Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em

Chương 67: Chương 67





Chap38: Bày mưa tính kế!
-Còi…Tối nay rảnh không?_Tôi cười hì hì nói với đầu dây bên kia.
-Làm gì? Sao hôm nay giọng bà ngọt thế?_Gà Còi cảnh giác hỏi lại.
-Bộ mọi ngày tôi không ngọt hả? Mà dẹp chuyện đó sang bên đi! Karaoke đi? Tôi mời!
-Bà trúng số hay đập đầu vào tường vậy? Trước đây đi đâu toàn là tôi với Gà Điên trả tiền không à! Hay là có âm mưu gì?_Cái tên này…tôi có ý tốt mà còn không nhận. Đã thế lúc trả tiền tôi chuồn trước…cho cậu ta với con Mập kia ở lại rửa chén mà thanh toán bây giờ?!
-Ai bảo các ông là con trai! Chỉ là lâu rồi không gặp nhau, thi xong rồi nên muốn tụ tập tí thôi mà!
-Mập có đi không?_Cậu ta ngập ngừng hỏi.
-Có chứ sao không? 2người lại cãi nhau à?_Biết rồi mà vẫn tỏ ra không biết thì mới dụ được tên này.
-À…không! Thực ra tôi..

-Này…dấu tôi là không xong đấu đấy! Có gì nói mau tôi giải quyết cho!
-Không có gì cả! Tôi…
-Thế ông có đi không? Không thôi tôi nghỉ chơi với ông giờ!
-Ừ..thì đi! Mấy khi bà hào phóng thế này! Ở đâu? Mấy giờ?_Há..há…cá cắn câu rồi! Phen này ông chết chắc rồi Còi ơi! Ka..ka..
-Chỗ cũ…8h nhé!_Tôi hồ hởi nói xong rồi cúp máy liền.
-Sao? Đi không?_Cái con Mập này…khẩn trương cái gì? Chẳng phải nghe thấy tôi nói địa điểm và thời gian rồi sao? Cũng phải biết là….
-Xong rồi! Còn lại phần mày đó! Học thuộc lời thoại đi, lát mà không trôi chảy là tao kệ mày đấy!
-Mày coi thường tao nó vừa vừa thôi chứ! Có mấy câu thôi mà, sao làm khó được tao!_Nó hất mặt lên trời tự hào đứng lên đi ra ngoài.
-Nhìn đường kìa…đâm vào cửa bây giờ!_Tôi vội nhắc nhở. Cái con…đi đứng thế đấy!
-Hì..hì…không sao…không sao…Tao đi học lời thoại đây!_Nó dật lùi lại nửa bước tránh cánh cửa, quay lại hướng mắt về phía tôi…nhưng lại liếc mắt nhìn người đứng sau tôi, cười gượng gạo rồi chuồn mất.
-Nó đi rồi…anh muốn cười thì cười to lên, còn bày đặt che miệng! Xì…không sợ mắc nghẹn chết sao?_Cũng tại cái tên này này…nếu không con Mập kia đã chẳng xấu hổ rồi. Có mỗi thế mà cũng cười…nhưng kể cũng hơi buồn cười thật!
-Bạn em giống em nhỉ?_Hắn đểu giả nhìn tôi.
-Giống cái gì?_Chẳng hiểu hắn nói gì cả?!
-Cái khoản ngốc nghếch trong tình yêu đó!
-Này…em ngốc chỗ nào chứ? Có anh ngốc thì có!_Tôi chu mỏ lên cãi!
-Không sao mà! Tuy em ngốc….nhưng anh lại chỉ thích người ngốc như em. Em nói xem…anh nên làm cái gì để hết yêu em bây giờ?_Hắn đưa tay vuốt tóc tôi, giọng nói và ánh mắt…sao lúc này lại dịu dàng đến thế?!

Cái này em nên hỏi mới đúng chứ! Phải làm gì để em hết yêu anh? Khi mà ngày nào em cũng nhìn thấy anh…thấy nụ cười ấy…ánh mắt ấy…lắng nghe giọng nói ấy…được bàn tay ấy che trở…Càng ở gần anh…em lại càng thấy xa anh là điều khó khăn đến nhường nào! Thế nhưng…vẫn sẽ có một ngày em phải xa anh…có lẽ nhanh thôi!
-Á…_Tôi ôm đầu nhìn hắn mếu máo.
-Em nghĩ cái gì mà thất thần như thế?
-Em có nghĩ gì đâu! Sao anh lúc nào cũng thích cốc đầu em thế hả? Nhỡ bị u não thì làm sao?_Nói thì nói thế…nhưng một anh không bị hắn cốc đầu…tôi lại thấy thiếu thiếu gì ấy…buồn cười thật!
-Trí tưởng tượng của em phong phú quá rồi phải không? Nếu rảnh rỗi thì anh khuyên em nên lên kế hoạch cho đám cưới của chúng mình đi, đừng ở đó mà nghĩ bậy nghĩ bạ nữa!_Hắn bật cười ha hả nói với tôi, sau đó đứng lên đi đâu mất hút.
Thế đấy…cả cái phòng khách to đùng giờ còn mỗi mình tôi với một đống đồ cổ…eo ơi…chuồn mau kẻo lại làm vỡ cái gì thì khổ! Ra vườn xem có quả gì ăn được không…hái vào ăn đỡ vậy…Haiz…ai bảo quên chưa mua hoa quả chứ!
…………..
Hu..hu…nhưng mà…tại sao còn toàn quả xanh thế này? Cùng lắm mỗi ngày tôi có hái vài quả thôi mà…cái bọn trái cây này sao mà chín chậm thế chứ? Nghĩ lại cũng thấy mình đểu thật! Lúc tôi đến…nơi này là một vườn cây với những cây ăn quả sai trĩu…nhưng sau khi tôi đến đây ở…mỗi ngày ra vườn nghịch ngợm lại tiện tay hái vài quả đến bên xích đu ngồi ăn…thế là bây giờ thành thế này đó.
Đối với cuộc sống hiện đại nhộn nhịp toàn khói bụi bây giờ…có thể ở một nơi xanh mát, không khí trong lành như thế này quả thực là tốt không còn gì để phàn nàn. Nếu có thể…sau này tôi thực rất muốn sống ở một nơi như thế này…đặc biệt là ở đây thì càng tốt!
Hương thơm của đủ loại hoa lan thoang thoảng theo gió tràn vào mũi…dịu nhẹ…thoải mái biết bao. Màu sắc của chúng…cũng đa dạng, phong phú không kém gì những loại hoa khác…còn đẹp hơn nữa ấy chứ! Nhưng điều tôi thích nhất ở chúng…là bởi vì…chúng đều do một tay hắn chăm sóc!
-Nhiên? Cháu làm gì mà ngồi thất thần ở đó vậy?_Ủa..tiếng ai như tiếng ông?

-A…ông về! Hôm nay ông đi chơi có vui không?_Tôi vội đứng lên khỏi xích đu, chạy đến chỗ ông tíu tít.
-Ừ…cũng không tệ! Sao cháu lại ra đây?
-Dạ…con hóng gió ý mà!_Tôi cười hì hì theo ông vào nhà_Ông có đói không? Con đi làm cái gì cho ông ăn nhé?
-Khỏi con…ông đi luôn bây giờ thôi!_Vừa rồi ông chỉ nói không tệ mà sao lại vui như thế nhỉ?
-Ông đi gặp ai ạ?
-Một bà bạn trong hội mê đồ cổ thôi!
-Dạ…bà ạ?_Bởi vì là bà…nên ông mới vui như thế? Đúng không?_Vậy ông…ANH BẢO ƠI…ÔNG CÓ BẠN GÁI NÀY!_Tôi vác loa tay hướng trên lầu hò lớn. Bà nội mất lâu rồi…vì thế đây là chuyện tốt…mà chuyện tốt thì phải thông báo cho cả nhà chứ!
-NHIÊN! Cháu làm gì thế? Ai nói ông có bạn gái?_Ông vội vàng lấy tay bịt miệng tôi lại.