đều quen dùng cái vỏ bọc lạnh lùng để bảo vệ bản thân mình, từ từ dần dần trở nên chết lặng, càng thêm tàn nhẫn tuyệt tình.

"Anh đã đáp ứng điều kiện đó nên anh mới xuất hiện tại nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh đúng không?" Đường Yên thản nhiên nói: “Anh thức tỉnh năng lực có liên quan gì đến điều kiện đó?" Đây mới là là chuyện mà Đường Yên thật sự cảm thấy hứng thú, rốt cuộc là thứ gì có thể làm cho một người bình thường bị lây bệnh độc tang thi vẫn còn duy trì được lí trí? Tuy rằng thân thể hoàn toàn thay đổi nhưng ít nhất không giống như cái xác không hồn, dựa vào máu thịt để sống sót