Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 13




“Vừa rồi tang thi chó là do mọi người hợp lực giết chết, Lưu Thấm Nhã tôi cũng không phải là người có tâm địa đen tôi, bởi vì viên đá kia rất đẹp cho nên Giang Ly mới lấy nó, không nghĩ tới lấy gây ra tai họa, Tiền Thiếu Vượng trong đội tôi chết thảm, đội trưởng Hạ cũng bị thương không nhẹ cho nên tôi mới tăng thêm vật tư để bồi thường so với số lượng mà Giang Ly đã hứa, xác tang thi chó thuộc về tôi còn vật tư lấy được ở thôn Kim Thạch thì do nhóm mấy người phân phối, phía bên tôi không can thiệp.”

Lưu Thấm Nhã nói năng quyết đoán, chỉ ra việc tang thi chó đúng là cô ta dẫn tới tuy nhiên Tiền Thiếu Vượng trong đội cô ta đã chết, mặc dù đội Hạ Thiên Vũ có bị thương nhưng lại không người chết, cô ta không chỉ có bồi thường đồ ăn mà còn buông tha cho việc chia vật tư lần này xem như là nể mặt Thiên Vũ, lấy lùi làm tiến. Vả lại so với vật tư thì trước mắt tinh hạch quan trọng hơn.

Đạt được lợi ích, tất cả mọi người đều không muốn truy hỏi thêm nữa.

“Lần này may mắn có Đường tiểu thư nhắc nhở nên vật tư lấy được ở thôn Kim Thạch lần này, Đường tiểu thư được một phần, phía bên tôi năm phần, bốn phần còn lại thuộc về Đội trưởng Lưu, như thế nào?” Không có người nào phản đối quyết định của Hạ Thiên Vũ, nếu như Đường Yên không phát hiện được nhược điểm của tang thi chó thì chỉ sợ mọi chuyện không thể thuận lợi như vậy.

Đường Yên không để ý đến vật tư được chia lắm, vật tư trong không gian cũng đủ cho cô dùng hai ba năm, ánh mắt của cô dừng lại tại viên tinh hạch trong suốt trên tay Lưu Thấm Nhã, con ngươi đen yên tĩnh hiện lên ánh sáng. Nhìn thấy vẻ mặt này của Đường Yên, trong lòng Lưu Thấm Nhã hơi hoảng hốt, không phải là Đường Yên biết gì đấy chứ? Nhưng làm sao có khả năng đó được?

“Một phần vật tư này.... “ Đường Yên tập trung, tầm mắt cố định trên người Lưu Thấm Nhã: “Lưu Thấm Nhã, tôi rất thích vòng bạch ngọc đã bị mất dưới đáy vực ở trấn nhỏ, bây giờ lại thấy viên đá này rất giống với chiếc vòng bạch ngọc đã bị mất đi, thật sự là rất vừa ý tôi, chi bằng chị cho tôi viên đá này, tôi tặng phần vật tư của mình cho chị, chị cảm thấy như thế nào?”

Đường Yên cố gắng nhấn mạnh hai chữ “viên đá”, cô dám mang ông tôi ra làm bia đỡ đạn, tôi xem lần này cô xuống đài như thế nào? Đường Yên ngẩng đầu, tùy ý nhìn Giang Ly, ánh mắt như có thâm ý.

Mọi người đều nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã nhưng không nói gì cả, trong căn cứ, ai mà không biết Lưu Thấm Nhã đối xử với Đường Yên rất tốt, lúc lấy được thứ tốt thì chưa bao giờ thiếu phần của Đường Yên, còn Đường Yên thì lại kiêu căng, trong đám người này ai cũng biết cả, tuy rằng không biết rốt cuộc viên đá kia là thứ gì nhưng có thể làm cho tang thi chó đuổi theo không cắt được thì tất nhiên không đơn giản, vì thế tất cả đều mang dáng vẻ cuộc vui nhìn về phía Lưu Thấm Nhã.

Nếu lúc bình thường thì nhất định Lưu Thấm Nhã sẽ không chần chờ, trực tiếp gật đầu đáp ứng yêu cầu của Đường Yên, tuy nhiên hôm nay cô ta lại cực kì hối hận, tại sao bình thường phải sắm vai dịu dàng thiện lương cơ chứ, Đường Yên ngang ngược, mở miệng muốn lấy tinh hạch nhưng cô ta lại không thể từ chối, nếu không thì chẳng phải là tự mình nói trước mặt mọi người rằng trước kia cô ta đang diễn trò sao, Lưu Thấm Nhã nôn nóng gần chết, khuôn mặt đẹp đẽ mặt lúc xanh lúc trắng!

Khuôn mặt Giang Ly cũng vặn vẹo, môi cứ mấp máy một hồi lâu nhưng không nói được một câu, anh ta cũng biết chuyện vòng tay bạch ngọc, Đường Yên nhìn anh ta rồi nói đến việc vòng ngọc bị mất ở đáy vực, rõ ràng là đang chỉ trích anh ta mắc nợ cô.

Tinh hạch rất quan trọng nhưng Đường Yên chỉ là người bình thường, nếu đưa cho Đường Yên thì cô cũng không dùng được nên Giang Ly mới ho nhẹ hai tiếng, ám chỉ với Lưu Thấm Nhã, nói: “Thấm Nhã, nếu Đường Yên đã thích thì cho cô ấy đi, cô ấy là người bình thường, lấy nó cũng chỉ để vui đùa mà thôi, viên đá này rất kì lạ, lần này đưa tới tang thi chó, lần sau....không thể nói chắc được là sẽ đưa tới thứ gì.”

Lời nói của Giang Ly khiến Lưu Thấm Nhã vui vẻ, đúng là tinh hạch chỉ hữu dụng với dị năng giả, Đường Yên cũng chỉ là người bình thường, có cho cô thì cũng chỉ là vật chết, đến lúc thích hợp thì động động tay chân một chút, sớm muộn gì tinh hạch cũng là của cô ta, sau khi suy nghĩ kĩ thì Lưu Thấm Nhã nở nụ cười, ra vẻ phóng khoáng nói: “ Nếu Yên Nhi đã thích thì cứ lấy đi. Giang Ly nói không sai, viên đá này có chút kì lạ, em cẩn thận một chút, đừng để nó hấp dẫn “quái vật” khác tới.”

Nghe thấy hai người kia hai lời mà một ý, bỏ qua chuyện này thì Đường Yên mừng thầm. Cũng may là cô không để lộ ra việc mình đã thức tỉnh dị năng, nếu không thì làm sao tinh hạch có thể dễ dàng rơi vào tay cô như vậy, nhìn sắc mặt Lưu Thấm Nhã, làm sao Đường Yên không rõ trong lòng cô ta đang tính toán điều gì?

Ha ha... Tinh hạch đã vào của cô thì không có khả năng quay về đâu.

Nhận lấy tinh hạch trên tay Lưu Thấm Nhã, Đường Yên không thèm để ý đến vẻ mặt tiếc nuối của cô ta...

Lưu Thấm Nhã là dị năng giả hệ thủy, vết thương không nặng lắm ở trên tay cũng đã dần dần ngừng chảy máu, cô ta bảo Giang Ly và Mã Lương cắt đầu tang thi chó rồi thảo luận làm thế nào để mang cái đầu này đến căn cứ Thanh Lòng, những người khác thì bận phân chia vật tư, Đường Yên đứng ở bên cạnh, ánh mắt khó dò nhìn cái đầu cực lớn bên cạnh Mã Lương, trên cái đầu đó vẫn còn gai đất của Hạ Thiên Vũ đang đâm sâu vào, trong cái miệng lớn như chậu máu lộ ra ánh sáng màu đỏ hơi nhỏ, rất khó phát hiện.

Đường Yên chấn động, tập trung nhìn vào trong cái miệng đỏ lòm của tang thi cho kia, tinh hạch....

Động vật sau khi biến dị thì trong đầu cũng có tinh hạch thể rắn nhưng có khác tinh hạch trong đầu tang thi biến dị, vì tinh hạch này đỏ như máu, gọi là huyết hạch. Huyết hạch và tinh hạch giống nhau ở chỗ có thể giúp dị năng giả tiến hóa nhanh chóng nhưng huyết hạch ẩn chứa năng lượng cuồng bạo hơn, trong lúc hấp thu nếu hơi lơ là thì rất có khả năng sẽ nổ tan xác. Bình thường dị năng giả cấp thấp muốn tiến hóa thì nên lựa chọn tinh hạch, chỉ có dị năng giả cấp cao mới dám trực tiếp hấp thu huyết hạch để tiến hóa.

So với tinh hạch thì huyết hạch càng khó có được, vừa rồi nếu cô không nhìn lầm thì trong đầu tang thi chó có một viên huyết hạch, Đường Yên liếc nhìn vẻ mặt của Lưu Thấm Nhã, cô cũng không chắc chắn rốt cuộc Lưu Thấm Nhã có biết việc huyết hạch tồn tại hay không?

“Pằng... pằng….”

Đột nhiên có tiếng súng chấn động vang lên từ phía Tây Nam, mọi người bừng tỉnh, nhanh chóng dọn dẹp vật tư, rút lui khỏi thôn Kim Thạch, ai nấy tập trung nhìn về phía Tây Nam, vẻ mặt không chắc chắn, hướng đó là...

Miêu Trại.

Lưu Thấm Nhã mở bản đồ ra, tập trung vào điểm đỏ trên bản đồ, tim đập bịch bịch, hình như trong đầu có giọng nói không ngừng thúc giục cô đến đó, nơi đó có cô mà vật cần tìm.

“Có phải là căn cứ có người sống sót hay không?” Hạ Thiên Vũ nói.

Miêu Trại cực kì thần bí lại ngăn cách với bên ngoài cho nên có rất ít có người đặt chân đến. Tang thi bùng nổ, Miêu Trại đúng là đường lui tốt nhất, xăng trên tay bọn họ có thể cầm cự cho đến thị trấn tiếp theo với điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể yên ổn rời khỏi địa bàn huyện Nghiễn Sơn, trước kia Hạ Thiên Vũ tràn đầy tin tưởng bọn họ có thể an toàn đến căn cứ Thanh Long nhưng sau khi gặp tang thi chó ở thôn Kim Thạch thì anh ta không còn tự tin nữa, tốc độ tiến hóa của tang thi quá nhanh, bây giờ động vật cũng đã biến dị, không biết sau này bọn họ sẽ gặp phải cái gì đây?

“Có khả năng, dân số của huyện Nghiễn Sơn rất đông, không có khả năng không ai trốn được, tuy Miêu Trại cách huyện Nghiễn Sơn hai giờ đi xe nhưng người sống sót ở huyện Nghiễn Sơn trốn vào Miêu Trại cũng không phải là không có.” Giang Ly gật đầu nói.

“Là ở đó sao?” Đường Yên nhíu mày, hỏi.

Chỗ đó ngược hướng với căn cứ Thanh Long, cô không muốn tốn thời gian, nhanh chóng đến căn cứ Thanh Long mới là chuyện quan trọng, cô muốn xác định an nguy của bác sĩ Đường. Trước khi tận thế thì bác sĩ Đường đã bị một thế lực thần bí mang đi, mãi đến khi tận thế buông xuống thì Đường Yên kiếp trước mới biết được tung tích của bác sĩ Đường, trong ấn tượng của Đường Yên thì bác sĩ Đường là một ông lão tóc bạc khoảng chừng sáu mươi tuổi, luôn cưng chiều cô, điều này làm cho Đường Yên không khỏi nhớ ông già đã nuôi dưỡng cô kiếp trước, trước mắt cô vẫn chưa xác định được an toàn của bác sĩ Đường nên không thể nào an tâm được, sau khi cô chiếm lấy thân thể này thì có một số việc không thể bỏ xuống được.

“Miêu Trại.” Lưu Thấm Nhã kiên nghị, dừng lại ở Miêu Trại phía Tây Nam: “Tôi đề nghị đến Miêu Trại, tận thế đã xảy ra được mấy tháng, thông tin bị cắt đứt, chúng ta hoàn toàn không biết được tình hình bên ngoài, hôm nay chiến đấu với tang thi chó, súng ống đạn dược đã tiêu hao hơn phân nửa, kế tiếp tình hình sẽ càng thêm ác liệt, chúng ta cần phải bổ sung trang bị.”

Nói xong cô ta liếc nhìn mọi người chung quanh.

Hạ Thiên Vũ hé miệng, tay đặt trên bản đồ, ánh mắt cực kì phức tạp, Lưu Thấm Nhã nói không sai, bọn họ luôn luôn ở trong căn cứ, hoàn toàn không biết được tình hình bên ngoài, mới xuất phát được một đêm mà đã gặp phải tang thi chó, súng ống đạn dược tiêu hao quá nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngay cả huyện Nghiễn Sơn, bọn họ cũng không ra khỏi được...

“Đồng ý!”

Hạ Thiên Vũ nặng nề gật đầu, đồ ăn thì bọn họ có thể thu thập được nhưng súng ống đạn dược thì không.

Cả người Đường Yên run lên, là cô sơ sót, đây không phải là hòa bình thịnh thế. Lưu Thấm Nhã nói đúng, bọn họ hoàn toàn không biết được tình hình bên ngoài, trên tay lại không có đủ đạn dược, nếu cứ cố chấp tiến về phía trước thì chỉ có một con đường chết, Đường Yên không tự chủ siết chặt hai tay, mấy ngày nay cô tưởng rằng mình đã biết rõ tình tiết trong tác phẩm, còn có không gian nên có chút lâng lâng, hồn nhiên quên mất đây là tận thế, ở nơi này, chỉ cần hơi lơ là thì tiếp theo sẽ phải trả giá bằng tính mạng.

Cô có thể giết chết một con thiểm thực giả ở nhà xưởng chế biến thực phẩm thì hơn phân nửa dựa vào là may mắn, tuy rằng cô đã tiến hóa thành dị năng giả cấp hai nhưng nếu như gặp phải tang thi chó thì e rằng cũng không cách nào toàn thân rút lui cả. Cô biết rõ tình tiết trong tác phẩm nên cô cũng biết tang thi chó chỉ là động vật biến dị cấp thấp nhất, nghĩ lại, trong lòng Đường Yên hết sức khó chịu, không nghĩ tới bản thân mình lại phạm phải loại sai lầm này, sớm muộn gì thì “tư tưởng” này cũng sẽ hại chết cô, rất may là hôm nay cô đã được Lưu Thấm Nhã đánh thức, siết chặt tinh hạch trong lòng bàn tay, lần đầu tiên cô bắt đầu nhìn thẳng vào tận thế, sự thay đổi của Đường Yên khiến mọi người không khỏi liếc nhìn.

Sự kiêu căng ở trên mặt biến mất thay vào đó là một chút lạnh lùng, khuôn mặt bình tĩnh làm cho người ta không dám đến gần.

.

Ánh mắt Đường Yên hơi tối lại, liếc nhìn Giang Ly bên cạnh Lưu Thấm Nhã, chỗ gay cấn trong tác phẩm bắt đầu ở Miêu Trại, ở đó dị năng của Lưu Thấm Nhã đạt được thành tựu xuất sắc, gặp được nam chính là Hình Liệt Phong, sau đó đi theo Hình Liệt Phong, tiếp đó chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, cô ta hấp thu huyết hạch, dị năng hệ thủy biến dị, tiến hóa thành dị năng chữa khỏi, đồng thời cũng trở thành dị năng giả đầu tiên trong căn cứ Thanh Long có năng lực chữa khỏi, địa vị tăng cao.

So với Lưu Thấm Nhã tiến lên như gió lốc thì chuyến đi đến Miêu Trại cũng chính hành trình đi đến tử vong của Giang Ly, Đường Yên hơi nhếch miệng, vẻ mặt phức tạp nhìn Lưu Thấm Nhã, nếu Lưu Thấm Nhã phải lựa chọn giữa Hình Liệt Phong và Giang Ly thì tất nhiên cô ta sẽ chọn Hình Liệt Phong có thực lực mạnh hơn, chuyện này cũng không có gì sai, tận thế, ai không hy vọng được kẻ mạnh che chở, lúc đó Giang Ly cũng chỉ là một thứ vũ khí bị vứt đi mà thôi. Cô không có ý định ngăn cản Lưu Thấm Nhã đến Miêu Trại, sự biến dị dị năng của Lưu Thấm Nhã khiến cô tò mò, trở nên mạnh mẽ là mơ ước của mọi người.

Lưu Thấm Nhã không biết suy nghĩ của Đường Yên, cô ta chỉ cảm thấy trong đầu có đạo giọng nói không ngừng nhắc nhở cô ta đi đến Miêu Trại, nơi đó có thứ mà cô ta khát vọng.

Sau khi thảo luận thì mọi người nhất trí, quyết định đi đến Miêu Trại. Trước khi xuất phát thì đám người Đường Yên chất hết vật tư lên xe sau đó khởi động xe chạy về phía Miêu Trại.

Bên trong xe, Lưu Vân cầm súng liếc nhìn Đường Yên đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau, khiêu khích nói: “Thật không rõ tại sao Thấm Nhã cứ nhất quyết phải mang đồ phế vật này đi? Tốt nhất là đừng cản trở mọi người, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!” Dứt lời, ánh mắt cô ta như có như không liếc Đường Yên một cái, hoàn toàn là dáng vẻ chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Cô ta không quen nhìn dáng vẻ đại tiểu thư của Đường Yên, tận thế, không có thực lực thì ai quan tâm làm cái quái gì, dựa vào cái gì bọn họ phải đối đầu với nguy hiểm còn Đường Yên lại bình yên hưởng thụ tất cả những điều này!

Lưu Vân lau đến khi súng ống sáng bóng, họng súng lóe ra ánh sáng chói mắt. Lúc này Đường Yên mới không nhanh không chậm ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn Lưu Vân, nhất thời trong không gian chật hẹp tràn ngập mùi thuốc súng, Đường Yên nở nụ cười lạnh, người vừa mới cử động thì một con dao sắc bén đã kề sát cổ Lưu Vân, lưỡi dao sắc bén lướt qua, cô ta cảm thấy nhói một phát thì máu đã chảy ra từ chỗ vết cắt.

“Thình thịch!” Tim đập như sấm.

“A!” Những người nhát gan đã kêu lên thành tiếng, vẻ mặt khiếp sợ, cả người run nhìn Đường Yên lạnh lùng.

“Lưu Vân, có muốn chơi một trò chơi với tôi hay không? Cô... Đoán thử xem tôi có dám cắt một dao qua cái cổ trắng noãn của cô hay không?” Giọng nói mềm mại đáng yêu lộ ra vẻ mê hoặc, không cẩn thận sẽ lập tức bị cô dụ dỗ. Khuôn mặt xinh đẹp lô ra nụ cười quyến rũ nhưng quanh người lại được bao bọc bởi hơi thở chết chóc: “Ực.” Hãy vào diễn đàn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Bên trong xe có mấy người nuốt nước miếng, tỏ vẻ không thể tin được nhìn Đường Yên bình thường kiêu căng mà bây giờ lại có một mắt khát máu như vậy.

Lưu Thấm Nhã nghẹn họng, nhìn trân trối, vẻ mặt tối tăm, trong đầu nhớ lại một sự kiện, từ nhỏ Đường Yên đã lớn lên bên cạnh quản gia Đái Đại của bác sĩ Đường, quản gia kia cũng không phải là người thường, nghe nói là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, khi đó cô ta từng quấn quít lấy bác sĩ Đường, muốn ông bảo quản gia dạy chút ít công phu cho cô ta và Đường Yên luyện điểm, tuy nhiên đã bị quản gia từ chối.

Nhìn động tác lưu loát của Đường Yên, trong đầu xẹt qua một suy nghĩ, chẳng lẽ.... khi đó quản gia thoái thác, từ chối cô nhưng lại dạy riêng cho Đường Yên sao... Càng nghĩ oán hận trong lòng Lưu Thấm Nhã càng cuồn cuộn.

Một lúc sau, cô ta mới cố gắng nở nụ cười, nói: “Yên Nhi, đừng quậy nữa.” Sau đó lạnh lùng nhìn Lưu Vân: “Lưu Vân, lần sau không được viện cớ này nữa! Yên Nhi cũng đúng là đội viên, đừng để mình nghe thấy lời này nữa.” Trách cứ rất nặng, nhất thời sắc mặt trở nên Lưu Vân hết sức khó coi, trước kia cô ta từng không ít lần làm khó dễ Đường Yên nhưng chưa từng thấy Lưu Thấm Nhã ngăn căn, tại sao hôm nay lại như vậy?

Lưu Vân hít một ngụm khí lạnh, đưa tay ôm lấy cái cổ bị thương, máu tươi chậm rãi chảy xuống theo kẽ hở giữa các ngón tay, đối diện với ánh mắt lạnh lùng có phần khiêu khích của Đường Yên, Lưu Vân không tự chủ rùng mình một cái, lắp bắp lui về phía sau. Ánh mắt của mọi người rất phức tạp, khi nhìn về phía Đường Yên thì có thêm một chút gì đó không rõ.