Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em

Chương 14: Chương 14





Chap13: Dám kiss…tôi!
Đến tận lúc ăn cơm, tôi vẫn không để ý đến hắn, một lòng một dạ mà ăn, cố gắng ăn nhiều hơn một chút, cúi đầu coi như đang ở nhà một mình vậy! Trong lúc đó hắn cũng tập trung ăn, toàn bộ đều ăn hết kểu cả nồi canh mặn lè kia mà không kêu ca gì cả!
-Anh đáng ghét lắm hay sao mà em cứ nhìn xuống dưới vậy? Ngẩng đầu lên!_Qua một lúc lâu sau, hắn dường như đã không chịu nổi thái độ này của tôi nữa, liền hướng tôi ra lệnh.
Tôi nghe giọng hắn có vẻ không vui. Nhưng thực chất người không vui đang là tôi mà, hắn vì cái gì lại như thế chứ? Tôi không nhìn đó, làm gì được tôi nào?
-Anh cho em 3s để quyết định, nếu không thì đừng trách!_Đồ áp đặt, tên đồi bại…Sao hắn có thể uy hiếp tôi trắng trợn như thế chứ?
Thế mà cậu bảo hắn là người tốt! Cách đây mấy tiếng tôi còn cảm kích hắn nữa chứ! Mắt tôi đúng là mù mà!
Mặc kệ! Tôi không ngẩng đấy. Bây giờ tôi biết hắn là sinh viên lớp cậu chủ nhiệm rồi, hắn mà làm gì tổn hại đến tôi là tôi mách cậu đó nha!

-Hết 3s! Là em ép anh nhé!_Tôi nghe thấy tiếng hắn cười gian, rồi tiếng bước chân hắn chầm chậm đi đến bên tôi._Tại sao lại giận dỗi vô cớ?_Vành tai tôi vốn mẫn cảm, bây giờ hắn lại còn thổi nhẹ vào nữa chứ..làm tôi vừa nhột vừa ngứa, vành tai cứ thế đỏ ửng cả lên.
-Anh..anh..định làm gì?_Tôi cả kinh quay sang, liền phát hiện cái mặt hắn đang ở rất gần. Đã thế hắn lại còn cười nữa…muốn giết tôi đây mà!
Tôi đã nói rồi đúng không? Mỗi lần hắn cười lên thì xung quang hắn dường như tràn đầy sức sống, tất cả mọi vật đều không thể nổi bật hơn hắn được. Tôi cứ thế ngây ngốc nhìn hắn không chớp mắt. Mặc dù tôi biết mình không được như thế, nhưng mà tôi không thể điều khiển được bản thân nữa rồi!
-Có phải vì anh không khen em?_Tên này là sâu trong bụng tôi hay sao thế? Nói trúng tim đen của tôi rồi! Nhưng mà yên tâm đi, bây giờ tôi chẳng khác gì tượng đá ngồi ngắm hắn cả, ngoài khuôn mặt cứ ngày một ửng hồng lên thì chẳng có gì thay đổi đâu!
A.a.a….Ông trời ơi…cứu con…Hắn..hắn…ngón tay hắn…đang lướt trên da mặt con kìa! Đầu ngón tay thon dài, ram ráp, di chuyển từ vành tai…đến đôi mắt…cái mũi…giờ thì dừng lại..ở môi tôi rồi!
Hắn…hắn…định làm cái gì vậy? Sẽ xảy ra cái gì tiếp theo? Đừng nói là…
-Em có biết là mình đang quyến rũ anh không?_Hắn đưa mặt gần tôi hơn, hơi thở ấm nóng phả nhẹ và mặt…có cả mùi bạc hà thơm mát nữa!
Mà hắn nói cái gì hả? Tôi..quyến rũ hắn? Có mà hắn quyến rũ tôi ấy! Tôi có làm cái gì đâu mà hắn lại nói thế? Cùng lắm là tôi chỉ cắn môi để không há miệng đến nỗi chảy nước miếng khi ngắm hắn thôi mà…thế cũng gọi là quyến rũ sao?
Ngón tay hắn khẽ chạm vào môi tôi, vẽ một đường quay viền…rồi…Tôi thấy má mình đã nóng nay lại càng nóng hơn. “Tên đồi bại” này…hắn…hắn…hắn lại kiss má tôi lần 2 kìa! Đồ….đồ..đồ..không biết xấu hổ! SẮC LANG!
-Em thất vọng sao?_Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, khẽ nhếch môi, tạo thành một nụ cười cực kì ngọt ngào.
Thất vọng? Tôi? Vì cái gì kia chứ? Đúng là đồ điên…còn hâm nữa…thêm cả trí tưởng tượng phong phú đi! Mặc dù tôi đang nói rất nhiều…trong đầu, nhưng mà ngoài miệng lại chẳng thốt lên được lời nào, còn bị đôi mắt xanh lam xâu thẳm như hồ nước mùa thu của hắn nhấn chìm nữa chứ! Mắt hắn…thật đẹp..A..a.a…Ông trời ơi tha lỗi cho con nhé! Không biết vì sao con lại lây bệnh của Gà Mập rồi?
-Yên tâm! Bây giờ chưa phải lúc, lần sau anh sẽ hôn ở đó!_Hắn nói cái gì vậy?

Gì mà lần sau…lại còn hôn ở đó? Cái gì mà ở đó với chẳng ở đây?..Hắn muốn ám chỉ cái gì? Ở đó…ở đó..Ak…không phải là nói đến…
-Anh đi chết đi!_Tôi tức tối, đẩy mạnh hắn ra, đứng lên đi thẳng ra phòng khách.
Đúng là sắc lang…sắc lang chính hiệu mà! Sao hắn lại có thể nghĩ tôi muốn hắn hôn môi mình cơ chứ? Hắn nghĩ tôi là cái loại gì hả? Đáng ghét! Thật là đáng ghét mà! Càng đáng ghét hơn là hắn còn ngồi đó cười nữa chứ! Bực mình! Ngồi đó mà cười đi, tôi đi về!
Thế là tôi khoác túi lên vai đi ra cửa mà không thèm quay đầu nói với hắn tiếng nào. Hừ..bây giờ thì tôi giận thật rồi đó!
-Em định đi đâu?_Đúng là đồ chân dài, chạy vài bước đã tóm được tôi rồi! Tôi hận…tại sao chân hắn lại dài hơn chân tôi?
-Không liên quan đến anh!_Tôi hất tay hắn ra, hậm hực bước đi.
-Đừng thế nữa, anh chỉ đùa chút thôi, không phải em giận thật chứ?_Lại còn không à? Dám coi tôi là đồ chơi…đáng chết…đáng hận…đáng ghét!
-Tôi lấy quyền gì ra mà giận anh? Anh vừa đẹp trai, lại học giỏi, tiền bạc dư giả; còn tôi thì vừa xấu xí, đầu óc lại ngu ngốc, phải ăn bàm cậu, bây giờ còn là con nợ của anh nữa. Tôi sao sứng đáng với cái quyền ấy chứ!_Tôi nói liền một mạch, cũng không để ý đến sắc mặt hắn đang ngày một trầm xuống. Mặc kệ đi, tôi chỉ muốn xả bực bội ra ngoài thôi!
Nhưng rất nhanh sau tôi đã phải hối hận rồi! Hắn…nổi điên lên…bộ dạng cực kì khủng khiếp! Tôi…rất sợ! Mặt hắn nghiêm lại, mày nhíu chặt, hai mắt trừng lớn, từng bước…từng bước đi đến trước mặt tôi.

Hắn định làm cái gì? Ông trời ơi, làm ơn cứu con đi! Hắn như thế này rất đáng sợ đó! Con sắp bị hắn doạ chết rồi nè!
-Em thử nói lại một lầm coi!_Hắn nghiến răng, chậm chạm phun ra từng từ một làm tôi có cảm giác như không khí xung quang ngày càng hạ nhiệt độ, lạnh lạnh, nổi hết cả da gà lên rồi! Đã vậy hắn còn nắm vai tôi nữa chứ…đau quá à?
-Anh làm gì vậy? Thả tôi ra đi, đau!
-…….._Hắn không có phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm tôi.
Tôi quay mặt đi, muốn lẩn trốn. Đừng có nhìn tôi như thế! Tôi biết mắt anh đẹp rồi, không phải khoe đâu! Chỉ sợ tôi mà nhìn hắn quá 3s chắc tôi…lại đứng ngắm hắn quá à!