Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em

Chương 89: Chương 89





Chap49: Cuối cùng cũng tỉnh!
Kết quả kiểm tra cho thấy tôi đã có dấu hiệu hồi phục. Tuy nhiên…nỗ lực từ phía bản thân tôi cần phải rất lớn mới có thể tỉnh lại được.
Ngày nào mọi người cũng đến trò chuyện với tôi…nhưng vẫn là họ nói, còn tôi nghe.
“-Nhiên…_Giọng nói này…giọng nói đã rất lâu rồi tôi chưa được nghe…giọng nói mà ngày đêm tôi đều nhớ đến…Anh Thiên Bảo…anh trai tôi??
-Anh Bảo?? Phải anh không??
-Tất nhiên là anh rồi! Em hiện tại sống tốt chứ?_Anh vẫn dịu dàng, quan tâm tôi như ngày nào. Tốt quá!
-Em…thực ra thì…không tốt lắm! Em không thể tỉnh lại được! Anh…em nhớ anh!

-Đứa ngốc này…đừng nhớ anh nữa! Anh sắp phải đi thật rồi! Hãy đem anh cất vào ngăn kéo trái tim…chỉ như thế em mới sống vui vẻ khi anh không ở bên! Đó chính là rào cản lớn nhất! Nếu em vượt qua được…em sẽ tỉnh lại thôi!_Anh cười nhẹ, tôi cảm thấy như trên trán mình có một bàn tay…rất ấm…là của anh sao?? Nhưng mà…sao có thể!
-Nhưng anh ơi…em không thể! Em không thể quên anh được!
-Em sẽ làm được! Hãy cố lên!_Tiếng anh ngày một xa dần, xa dần rồi biến mất, bỏ lại tôi với bao dấu hỏi chưa được giải đáp hết.
Tôi phải quên anh? Thì mới có thể tỉnh lại? Không lẽ đây chính là rào cản tâm lí mà bác sĩ nói? Nhưng tôi…tôi quên anh được sao?
Cảm giác ấm áp vẫn còn lưu lại trên trán kia…cứ ngỡ như thực vây!
……………
-Cháu dâu vẫn chưa tỉnh hả?_Là ông nội hắn! Những lần gần đây tôi còn nghe được cả giọng của phụ nữ cao tuổi nữa. Có lẽ là cái bà mà trước đây ông hay đi chơi cùng đây mà! Lại có chuyện vui rồi!
-Cháu dâu xinh quá! Chỉ tiếc là cô bé vẫn chưa tỉnh lại để cùng tôi nói chuyện!_Giọng bà ấy nghe tình cảm và hiền từ lắm! Chắc bà ấy trong phúc hậu, nhân từ lắm đây! Tôi cũng rất mong sẽ nhanh chóng tỉnh lại với mọi người!
-ÔNG ƠI….ANH BẢO…ANH BẢO….KHÔNG XONG RỒI! Anh ấy…anh ấy…_Người đang nói này là ai? Là ai hả? Nói nhanh lên xem nào? Bảo của tôi bị làm sao? Bị sao hả?
Ai nói cho tôi biết đi! Tại sao lại chạy hết đi vậy? Làm ơn cho tôi biết hắn ra sao đi!
Không được! Hắn nhất định không được có chuyện gì! Hắn đã hứa sẽ bảo vệ, yêu thương tôi rồi, vì thế hắn phải khoẻ mạnh để thực hiện lời hứa chứ!
Tôi phải đi xem! Tôi nhất định phải tỉnh lại! Anh trai…em sẽ cất anh vào trong nơi sâu nhất của trái tim. Tạm biệt anh!

Bây giờ trong đầu tôi hoàn toàn chỉ có hắn! Hắn ra sao rồi? Suy nghĩ trong đầu tôi hỗn loạn vô cùng. Tôi chỉ muốn tỉnh lại thật nhanh thôi! Chỉ cần có thế thôi mà!
Lại có tiếng bước chân. Là ai vậy? Có phải đến nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không? Mau nói đi! Mau nói cho tôi biết đi mà!
Tại sao không lên tiếng? Còn làm cái gì vậy hả? Mau nói cho tôi nghe! Tôi muốn biết! TÔI MUỐN BIẾT MÀ!
Đội nhiên một bàn tay lồng vào tay tôi…cảm giác ấm áp…quen thuộc! LÀ HẮN! Thiên Bảo của tôi! Hắn không sao…tốt quá rồi!
-Vợ ngốc! Mau dậy đi! Anh mang đàn gấu mèo của em đến rồi này! Mở mắt ra nhìn chúng đi!
Tôi cố gắng điều khiển ngón tay…rất muốn nắm tay hắn thật chặt! Trong tim vừa tức vừa vui! Cái người lúc nãy là ai mà lại ăn nói lấp lửng vậy chứ? Làm tôi lo chết đi được! Còn vui thì khỏi nói rồi! Hắn lại vì tôi mà làm thêm một chuyện khác người nữa rồi này!
-Nhiên? Em tỉnh rồi? Cử động lại đi!_Ngón tay tôi mới chỉ khẽ động một chút, đã nghe hắn khẩn trương đầy kích động như thế rồi.
-A.nh…anh…Bảo…_Rốt cuộc thì cũng tỉnh lại rồi! Tôi đã nhìn thấy hắn! Nhưng sao nước mắt cứ trào ra, làm mờ hình ảnh của hắn vậy! Ghét bàn thân mình quá đi!

-Em tỉnh lại rồi?_Hắn không dám tin, nhìn tôi chằm chằm không chớp, vừa hỏi, vừa run run lau đi thứ chất lỏng bên khoé mi của tôi.
-Ừm…tỉnh rồi…chồng ơi!_Lần đầu tiến trong đời…tôi cảm thấy cái dang xưng này đáng yêu đến vậy! Hắn là chồng của tôi đấy!
-Sau này, em còn dám thế này thì chết với anh đó. Biết chưa?_Hắn hung hắn ôm chặt lấy tôi, mạnh miệng đe doạ.
Cái tên này…nói dễ nghe chút đi có được không? Dù gì thì tôi cũng mới tỉnh lại đấy! Vẫn đang là bệnh nhân mà đã phải nghe hắn đe doạ là cớ làm sao?
-Vâng!...Em…yêu anh!...Hoàng Thiên Bảo!_Ngoài câu này ra, tôi nghĩ tôi không biết nói gì thêm nữa cả! Giờ phút này…tôi chỉ muốn mãi được hắn ôm chặt trong lòng như thế này thôi…mặc dù có hơi đau…nhưng mà tôi vẫn muốn!