Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em

Chương 58: Chương 58





Chap34: Tuyên bố theo đuổi!
-Vấn đề gì?_Tôi vô thức đặt câu hỏi.
-Yêu anh chưa?
Gì? Sao lại là cái vấn đề này? Nhưng tôi thắc mắc…sao hắn lại hỏi là yêu chưa mà không phải là yêu không? Ý hắn…không phải đã chắc chắn tôi sẽ yêu hắn sao…còn lại cũng chỉ là vấn đề thời gian. Cái này không còn là tự sướng nữa…mà biến thành tự ất rồi! Làm như bất kì ai cũng yêu hắn ấy!
-Trả lời đi! Sao em cứ lảng tránh thế?
-Em…_Lắc đầu…lắc đầu kịch liệt! Làm gì có chuyện tôi yêu hắn chứ!
Tôi biết hắn cái gì cũng tốt…đẹp trai…tài giỏi…giàu có…đó là những gì các cô gái mong muốn ở một người bạn trai, một người chồng…vì thế mà tôi cũng biết xung quanh hắn có rất nhiều người yêu mến. Tôi là cái gì mà dám trèo cao? Mà tôi…dù có muốn cũng không thể! Kể cả tôi có yêu hắn thì cũng không bao giờ tôi nói ra!
Trên thực tế…tôi đã yêu bao giờ đâu, làm sao tôi biết thế nào là yêu một người. Tôi không biết cảm giác của mình được gọi là gì! Ở bên hắn…tôi thấy rất an toàn…cuộc sống cũng vui hơn trước; không nhìn thấy hắn…ừ thì có chút buồn buồn, nhơ nhớ; lúc gặp khó khắn hay nguy hiểu…hắn cũng là người tôi nghĩ đến đầu tiên; thấy những cô gái khác nhìn hắn chằm chằm mà hắn không làm gì…tôi cũng có hơi bực bội….Tóm lại là những cảm xúc ấy…tôi không biết là gì cũng không biết phải lí giải thế nào.
Mà tôi với hắn cũng chỉ mới quen biết có hơn 3tháng…hắn nói là yêu tôi có phải là quá nhanh hay không? 3tháng ột tình yêu…tôi nghĩ là chưa đủ!
-Tốt! Nhưng…bắt đầu từ bây giờ…_Hắn dừng lại một chút, liếc nhìn tôi đầy ẩn ý rồi nói tiếp_Anh sẽ chính thức theo đuổi em!
-Hả?_Hắn….hắn..nói cái gì thế?
-Đây là quyền của anh! Em không đồng ý cũng không được!_Nói xong hắn với lấy túi đồ trên bàn, mang mấy thứ trong đó ra.

Thì ra hắn ra ngoài mua đồ ăn cho tôi! Nhưng tại sao…
-Chỉ có vầy thôi ạ?
-Thế em còn muốn gì nữa?
-Đồ tráng miệng của em đâu?
-Em muốn nói đến cái này?_Hắn vừa nói vừa dơ quả táo chín mọng lên cho tôi xem.
-Đúng..đúng…_Tôi cười hớn hở đưa tay ra nhận.
Thế nhưng…hắn lại thu nó lại, ánh mắt mưu mô chiếu thằng vào tôi. Gì đây? Nhưng thế là sao chứ?
-Trước tiên em ăn hết chỗ này đi đã!_Hắn chỉ vào bát cháo trên bàn.
-Anh nhớ lát phải đưa em đấy!
-Anh đã lừa em bao giờ chưa?
-Được! Em ăn!_Tôi đáp một cách đầy khí thế, tính ngồi giậy để ăn.
Khổ nỗi…vẫn còn yếu nên không giậy được, ngược lại còn ngã cái rầm trở lại giường mới đau chứ!
Thiên Bảo thấy thế liền tiến đến đỡ tôi ngồi giậy, còn cẩn thận chèn gối vào sau lưng tôi, sau đó điều chỉnh đến khi tôi thật thoải mái mới thôi. Kể ra thì hắn đối sử với tôi rất tốt. Có bạn trai như hắn tất nhiên miễn trê! Chỉ là…tôi thấy bản thân không xứng đáng với hắn! Như thế đã đủ là một lí do rồi!
-Nào! Há miệng ra!_Hắn múc một thìa cháo, giúp tôi thổi nguội bớt rồi mới đưa đến trước miệng tôi.
-Không cần như thế đâu! Em có thể tự làm mà!_Tôi định cầm lấy thìa thì hắn đã nhanh tay đưa ra xa, đồng thời tay kia đánh cái đét vào tay tôi. Đau đến nỗi tôi muốn cắn lại hắn luôn ấy! Thế nhưng chỉ có thể dùng ánh mắt bị ức hiếp nhìn hắn mà thôi!
-Em nghe lời một chút có được không?! Không thấy anh đang theo đuổi em à? Ngoan ngoãn để anh chăm sóc đi!
-Nhưng em…
-Há ra nào!
-A…ằm…_Chịu ấm ức lúc vậy! Hình dung thứ trong miệng là hắn sau đó ra sức nhai coi như cũng giải phóng được chút bực bội!
-Như thế có phải ngoan không! Nào, tiếp tục!

-………
Thế là tôi được anh chàng đẹp trai bao người mơ ước bồi ăn hết bát cháo ấy. Nhưng đến khi tôi đòi ăn tráng miệng…
-Táo của em đâu?
-Đây!_Hắn lại dơ ra trước mắt tôi…như cũ vẫn không cho tôi lấy.
-Đưa em!
-Hôn anh đi rồi anh đưa!_Gì đây? Hắn biến thành lưu manh từ lúc nào vậy? Lấy đâu ra cái lí lẽ đó chứ? Tôi muốn ăn táo! Tại sao cứ bày trò hoài vậy?
-Nhưng anh đã hứa là em ăn xong rồi đưa em mà!_Tên lừa đảo!
-Anh nói bao giờ?!
-Anh đừng đùa nữa! Mau đưa cho em đi!
-Hôn đi nhanh lên! Chỗ này này!_Hắn vừa nói vừa sán mặt đến gần tôi, còn không ngại ngần chu môi ra nữa! Đúng là…
-Đít vịt!_Câu nói vừa bật khỏi miệng, tôi vội vàng bưng tay bịt kín. Thôi chết rồi…sao tôi có thể vô ý đến mức ấy chứ?! Ừ thì đúng là giống thật mà…thế nhưng để hắn nghe được…Phen này tôi thảm rồi!
-AN MỘC NHIÊN!_Tiếng hắn rít qua từng kẽ răng nghe lạnh cả sống lưng.
-Em…em…thực ra không phải! Em..không có ý đó đâu! Chỉ là…
-Em dám ví miệng anh với cái đó?

-Không phải! Không phải đâu! Em…
-Để bồi thường lòng tự tôn đã bị tổn hại của anh, anh đề nghị tăng điều kiện lên gấp đôi! Hôn 2cái!
-…###..._Thiên Bảo…em thấy anh ngày càng lưu manh hơn rồi đấy!
-Còn chần chừ gì nữa?! Em thực hiện nhanh lên!
-Không!
-Cái gì?_Ai đó đang nghiến răng ken két.
-Không!_Tôi tiếp tục lắc đầu nguầy nguậy.
-Hay muốn anh chủ động?_Hắn kéo dài giọng, còn khuyến mãi thêm mấy cái chớp mắt nữa chứ! Ôi trời ơi…điên mất thôi!
-Kh..ông…không…
“Cạch” ôi chị y tá…chị là cứu tinh đời em! Sao hôm nay trông chị xinh thế không biết!