Nhật Ký Thần Linh

Chương 23: Đang đến




Cửa sân bay…

Tắt đi điện thoại vệ tinh, cô gái nâng lên cặp mắt kính to che nửa khuôn mặt, ánh mắt nhìn ngắm xung quanh.

Chỉ thấy lúc này vô số nam giới ánh mắt đều đang nhìn về phía cô, có điều vừa thấy cô nhìn lại liền ngượng ngùng mà đều chuyển rời đi. Chỉ là lén lút vẫn đang không ngừng lén lút quan sát.

Mà mà… Tuy rằng ở sân bay bắt gặp khách nước ngoài và vân vân không phải chuyện gì kì lạ quý hiếm. Khả năng một cô nàng tóc vàng tự nhiên, làn da trắng nõn nà và mịn màng. Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp còn hơn cả diễn viên Hollywood. Dáng người lồi lõm, đầy đặn gợi cảm… Này các điều kiện gộp lại luôn khiến các bậc nam giới xung quanh không kìm lòng được mà nghỉ chân âm thầm nhìn ngắm, thưởng thức.

Nhất là khi trời thu Hà Nội giờ đang se se lạnh, một cô gái xinh đẹp như trong tranh vẽ đi ra trong chiếc váy đầm màu đỏ rực. Cách ăn mặc khác biệt xuất hiện giữa dòng người toàn mặc đồ công sở hoặc thông thường… Như vậy còn không khiến người lưu ý mới là lạ!

Hiện tại mọi người trong lòng đều có những suy đoán riêng về cô gái đặc biệt mới xuất hiện này.

Nói chung những người như cô nàng đoán chừng không giàu sang thì cũng phú quý, hoặc là gia tộc tràn đầy quyền thế, tài lực vô biên. Tóm lại người như đối phương bình thường muốn di chuyển đii đâu đó không phải là đi máy bay riêng thì cũng là đi khoang đặc biệt, khoang siêu vip. Lúc này người ta một thoáng xuất hiện ở nơi đây sợ rằng chẳng mấy chốc cũng sẽ nhẹ nhàng biến mất đi ngay trong những chiếc xe ô tô sang trọng tới đón thôi~

Khả năng nhìn cô gái đang hăng hái đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Này thật giống …

“Hàng” này hẳn là còn không ai tới tiếp đi???

Một số chàng trai trẻ tự nhận là khuôn mặt bảnh bao, gia đình có điều kiện đang định tiến lên hỏi thăm phải chăng cô nàng có cần đi nhờ xe hay không thì… Một chiếc Mercedes Benz s400 màu đỏ “lao” xồng xộc tới dọa cho mấy anh chàng chết khiếp! Dù cho là thường xuyên thấy những tình huống giao thông kinh hoàng nhất như dân tài xế taxi Việt Nam cũng phải tự ti mặc cảm với độ liều của tay lái xe này.

Vì gái quên thân vì “lân la” quên mình !!!

Ngược lại nếu đối phương say rượu lái xa vậy… không biết phải uống bao nhiêu rượu bia vào mồm mới có thể làm nổi pha “lao” xe như vừa nãy. Cũng không biết phải… thần thánh phù hộ độ trì như thế nào mới có thể “sống” mà đi được tới nơi này. Phải biết gần khu này các anh áo cam giăng mạng nhện “chăm sóc” nhau kinh lắm!

Xe dừng ngay lại trước mặt cô gái tóc vàng. Cửa xe mở ra, mọi người ngơ ngác khi thấy bên tay lái… một cô nàng tóc đen xinh đẹp đi ra.

Tay lái xe “kinh thiên địa khiếp quỷ thần” này lại hóa ra là một cô gái! Đã vậy nhìn qua cũng không có vẻ gì là say rượu mới ác chứ!!!

Ừm ? Này không phải trọng điểm. Quan trọng nhất là cô gái mới tới đang mặc trên người một bộ trang phục cô hầu gái kiểu Nhật. Thấy này không ít thanh niên thình lình ngẩn ngơ vài giây.

Dù sao tuy rằng giới trẻ ngày nay đam mê truyện tranh Nhật Bản cũng không ít. Khả năng trong thực tế gặp con gái ăn mặc trang phục hầu gái đi ra ngoài đường… vẫn là lần đầu tiên. Quả nhiên là người nước ngoài có khác! Thoải mái và phóng khoáng hơn nhiều nha!

Chỉ thấy hai cô nàng sau đó nói chuyện xì xầm gì gì đó với nhau rồi cả hai lên xe rời đi. Lần này mọi người nhìn rõ ràng tài xế “say rượu lái xe” kia quả thật đúng là cô nàng hầu gái khi trước. Chiếc xe sau đó y như bị người “say” lái xe, dùng tốc độ siêu cao… xiêu xiêu vẹo vẹo đi theo những đường cong… “kì quái” rời khỏi cửa sân bay.

Này… thật không hiểu tại sao một cô nàng xinh xắn như thế lại có thể lái xe kinh khủng đến vậy. Rõ ràng không phải vì say rượu bia gì!!!

Hi vọng không phải là giả trang thành nữ bộc lâu ngày dẫn đến đầu óc có vấn đề đi???

Cuối cùng, theo hai cô nàng kia rời đi một lúc lâu sau, sân bay không khí dần dần trở lại bình thường. Mọi người lại tiếp tục công việc của mình. Hai cô gái trẻ cũng dần trở thành đầu đề câu chuyện tiêu khiển tán gẫu trong lúc chờ đợi của mọi người.

Mọi thứ vẫn còn đang tiếp tục…



Thời gian dần dần tới buổi chiều. Khoảng thời gian vừa rồi Lăng ngoại trừ xin phép đi ra ngoài một lần còn đâu mọi thời điểm đều cùng với mọi người thảo luận, tập luyện tiết mục buổi tối.

Không gian trống trải nơi bờ biển, tiếng sóng vỗ, mặt biển vàng rực rỡ trong ánh chiều tà… Mọi thứ khiến lòng người khoáng đạt, tâm hồn bay bổng hơn.

Mọi thứ lẽ ra sẽ tuyệt vời hơn nếu không có một tí xíu ảnh hưởng của thời tiết. Trời giờ vẫn đang mưa phùn rả rích. Có điều nếu chỉ như vậy buổi tối ít nhất lửa trại vẫn có thể tiến hành. Ngược lại gió càng lúc càng mạnh hơn. Tối nay sợ rằng sẽ có mưa to!

Mọi người không ngừng phàn nàn về việc thời tiết không hay ho. Lăng trái ngược có chút mong đợi lửa trại tối nay bị mưa to phá hỏng. Bởi chỉ có như vậy cậu mới có dư rả thời gian để mà ra khơi. Trước đó cậu đã tranh thủ đi ra ngoài chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ rồi. Hiện giờ cũng chỉ còn thiếu một cái cơ hội!

Cậu đang đợi…



Thời gian trôi dần dần về đêm…

Bữa cơm tối như thường lệ được tiến hành nhưng tâm trạng của mọi người lại không được vui vẻ cho lắm. Bởi lẽ…

Trời lại chuyển thành đang mưa rất to!

Mưa to như trút nước! Cơn mưa lớn giống như giông tố trong cơn bão vậy.

Lửa trại ban đêm cũng vì vậy mà tắt tiếng. Mọi người lúc này chỉ đành ngậm ngùi từ bỏ, quyết định tụ họp tổ chức các tiết mục trong phòng để đền bù.

Lăng tinh thần có chút hoảnh hốt không được tập trung cho lắm. Trong đầu lúc này chỉ toàn là suy nghĩ không lâu sau đó mình sẽ ra khơi. Tuy rằng mưa gió ra khơi sẽ rất nguy hiểm, khả năng cậu thật sự có chút không đợi được nữa rồi. Nếu không phải bận tâm suy nghĩ của mọi người, cậu lúc này thật đúng là muốn cứ như vậy rời đi ra khơi luôn. Dù sao cơ hội gặp được một vị thần… không phải lúc nào cũng có.

Cũng không biết chuyện lần này sẽ diễn ra như thế nào???

Trong lòng cậu chàng không khỏi có chút lo nghĩ.



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mọi người tụ họp trong một căn phòng lớn của khu nhà. Bàn ghế được chuyển hết ra bên ngoài cung cấp lấy không gian cho gần một trăm người quây quần hoạt động. Nơi trung tâm gian phòng giờ trở thành sân khấu cho các tiết mục biểu diễn.

Bảy tiết mục, có thời trang tự chế từ giấy bìa cát tông, chăn màn, vẽ màu lên mặt,… có tiết mục hài vui nhộn, có kể chuyện ma đêm khuya…vv. Tất cả tạo nên không khí vô cùng vui vẻ, xóa tan đi phần nào cái tiếc nuối vì không có lửa trại trong lòng mọi người. Cuối cùng kết thúc là một màn tổng kết ngắn của các anh chị khóa trên về thành tích các công trình tình nguyện khi trước cũng như biểu hiện của mọi người trong thời gian qua.

Rất nhanh…

Đồng hồ đã chỉ 11h đêm!

Lăng biết đã đến thời điểm mình cần xuất phát rồi.



Bóng đêm thăm thẳm. Một chiếc taxi rời khỏi khu nhà, chạy nhanh khuất bóng trong màn mưa. Hành khách trên xe duy nhất lúc này đúng là anh chàng nhân vật chính của chúng ta. Còn lý do đêm khuya một mình rời đi? Cậu chàng mượn cớ có người quen biết ở gần đây, muốn tiện thể đi qua chơi ít ngày sau đó mới về. Nói chung bởi vì thế trưa ngày mai đoàn xe trở về Hà Nội sẽ không có mặt cậu. Này coi như dự phòng việc Lăng có thể ra khơi lâu hơn dự định.

Móa! Nếu có chết ít nhất cũng không liên lụy tới nhiều người đi!

Nhìn màn mưa tầm tã bên ngoài, cậu trầm mặc.

Chiến đấu với thần đâu phải chuyện dễ dàng gì!!!

Thật không biết cậu liệu còn có thể nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai hay không nữa.