Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em

Chương 73: Chương 73





Chap41: Phải nói ra thôi!
“Nhà em có con gà trống, mèo con và cún con…” Ủa…giọng tôi đây mà! Nhưng nó phát ra ở đâu thế? Tôi đang ngủ mà…đâu rảnh để hát đâu!
-Ưm…a…_Thì ra là chuông điện thoại!_Alô…_Tôi nói bằng giọng ngái ngủ.
-Thằng nhóc kia! Giờ này mà cậu còn ngủ được à? Có biết là cả công ty chỉ đang chờ mỗi mình cậu không? Còn không mau đến nhanh lên! Nếu không…cậu tự mình bắt xe đến đi!
Gì đây? Tôi còn chưa có nói gì mà? Người này là ai vậy? Tại sao lại…ak…thì ra là đây là điện thoại của Thiên Bảo.
-Xin lỗi…anh là ai ạ?
-Ak…cho hỏi đây cố phải số máy của Hoàng Thiên Bảo không?
-Dạ đúng! Anh là?

-Có thể cho tôi nói chuyện với cậu ta không?
-Anh chờ một lát!_Tôi đặt điện thoại xuống bên cạnh, chống tay ngồi dậy.
Ôi trời ơi…cả đêm qua tôi ngủ trong cái tư thế này sao? Ực…tôi đi chết đây! Xấu hổ quá đi! Nhưng mà trước khi chết…vẫn phải gọi hắn giậy đã!
-ANH BẢO! ANH BẢO ƠI!...._Tôi vừa gọi vừa không ngừng lay lay người hắn.
-Ưm…_Hắn lờ lờ mở mắt, nhìn thấy tôi thì cười toe toét, đưa tay lên kéo tôi nằm xuồng trên vòm ngực hắn, sau đó nhắm mắt…ngủ tiếp.
-Có người tìm anh kìa! Mau tỉnh giậy, người ta đang chờ anh đó!_Tôi ở phía trên không ngừng giãy giụa, ngọ nguậy thân hình, đồng thời cũng không quên đem việc trọng yếu nói cho hắn biết.
-Mặc kệ!_Hắn thản nhiên nói một câu, cánh tay dường như siết chặt hơn, làm cho khoảng cách giữa tôi và hắn biến thành con số 0.
-Không được! Anh nhanh nghe điện thoại của người ta! Còn nữa, người ta nói cả công ty đang chờ anh…anh mau…A…
Tôi còn chưa có nói xong, hắn đột nhiên mở trừng mắt, vùng người lên xoay 1800, đem vị trí của chúng tôi hoán đổi thành hắn ở phía trên, còn tôi bị vây ở bên dưới. Tình cảnh này…là sao đây hả? Hắn…hắn muốn làm cái gì? Làm…làm…làm gì hả?
-An Mộc Nhiên!_Ánh mắt hắn như chứa đựng ngọn lửa nóng rực chiếu thẳng đến tôi, giọng nói trở nên nguy hiểm khó lường.
-D.ạ…_Khó khăn lắm tôi mới có thể mở miệng, cả người bắt đầu run lẩy bẩy mất kiểm soát.
-Em có biết sáng sớm là thởi điểm đàn ông dễ biến thành sói nhất không hả?_Hắn vừa hỏi, vừa chầm chậm cúi xuống thổi nhẹ bên tai tôi. Trong không khí bất giác tản mát sự dụ hoặc phát ra từ hơi thở của hắn.
Đến lúc này thì tôi không còn gì để nghi ngờ nữa rồi! Hắn…đích thị là đàn ông, man 1000% nha! Trước đây chúng tôi đã không ít lần ngủ chung giường cũng như ở khoảng cách gần như thế này…những lần ấy hắn vẫn rất bình thường mà! Thế như bây giờ…bây giờ thì sao hả? Tôi phải làm gì đây? Cuối tháng tôi mới đủ tuổi nha! Tôi là cô bé thuần khiết, trong sáng…và còn bảo thủ nữa! Hắn mà dám có hành động “Khi dễ” tôi, dù cho tôi có yêu hắn nhiều như thế nào đi chăng nữa thì…đảm bảo là hắn chết chắc rồi!

-Nếu anh không nhầm thì tối qua em nói yêu anh?!_Hắn vẫn ở bên tai tôi không ngừng thổi hơi.
-Gì?..._Hắn nhớ…hắn nhớ chuyện tối qua? Không phải người ta nói là người say khi tỉnh lại sẽ không nhớ gì sao?_Không phải! Tuyệt đối không phải! Chắc chắn anh nghe nhầm, nghe nhầm rồi!_Tôi lắc đầu, kiên quyết phủ nhận mọi chuyện.
-Thật sao? Anh nhớ là có người nói “Em cũng rất yêu anh” nha! Là cô gái nào thế?
-Em…_Tôi biết nói gì đây?
-Đồ ngốc! Yêu anh thì xấu hổ lắm hay sao mà phải dấu?! Hay là em coi anh không bằng một tên lông bông, suốt này chơi bời?
-Không phải! Em…em…_Nếu mà tôi nói yêu hắn…nếu mà sau này tôi “Có chuyện”…thì phải làm sao? Bởi vì tôi yêu hắn, nên tôi không muốn hắn phải đau khổ vì tôi. Tôi sợ…rất sợ điều đó!
-Anh không xứng với em sao?
-Không phải!_Hắn mà không xứng thì còn ai xứng?! Nói tôi không xứng với hắn còn tạm chấp nhận được!
-Vậy tại sao không thừa nhận?

-Em…_Được rồi! Không phải người ta nói một người chưa trải qua tình yêu thì cũng như chưa tồn tại sao? Dù đã biết trước kết quả thì thế nào? Tôi cũng có quyền được sống trong yêu thương, hạnh phúc chứ! Mà cái cảm giác ngày ngày phải kìm nén tình cảm của mình…thật sự là tôi không chịu nổi nữa rồi! Khó chịu lắm!
Chỉ cần mỗi lần đi siêu thị mua đồ, hay cũng hắn đi dạo phố…người ta nhìn hắn chằm chằm đến mức chảy nước miếng trong khi đó hắn lại cứ mặc kệ…tôi đã tức muốn xì khói đầu xông lên nhét hắn vào bao kéo về nhà…nhưng vẫn không thể làm gì được.
Tôi không biết thời gian của mình còn lại bao nhiêu. Nhưng ông trời đã cho tôi cơ hội nắm bắt hạnh phúc…nếu tôi bỏ qua…thì thực sự là rất có lỗi với ông ấy! Mặc kệ là bao nhiêu lâu nữa…chỉ cẩn ở bên hắn là tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Có chết cũng không hối tiếc!
-Anh yêu em!_Ngữ khí hắn nhẹ nhàng mà kiên định, làm cho người nghe có cảm giác dù trái đất có bị sao chổi đâm vào thì hắn cũng sẽ không thay đổi.
-Em yêu anh!_Tôi lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn, kích động hét to_HOÀNG THIÊN BẢO…EM YÊU ANH! Em yêu anh! Yêu nhiều lắm…lắm…lắm…lắm luôn!
-….._Hắn nhìn tôi chân trối, nhất thời ngạc nhiên đến độ ngây người không biết nói gì. Biểu cảm gì đây? Chẳng lẽ không tin tôi? Không tin thì thôi, tôi đây cũng…._Đồ ngốc này! Đến tận bây giờ mới chịu nói. Lần này anh không phạt em là không được rồi!_Hắn nở nụ cười hạnh phúc, nhanh chóng hướng môi tôi hung hăng trừng phạt.