Nhật Ký Thầm Mến Nam Thần

Chương 35




Editor: Búnn.

Cảm giác của lần tụ họp 4 người này hoàn toàn khác với lần tụ họp 3 người lần trước. Bành Tử Ca không tiếp tục cách ba câu lại nhắc tới tại sao Dung Tự không quay về nữa. Lý Nhị Cần cũng sẽ không vì đột nhiên nhớ tới Dung Tự mà thất thần nữa.

Bốn người ăn cơm trong một quán ăn mới mở, mà tiết tấu ăn cơm cũng trở lại quỹ đạo vốn có của nó: Một mình Bành Tử Ca diễn thuyết tự hỏi từ đáp.

Lý Nhị Cần vì tâm trạng tốt, nghe cái gì cũng cảm thấy hứng thú. Sau khi ăn xong đang cầm cacao nóng cười híp mắt nghe, đột nhiên cảm giác chân bị người khác khẽ chạm một cái.

Cô nghiêng đầu nhìn Dung Tự ngồi bên cạnh mình.

Dung Tự nâng cằm lên, nhìn Bành Tử Ca chậm rãi nói chuyện, mệt mỏi hiện rõ ràng nơi khóe mắt hơi cong lên.

Ngày thứ hai trở lại đã ra ngoài cùng chơi với mọi người, dù sao cũng có chút quá sức đúng không?

Về phần cảm giác bị chạm vào…

Lý Nhị Cần thả tay xuống dưới gầm bàn.

Có thể là ảo giác của bản thân, nhưng cô cảm thấy có chút ngứa ngáy, có lẽ bởi vì Dung Tự đang ngồi ở bên cạnh mình chăng?

Đầu ngón tay sắp chạm vào chân.

Đột nhiên lòng bàn tay bị nhét vào một vật gì đó lạnh như băng.

Mà tay Dung Tự lạnh hơn bản thân một chút đang che trên mu bàn tay của mình, ngón tay thon dài vòng qua mu bàn tay, nhét vật đó vào tay của cô.

Cùng là lạnh như băng nhưng cảm giác khi chạm vào lại khác nhau, tim Lý Nhị Cần lại nóng lên, đập mãnh liệt.

Cô lại nghiêng đầu nhìn Dung Tự lần nữa.

Dung Tự hơi quay đầu đi, nháy nháy mắt với cô.

Thần trí mà Lý Nhị Cần khó khăn lắm mới làm tỉnh táo trở lại sau bữa cơm, đột nhiên lại vô cùng hỗn độn.

… Đợi một chút, Dung Tự đang có ý gì?

“Lý Nhị Cần.” Bành Tử Ca cắt ngang câu chuyện đang kể, đột nhiên hỏi cô: “Cậu đỏ mặt cái gì?”

Lý Nhị Cần nhìn sang phía Bành Tử Ca, mắt vẫn lạnh như nhiệt độ của nước: “Đỏ sao?”

Bành Tử Ca gật đầu: “Đỏ.”

Lý Nhị Cần chỉ chỉ đèn trên đỉnh đầu, ý bảo Bành Tử Ca nhìn lên.

Bành Tử Ca theo hướng cô chỉ, thấy được ánh sáng màu đỏ ấm: “Cho nên cậu đang nói cho mình biết, là vì ánh đèn mà mặt cậu đỏ?”

“Ừ.”

“Cậu cảm thấy mình ngốc sao?”

Tô Tử xì một cái bật cười: “Ngốc!”

Đề tài bị khơi ra, Bành Tử Ca và Tô Tử đối diện nhau cãi nhau ầm ĩ.

Lúc này Lý Nhị Cần mới len lén nhìn vậy bị mình nắm chặt trong lòng bàn tay.

Dùng quá sức, sau khi lòng bàn tay mở ra, phía trên vẫn còn hiện dấu vết mờ mờ màu trắng.

Là một hộp nhạc thủy tinh, mỗi một kết cấu bên trong lớp vỏ trong suốt đều có thể được thấy rõ ràng.

Lý Nhị Cần tò mò tiếp tục nhìn, di động trên mặt bàn đột nhiên rung lên.

Cô mở màn hình lên, là tin nhắn của Dung Tự: [Quà của cậu, về nhà lại xem.]

Không có cách nào hình dung tâm trạng hiện giờ của mình. Từ trước đến nay chưa bao giờ Lý Nhị Cần cảm thấy thực sự cần phải nói cho cả thế giới biết mình cảm thấy vui vẻ như thế nào như thế này. Phần vui vẻ này chỉ là một phần vui vẻ cô không có cách nào đè nén được, cuồn cuộn tỏa ra bên ngoài, không cách nào ức chế.

Lần này ngay cả Tô Tử cũng cảm thấy kỳ quái: “Nhị Cần, cậu sao thế?”

Lý Nhị Cần: “Hả?”

“Sao mình lại có cảm giác cả người cậu tỏa ra trái tim màu hồng hồng vậy?”

Lý Nhị Cần giật mình.

Bành Tử Ca hô to: “Cậu xem! Mặt lại đỏ rồi!”

Dung Tự không nhịn được bật cười, lấy quà đã chuẩn bị trước từ trong ba lô của mình ra, để lên bàn: “Quà mang về cho các cậu.”

Lực chú ý của Bành Tử Ca lập tức bị hấp dẫn đi: “Đâu là phần của mình?”

“Cái lớn nhất đó.”

Tâm trạng kích động của Bành Tử Ca không thể dùng lời nào để có thể miêu tả được: “Là cái gì, là cái gì?”

Dung Tự bất đắc dĩ cười: “Tự nhìn đi.”

Nói xong lại đưa một hộp quà được bọc màu hồng khác đưa cho Tô Tử.

Mặt Tô Tử càng đỏ hơn Lý Nhị Cần: “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Trên mặt bàn còn dư lại phần quà cuối cùng, bọc giấy màu xanh nhạt, in mấy hình vẽ màu cá heo đáng yêu.

Lý Nhị Cần không hiểu nhìn Dung Tự.

Dung Tự cười.

Còn nữa?

Lý Nhị Cần không thể tin được.

Dung Tự dùng ngón tay khẽ đẩy đẩy hộp quà: “Sao không cầm?”

Quả nhiên là cho mình? Lý Nhị Cần chần chừ hỏi: “Bây giờ có thể mở luôn sao?”

Dung Tự gật đầu: “Dĩ nhiên.”

Bên kia Bành Tử Ca đã dùng phong cách ‘phái điên cuồng’ mở bọc ra, lộ ra một góc quà. Chỉ là một góc thôi, nhưng cậu đã vô cùng hưng phấn hét ầm lên: “A a a a a a a a! A Tự!!!”

Tô Tử che lỗ tai: “Làm phiền cậu, ở nơi công cộng đừng lớn tiếng làm ồn như vậy.”

Bành Tử Ca cố gắng giảm âm lượng xuống, thay đổi thái độ, cẩn thận lấy mô hình từ bên trong ra: “Đây là bản chính?”

“Ừ.”

“Đặc biệt đi mua?”

Dung Tự thản nhiên: “Ừ.”

Bành Tử Ca cẩn cẩn thận thận lấy mô hình ra, thần sắc ngưng trọng cẩn thận nhẹ nhàng, lại trịnh trọng trả lời: “A Tự, mình gả cho cậu nhé?”

Dung Tự: “…”

Lý Nhị Cần và Tô Tử đồng thời bày tỏ khinh bỉ với cậu, ngay cả ánh mắt cũng lười cho cậu.

Quà của Tô Tử là một phần bánh ngọt tinh sảo, bên ngoài bánh ngọt còn trang trí những hạt ngọc rất nhỏ. Trong hộp đựng bánh ngọt còn để một vài hộp đựng nĩa bằng bạc nhỏ, phần đuôi nĩa được khắc phức tạp, là tổ hợp nhiều hoa văn các loại hoa. Bánh ngọt làm quá đẹp, Tô Tử không nỡ ăn, nhưng suy nghĩ trong chốc lát, vẫn chia sẻ cho người những khác: “Mọi người cùng ăn đi!”

Bành Tử Ca liếc mắt nhìn quà của cô: “Cậu nỡ?”

Tô Tử trừng cậu: “Không có phần của cậu!”

Bành Tử Ca không phục: “Tôi có thù gì với cậu?”

“Vậy cậu cảm ơn xong rồi ăn là được rồi, nói nhảm cái gì?” Tô Tử chu mỏ, vốn là không nỡ, vậy mà có người không biết điều tiếp tục nhiều chuyện hỏi một câu.

Lý Nhị Cần gật đầu bày tỏ đồng ý với Tô Tử, mở quà của mình ra, nhìn thấy một hộp sắt đựng kẹo. Ngoài hộp sắt hình chữ nhật màu đỏ thẫm được minh họa theo cách thức Châu Âu. Tranh minh họa được in ấn vô cùng cẩn thận, thậm chí chi tiết đến từng cọng cỏ ngọn cây. Mở hộp kẹo ra, bên trong chứa kẹo trái cây bảy màu, giấy gói kẹo trong suốt dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Lý Nhị Cần nghiêng đầu nhìn Dung Tự.

Dung Tự sờ sờ lỗ mũi: “Mua ở một cửa hàng kẹo lâu đời có tiếng. Kẹo có điểm đặc sắc, Nhị Cần, cậu chia cho mọi người nếm thử một chút.”

Lý Nhị Cần nghe lời chia kẹo ra.

Bành Tử Ca và Tô Tử cùng cắn nĩa nhìn nhau, suy nghĩ của đối phương cũng được viết rõ ràng trên mắt: Chỉ có ở trước mặt Dung Tự, Lý Nhị Cần mới ngoan ngoãn như cừu nhỏ.

***

Cơm nước xong mấy người quyết định chơi trò thoát khỏi căn phòng bí mật, số người có vẻ ít, vì vậy còn rủ hai bạn nam cùng lớp ở gần tới chơi.

Trò thoát khỏi căn phòng bí mật mà mấy người đang tới là khu vực mới mở, hao phí phí xây dựng rất lớn, chưa khai trương đã quảng cáo vô cùng rầm rộ, chiếm diện tích rất rộng.

Chủ đề nhóm Lý Nhị Cần lựa chọn có tên là [Quay về trang viên Hearts Crow]. Trò chơi này lấy đề tài, đồng thời mô phỏng cách giải đố xuất sắc của Big Fish, sau đó tiến hành hiện thực hóa các mô hình.

Sau khi đi theo nhân viên hướng dẫn tiến vào sân bãi, đập vào mắt là cửa sắt lớn của trang viên được cố tình làm thành rỉ sét loang lổ, xung quanh cửa sắt cỏ dại tùy mọc, chỗ nào cũng có thể thấy được mạng nhện và đồ bỏ đi, có thể nói đây là một trang viên bỏ hoang.

Sau khi giới thiệu đơn giản quy tắc trò chơi xong, nhân viên hướng dẫn liền rời đi.

Trên tay mỗi người bọn họ có mang theo đồng hồ có chức năng thông tin, bên cạnh mặt đồng hồ có nút nhỏ màu đỏ, có thể ở những hoàn cảnh khác nhau mà cùng trao đổi tin tức và manh mối với bạn đồng hành. Hơn nữa mỗi người còn có thêm một cơ hội gọi tổng đài yêu cầu lấy manh mối.

Nhìn cảnh tượng tả thực và yên tĩnh không có chút manh mối nào trong chốc lát, Dung Tự nói: “Đi nhìn một chút xem có manh mối gì không.”

Mấy người chia nhau lật loạn xung quanh lên.

Lý Nhị Cần cảm giác góc bên phải phía dưới cửa sắt có bày biện một vài thứ hơi giả, chỉ thiếu treo bảng ‘giấu đầu lòi đuôi’. Nghĩ như vậy, cô đi về phía bên kia, bước hai bước lại thấy Dung Tự sau lưng mình.

Cô xoay người lại: “Cậu cũng cảm thấy ở chỗ này à.”

Dung Tự cười: “Ừ. Mình đi kiểm tra một chút xem.”

Sờ lần thứ hai, Dung Tự liền sờ thấy cái gì, lấy ra nhìn, là một cái cờ lê.

Trong lòng Lý Nhị Cần vui mừng, hô lớn lên: “Tìm được rồi!”

Những người còn lại rối ít vây lại xem.

“Cờ lê? Dùng làm gì?” Một nam sinh trong nhóm đó hỏi.

“Mở cửa sắt?” Bành Tử Ca suy đoán.

Dung Tự: “…Chắc không phải vậy.”

Lại chia sau đi tìm, Tô Tử chú ý tới bảng hiệu bên trái cửa lớn, dường như là tìm ra được một vài manh mối, khẽ đọc lên: “8, 16, 18, 36, 38, ở giữa đánh một hình tròn, sau đó là 78.” Cô quay đầu nhìn bọn họ: “Có phải nhìn quy luật để đoán không?”

Vừa dứt lời, Dung Tự thấp giọng nói:  “76.”

Có nam sinh hỏi: “Cái gì?”

Dung Tự giải thích: “Hình tròn là 76.”

Có người không phục, đi về phía dãy số nghiên cứu, ồ lên một tiếng: “Đúng là 76.”

Bành Tử Ca cười haha: “Cậu đang chất vấn học sinh ưu tú của chúng ta sao?”

Tô Tử cũng cười theo.

Nam sinh có chút lúng túng, đang định nói gì đó thì sau lưng truyền đến một tiếng ‘ầm’.

Quay đầu lại, thấy Lý Nhị Cần cầm cờ lê trong tay, đã tháo bảng hiệu giải thích bộ máy trước mặt xuống, lộ ra bảng dẫn diện, bốn dây điện đứt chơi vơi giữa không trung.

Bành Tử Ca im lặng một lúc: “Nhị Cần, cậu…”

Trầm Mặc suy nghĩ một lát, đi tới nối đầu sợi dây về vị trí cũ, sau đó ấn nút màu đỏ phía dưới xuống. Tấm bảng ngăn cách nhỏ từ từ đi lên, lộ ra một chiếc chìa khóa rỉ sắt.

Lý Nhị Cần không kìm được tâm tình sùng bái: “Dung Tự, cậu thật lợi hại.”

Bạn học Dung Tự rất được việc.

Sau khi tiến vào trang viên, cũng là cảnh tượng đổ nát, có mấy căn phòng nhỏ được phân tán ở những địa điểm khác nhau. Cũng có thể là giữ những manh mối khác nhau, mới đầu mọi người còn xúm lại cùng tìm, sau đó lại tản ra tìm. Thỉnh thoảng có thể nghe được có người ở những phòng khác nhau kêu mọi người cùng qua xem những manh mối mới tìm được.

Lý Nhị Cần chơi quá chuyên tâm, cũng không biết mọi người tác ra từ lúc nào. Đứng lại ở một kho hàng bỏ hoang, quá nhiều đồ, tìm có chút mệt. Cô dựa vào xe đạo cụ nghỉ ngơi, tùy ý quét mắt bao quát xung quanh không gian.

Lúc ngồi xuống, trong nháy mắt trong đầu bay qua hàng nghìn suy nghĩ.

… Xây dựng khung cảnh lớn như vậy là muốn làm ai mệt chết?

… Hiển nhiên là một buổi chiều không thể qua cửa được, tại sao không có nhân viên đẩy cơm hộp hoặc đồ uống vào bán?

… Khát quá, có cốc nước dưa hấu thì tốt…

“Lý Nhị Cần?” Giọng nói của Dung Tự đột nhiên từ phía sau truyền đến.

Lý Nhị Cần quay đầu lại, không phải tại sao hôm nay vừa nhìn thấy Dung Tự cả người liền cảm thấy tê dại, tim bắt đầu đập rộn ràng.