Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 37




Chỗ bác sĩ Đường nằm ở phía đông căn cứ, kề bên là tầng cao của căn cứ và chỗ của dị năng giả nên được xem là nơi an toàn nhất căn cứ, ngoài cửa có quân nhân tuần tra canh gác, người thường đừng nói đi vào, ngay cả ngẫu nhiên tới gần cũng không được phép nữa là. Đường Yên cầm thẻ ra vào mà Bác Dương đã đưa cho của cô để đi vào tòa nhà số 111, tòa nhà số 111 thuộc về trung tâm nghiên cứu sinh hóa, mọi người ở trong này đều là thành viên của trung tâm nghiên cứu nghiên cứu sinh hóa.

Đường Yên ân chuông cửa, người mở cửa là Miêu Trạch.

"Anh Bác Dương có ở đây không?" Đường Yên vào cửa, thả balo trên vai xuống rồi mở nó lấy xác ra tang thi chuột đã bị cô giết chết ở thôn Hoàng Bắc ra. Đường Yên nhìn xung quanh vài lần, bốn phòng ngủ, hai phòng làm việc, phòng ở hết sức rộng rãi nhưng cũng rất đơn sơ, không giống xa hoa giống như trước tận thế: “Mạnh Lộ đi đâu vậy? Tại sao không ở chung với em?"

"Cậu ta cùng với anh Bác Dương đi đến trung tâm nghiên cứu sinh hóa, nói là tò mò muốn xem thú biến dị mà Tôn Hạo mang về." Miêu Trạch nói.

Dị năng giả mang thú biến dị từ bên ngoài về, sau khi đăng ký ở nghiệp đoàn dị năng giả xong thì sẽ đưa nó đến trung tâm nghiên cứu sinh hóa, đây là quy định thông thường!

"Chị đi tắm trước, em ăn đại thứ gì đi nha!" Đường Yên gật đầu, liếc nhìn mấy thứ gì đó đang chồng chất ở trong phòng bếp, nhưng vật tư trong xe đều được đám Miêu Trạch mang hết sang đây, căn cứ Thanh Long được xây dựng không tệ, sau khi dặn Miêu Trạch vào phòng bếp làm một ít thức ăn thì Đường Yên đi vào phòng định tắm rửa một cái.

Sau khi đóng cửa, bóng dáng Đường Yên chợt lóe rồi tiến vào không gian, khi người vừa đứng vững thì lập tức nhìn thấy một bóng đen vọt tới trước mặt, Đường Yên vươn tay đón lấy Buster đang chạy đến, khóe miệng hơi cong lên, một thời gian không thấy mà Buster đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi!

Buster há mồm day cắn ống quần Đường Yên, mắt mèo mở to, kể ra thì cô hơi nhẫn tâm khi vứt bỏ nó ở trong này, Đường Yên cười khẽ hai tiếng, đưa tay bồng Buster lên, nhỏ giọng xin lỗi nó rồi đi đến nhà gỗ. Sau khi vượt qua dị năng giả sơ cấp thì hấp thu tinh hạch để thăng cấp không tốn bao nhiêu thời gian, cô địng nắm chặt khoảng thời gian này để tăng thực lực, cô bắt buộc phải tham gia nhiệm vụ tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 ở Thanh Hải hành, cho dù không biết chính xác mình phải làm cái gì hoặc là đi để dồn ép Lưu Thấm Nhã cũng không tệ, không biết hiện tại Lưu Thấm Nhã có biết Lôi Đông Hổ hay không?

Lôi Đông Hổ là phú nhị đại có tiếng ở tỉnh Hải Tây. Thuận Phát là chuỗi siêu thị nổi tiếng với những siêu hị có cấp bậc thấp, vừa, cao khác nhau, nhóm vật tư được dự trữ trong tòa nhà Thuận Phát ở thành phố Thanh Hải kia là sản nghiệp dưới danh nghĩa nhà họ Lôi. Sau tận thế thì nhà họ Lôi để lại rất nhiều thứ, Lôi Đông Hổ mặc dù háo sắc nhưng cũng không ngốc, gã trao đổi, tiết lộ cho căn cứ một ít đồ thuộc về mặt nổi của nhà họ Lộ nhưng lại giấu kín nhóm vật tư trong tòa nhà Thuận Phát ở thành phố Thanh Hải, không ngờ lại bị Lưu Thấm Nhã moi ra thư đã gửi của gã, sau khi Hình Liệt Phong biết được tin tức của nhóm vật tư này thì nảy sinh ý định muốn độc chiếm nó nên đã xuất phát đến thành phố Thanh Hải trước, sau đó giết chết Lôi Đông Hổ.

Sau khi cho Buster ăn no xong thì Đường Yên nhìn huyết hạch xinh đẹp lóng lánh của con trăn biến dị trong lòng bàn tay, trái tim không tự chủ mà đập nhanh lên, huyết hạch của con trăn biến dị lớn hơn tinh hạch trong đầu Thiểm Thực Giả một chút, đỏ thẫm như máu... Sau khi uớc lượng trọng lượng của huyết hạch thì Đường Yên cất bước đi đến hồ nước. Khi đã hấp thu huyết hạch của con trăn biến dị này thì thăng cấp dị năng giả cấp bốn không phải là việc khó, lần này không có Buster ra tay thì chỉ sợ viên huyết hạch hệ tinh thần đã rơi vàota Hình Liệt Phong y rồi, dựa theo thực lực trước mắt Hình Liệt Phong, nếu có thể hấp thu viên huyết hạch này thì chắc chắn sẽ thăng cấp trở thành dị năng giả cấp bốn.

Trước mắt dị năng giả cấp bốn ở căn cứ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ai cũng có thể thăng cấp trở thành dị năng giả cấp bốn nhưng chỉ có Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã là không được, nếu không thì không phải cô càng nguy hiểm hơn sau. Ông nắm trong tay trung tâm nghiên cứu sinh hóa, tất cả người bên dưới đều là nhân viên nghiên cứu nên không có quyền lực thật sự gì. Có lẽ hiện tại căn cứ còn phải dựa vào ông để nghiên chế tạo vũ khí sinh hóa và huyết thanh chống lại bệnh độc tang thi nhưng đến lúc nào đó tài liệu nghiên cứu của hai thứ này bị trộm mất hoặc là tìm được vũ khí lợi hại hơn thì ông sẽ lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, khi đó nhất định Lưu Thấm Nhã sẽ không bỏ qua cô.

Lưu Thấm Nhã có thể chịu đựng, cũng có thể nhẫn nhịn nhưng cô ta là người có thù tất báo!

Trong miệng trào lên vị ngai ngái, cổ họng giống như bị lửa thiêu đốt, đau đớn đến mức không chịu nổi. Đường Yên thân mình ngâm trong hồ nước, cho dù hồ nước có tác dụng chữa trị thì vẫn không thể nào ngăn cản được đau đơn đang lan ra khắp cơ thể được. Cũng may là đã có kinh nghiệm nhờ hai lần trước nên Đường Yên nhanh chóng vận hành Khô mộc quyết, cẩn thận dẫn đường cho sức mạnh cho sức mạnh có vẻ tàn bạo đó chạy trong kinh mạch của mình, chẳng trách loại dị năng giả không dám tùy tiện hấp thu huyết hạch, so với hấp thu tinh hạch thì năng lượng của huyết hạch lại càng thêm mạnh bạo.

Có Khô mộc quyết và hồ nước có tác dụng giảm xóc, năng lượng tàn bạo của huyết hạch dần dần dịu lại, không đánh thẳng vào người cô như phía trước nữa: “Âm..." Đột nhiên trong đầu vang lên một tiếng khe khẽ, trong nháy mắt năng lượng đang chạy bên trong đan điền nổ tung, Đường Yên giống như nhìn thấy năng lượng hóa thành dòng nước, cuồn cuộn chảy vào kinh mạch của cô làm nó to ra hơn trước gấp trăm lần.

Cảm thụ năng lượng tràn đầy trong thân thể, Đường Yên mừng rỡ như điên, khó trách nhiều người dẫu biết năng lượng của huyết hạch rất tàn bạo, khủng khiếp nhưng vẫn muốn hấp thu huyết hạch mà không phải là tinh hạch, so với tinh hạch thì huyết hạch càng ẩn chứa năng lượng càng kinh người hơn, có lẽ việc này có liên quan đến cùng thực lực vốn có của thú biến dị hình thành huyết hạch, thú biến dị càng mạnh thì huyết hạch được hình thành trong đầu càng mạnh.

Sau vẫn chuyện Khô mộc quyết một vòng quanh cơ thể thì Đường Yên cảm thấy kinh mạch ở thân mình và tay chân đều được năng lượng rèn luyện, tạp chất trong cơ thể cũng được loại bỏ, theo đó tinh thần lực càng tăng tiến hơn, Đường Yên yên lặng phóng ra tinh thần lực, mười mét, hai mươi mét, ba mươi mét... Mãi cho đến năm mươi mét mới ngừng lại, tinh thần lực có thể dò xét trong phạm vi năm mươi mét quanh hồ nước, đột nhiên tầm mắt Đường Yên dừng lại ở trên những thứ đồ ăn được chất đống bên trong nhà gỗ, cô cẩn thận thực thể hóa tinh thần lực xem thử mình có thể vận dụng tinh thần lực để gieo trồng hay không, như vậy vừa có thể rèn luyện tinh thần lực, làm cho việc sử dụng tinh thần lực càng thêm thuần thục vừa có thể giảm bớt phiền toái vì khổng phải tự mình trồng trọt.

Suy nghĩ xong xuôi thì Đường Yên lập tức tiến hành.

Xới đất, gieo hạt, tưới nước... Đường Yên cẩn thận làm theo những hướng dẫn trong sách mà cô lấy được chỗ ông Hoàng, nhìn nhưng hạt giống đầy sức sống được gieo trồng trên đất, Đường Yên vui mừng muốn nhảy cẫng lên, vậy mà thật sự có thể làm được!

Nhìn mảnh đất trước mặt, khóe miệng Đường Yên tràn đầy tươi cười, như vậy cho dù cô không vào không gian thì vẫn có thể dùng tinh thần lực để gieo trồng. Sau khi gieo trồng hết những miếng đất quanh nhà gỗ thì Đường Yên phát hiện tinh thần lực chẳng những không yếu đi mà còn mạnh hơn hai phần, điều này làm cho cô cực kì vừa lòng.

Đường Yên cảm thụ lôi điện đang rung động ở trong lòng bàn tay, dị năng giả cấp bốn, xem như khổ sở mà cô phải chịu lúc này không uổng phí nhưng mà trước mắt thì dị năng giả cấp bốn cũng không phải là quá hiếm ở căn cứ. Đường Yên cảm thấy mình đã ở trong không gian khá lâu nên mang theo Buster rời khỏi không gian, may mà lần hấp thu huyết hạch này không lâu, tổng cộng không quá năm mươi phút, nếu lâu hơn một chút thì chỉ sợ Miêu Trạch ở phía ngoài sẽ lo lắng.

Đường Yên thay quần áo xong thì mở cửa đi ra ngoài định đưa tinh hạch còn thừa cho Miêu Trạch và Mạnh Lộ, bọn họ được xem như là người của cô, lần này đi thành phố Thanh Hải không thể thiếu hai người này, hơn nữa cô cảm thấy mình cần phải lôi kéo thêm một số người khác nữa. Ở tận thế thì hai tay không thể địch được bốn người, nếu muốn chống lại Lưu Thấm Nhã và Hình Liệt Phong thì nhất định phải nhanh chóng nuôi dưỡng sức mạnh của chính mình.

"Ông, mọi người đã về rồi!" Đường Yên liếc nhìn phòng khách, bác sĩ Đường và mấy người La Hồng Bân đều ngồi ở đó, vẻ mặt nặng nè giống như đang đè nén lửa giận, Bác Dương thì ngoài cười nhưng trong không cười, dáng vẻ cực kì âm trầm, Mạnh Lộ không ở phòng khách, có thể là vào phòng bếp giúp Miêu Trạch, ngồi bên cạnh là Bác Dương một người phụ nữ, khuôn mặt không được xem là xinh đẹp nhưng trên người tản ra mùi vị của sự hiểu biết, trên tay cô gái này đang cấp một ít tài liệu, nhanh chóng tính toán.

"Yên Nhi." Bác sĩ Đường đứng dậy: “Đây là Tề Lộ, là chị của con."

"Chị!" Đường Yên nghiêng đầu đánh giá đến Tề Lộ, trong tiểu thuyết có nói Lưu Thấm Nhã nhiều lần xuống tay với bác sĩ Đường nhưng đều bị Tề Lộ âm thầm ngăn cản, Lưu Thấm Nhã không còn cách nào nên đành lừa Tề Lộ ra khỏi căn cứ, sau khi Tề Lộ trở về thì bác sĩ Đường đã chết, Tề Lộ muốn báo thù nhưng không có khả năng, cuối cùng tức thì bị con sư tử trắng biến dị mà Lưu Thấm Nhã cắn chết.

Nhìn Tề Lộ, Đường Yên không khỏi thân thiết hơn vài phần, mấy người này đều đối xử thật lòng với ông, không giống như Lưu Thấm Nhã, vì ích lợi mà ngay cả bác sĩ Đường cũng không buông tha, dùng phát điên để hình dung cô ta thì cũng không có gì sai cả. Tận thế, nhân tính đạo đức không đáng một đồng, Tề Lộ kiên trì như vậy đúng là không dễ dàng, hơn hẳn nhiều người dần dần để lộ ra mặt ác độc của mình.

"Em chính là Đường Yên làm cho thầy nhớ mãi không quên sao?" Tề Lộ đẩy cặp mắt kính, đột nhiên tầm mắt dừng ở Buster trên vai Đường Yên, trong phút chốc hai mắt bắn ra ánh sáng làm cho người ta sợ hãi: “Thú biến dị, làm sao có thể được?"

"Tề Lộ, chị điên hả?" Bác Dương nhanh chóng đẩy Tề Lộ đang bổ nhào vào Đường Yên ra, giọng nói có chút tức giận.

"Bác Dương, cậu cút ngay, trên vai Yên Nhi là thú biến dị, không sai được, luồng chuyển động kì lạ này, tuyệt đối là thú biến dị. Sao em có thể  giấu diếm được kiểm tra khi qua cửa? Toàn bộ dùng cụ kiểm tra ở cửa căn cứ đều là do chị nghiên cứu chế tạo và hoàn thiện, không thể nào không phát hiện ra luồng chuyển động kì lạ của thú biến dị được." Tề Lộ bị Bác Dương ấn ở trên ghế sofa, tuy nhiên việc này không làm khó được Tề Lộ, hai mắt Tề Lộ đỏ bừng nhìn chằm chằm Đường Yên, hận không thể tiến lên bắt lấy Buster mang về trung tâm nghiên cứu sinh hóa để nghiên cứu một phen.

Nghe Tề Lộ nói, nhất thời mấy người trong phòng như gặp phải đại địch, ở tận thế, ai mà không biết ngoại trừ bỏ tang thi thì thú biến dị chính là sự tồn tại nguy hiểm nhất.

Đồng tử của bác sĩ Đường co rút lại, ông không hề nghi ngờ bản lãnh của Tề Lộ vì Tề Lộ là học trò một tay ông dạy dỗ. Bác sĩ Đường căng thẳng nhìn con mèo chỉ lớn bằng lòn bàn tay đang ngồi trên vai Đường Yên, đôi mắt của nó rất linh hoạt, khinh bỉ quét một vòng quá mấy người đang ngồi ở trên ghế sofa sau đó lắc lắc cái đuôi, nằm xuống trên vai Đường Yên: “Meo..."

"Tề Lộ, em nhéo Bác Dương một chút, có phải là anh nhìn lầm hay không, chúng ta đang bị một con mèo khinh bỉ sao?" La Hồng Bân cau mày, nghi hoặc nhìn Buster trên vai Đường Yên. (Anh này hơi bị hay, không tự nhéo mình kiểm tra mà bảo Tề Lộ nhéo Bác Dương:v)

"Vâng!" Tề Lộ không thèm nể nang, nhéo thật mạnh thịt mềm trên hông Bác Dương.

"A.... " Bác Dương hét lớn, căm giận trừng mắt nhìn La Hồng Bân rồi chuyển sang nhìn Tề Lộ, nói: "Tề Lộ, anh ta không phải ba chị, người khác nói cái chị làm cái đó thì khác gì tên đần, chị có chủ kiến của mình có được không!"

La Hồng Bân là học trò đầu tiên của bác sĩ Đường nên rất có tiếng nói trong đám học trò, bình thường Tề Lộ hờ hững đối với người khác nhưng lại rất nghe lời La Hồng Bân, vì vậy có thể nhận ra là Bác Dương đã phải chịu không ít thiệt thòi.

"Yên Nhi, con mèo này là sao vậy?" Bác sĩ Đường nhìn chằm chằm Buster, vẻ mặt hết sức kích động. Con mèo này biến dị rồi thức tỉnh trí tuệ? Nếu quả thật như vậy thì chuyện này rất có khả năng gây chấn động toàn bộ căn cứ.

"Đây là Buster, là thú biến dị." Đường Yên gật đầu, không giấu diếm chuyện Buster là thú biến dị, sau khi đến căn cứ Thanh Long thì có một số việc cô không muốn giấu diếm, ở trong này quả đấm lớn, thực lực mạnh thì tiếng nói mới có trọng lượng, vì vậy không cần thiết phải tự làm cho mình bó tay bó chân.

"Cái gì!" Đoán là một chuyện nhưng nghe thấy Đường Yên khẳng định lại là một chuyện khác.

Mấy người ngồi trong phòng khách thở gấp, cho tới bây giờ thì vẫn chưa có người nào trong căn cứ có thể thuần hóa thú biến dị, thực lực của thú biến dị rất mạnh nên bắt nó cực kì khó khăn chớ đừng nói đến việc thuần hóa. Mấy người không khỏi câm nín, nhìn chằm chằm Buster. Buster cảm thấy mất kiên nhẫn, lộ ra móng vuốt sắc bén sau đó cào một cái về phía Tề Lộ, một cơn gió sắc như dao cạo lướt qua, lập tức tóc bên tai Tề Lộ rơi xuống lả tả đồng thời trên vách tường phía sau hiện lên bốn vết cào sâu khoảng sáu cm.

"......"

Thấy thế, mấy người ngồi đó không khỏi hít khí lạnh.

Bác sĩ Đường đột ngột đứng dậy, cầm lấy Đường Yên tay: “Yên Nhi, cho ông mượn nó một tháng, không thì mười lăm ngày, không thì bảy ngày cũng được." Nói xong thì ông lập tức ôm Buster mở cửa đi thẳng đến trung tâm nghiên cứu sinh hóa, trước khi đi không quên nói: "Hồng Bân, con nói với Yên Nhi chuyện tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 đi, mấy ngày này đừng tới tìm thầy, chuyện Triệu Thiên Lâm giao cho con xử lý..."

Nhìn cánh cửa bị đóng sập lại, mấy người trong phòng không khỏi choáng váng, rốt cuộc là có chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?