Kiệu lớn lại lắc lư tiến vào Hoàng cung, ta một đường không tính quen thuộc nhưng cũng không xa lạ đi vào.
Aiz.. phải thầm thở dài. Ta thật giống như có gian tình vậy, cứ thích mò vào Hoàng cung lúc mặt trời xế bóng. Mặc dù với điệu bộ kêng kiệu này thì không ai liên tưởng đến mấy chuyện mờ ám đó, mà cũng không ai dám suy nghĩ lung tung.
Tuy rằng ta đã cố thay đổi tạo hình nhưng vẫn phải mang gương mặt kiêu ngạo hất hàm sai khiến người khác, hết cách nha, mắt lão Hoàng đế cứ chằm chằm nhìn, với vai trò hiện tại không thể không diễn vai não tàn.
"Cữu cữu ta ở đâu?" Ta mở miệng hỏi Phúc công công.
Ông ta khom lưng đáp: "Hồi Quận chúa, bệ hạ đang ở điện Thanh Hà cùng Hoàng hậu nương nương."
"Ồ, vậy Đông Phương công tử cùng Lan Như ở đâu?"
Ông ta thoáng suy nghĩ một chút rồi nói: "Dạ, Đông Phương thần y đang ở Phượng cung tra xét nguồn gốc độc dược, còn Tạ cô nương hẳn là còn ở bên Hoàng hậu nương nương quan sát bệnh trạng."
Ta im lặng nghe, hơi gật đầu rồi không nói gì nữa, bước chân thẳng tiến điện Thanh Hà.
Cả Phượng cung như bị lật lên để tìm nguồn độc, người của Hoàng hậu bị gom một chỗ để tra hỏi. Hoàng hậu không thể ở Phượng cung đành nghe theo Hoàng đế chuyển đến điện Thanh Hà ở tạm, Hoàng đế cũng tiện thể ban lệnh cấm phi tần không liên quan lại không có việc gì đến chỗ đó hết diện kiến thì vấn an.
Ta cong môi, thật đúng là trò hề mà. Thay vì nói đang giúp Hoàng hậu chữa bệnh, không bằng nói thẳng là đang ra uy với Hoắc gia và cảnh cáo với Hoàng hậu đi. Vị chủ nhân Phượng cung lần này chịu không ít khổ rồi.
Ta được đặc cách cho đi thẳng vào trong, không cần hành lễ quỳ bái với đôi Đế Hậu đang thâm tình nhìn nhau, hết sức ung dung đi giữa tẩm điện, nhìn quanh một lượt. Hoàng đế tâm tình tốt ngồi bên bàn trà, khí thế uy vũ. Hoàng hậu đỡ hơn hôm qua, không cần nằm trên giường nữa mà ngồi ghế quý phi hoa lệ, tay bưng chén thuốc đen chuẩn bị uống, bên cạnh là bánh ngọt mật ong tùy thời mà cho vào miệng, thấy ta liền buông xuống chén thuốc. Tạ Lan Như bên cạnh xem mạch cho bà, mắt lấp lánh cười với ta, không tiếng động chào hỏi.
Sau khi hô mấy tiếng "Cữu cữu, cữu mẫu hảo!" ta cũng nhìn nàng gật đầu cười.
Hoàng hậu phát huy khả năng diễn sâu, nhìn thấy ta như thể nhìn thấy nha đầu bản thân nuôi dưỡng thiếp thân mười mấy năm lại vừa xa cách ba thu mới gặp lại. Bà cực kì sủng nịch nhìn ta, câu từ tuy trách móc lại chứa đầy ý dung túng nói: "Đình Nhi con đến rồi à? Mau, đến đây đi... cũng thật, sao cứ chọn buổi chiều tối mà tiến cung chứ. Đường tối khó đi, bọn cung nhân lại vụng về, lỡ có sơ sót thì sao?"
Ta cúi đầu ngượng ngùng sờ sờ mũi, lí nhí: "Con cũng không cố ý nha. Chỉ tại buổi sáng cô cô cùng biểu tỷ đến, nhất thời ôn chuyện đến chiều. Con không cố ý quên cữu mẫu đâu a, người không được giận con."
Tâm trạng Hoàng hậu vốn không tốt đẹp là bao, lại bị ta chọt trúng chỗ đau, hẳn là lửa giận thêm cao. Thế nhưng trông bà cũng không có dấu vết mất hứng, ngoài ánh mắt thoáng chút lành lạnh thì nụ cười không tắt, biểu cảm không chút sơ sót.
Ta chớp mắt vô tội hai cái, thầm nhủ: ừm, cũng không đến mức tụt lùi. Ít nhất kỹ thuật chọc người tức giận mà không dám phát tác vẫn còn đây.
Tâm tình Hoàng đế tốt, theo góc nhìn của ta thì chính là cười trên nỗi đau của người khác, thản nhiên ban bố: "Chỉ biết nói con cháu lại không nhìn bản thân. Nàng còn không mau uống thuốc? Chẳng lẽ muốn có người uy mới uống?" Lại nhìn ta, "Đình Nhi đến rồi thì đến đây ngồi đi."
Hờ hờ, người ngồi trên cao càng lâu thì ngạo khí càng cao. Nhược điểm lớn nhất là chịu không nổi có người leo lên đầu. Hoàng hậu còn đang bực tức Hoàng đế, bên kia Liễu gia thỉnh thoảng gây chút phiền phức cho Hoắc gia lại đang thân mật ôn chuyện cùng người mà mình hết lòng lôi kéo, muốn rước cho con trai. Thế mà ta vẫn hiên ngang cho bà biết ta vì họ mà bỏ quên không đến chỗ bà, muốn không chịu đựng một bụng lửa giận được sao?
Hoàng hậu cười một tiếng, dịu dàng "Vâng." rồi từ tay Tạ Lan Nhu tiếp nhận chén thuốc, chạy trời không khỏi nắng mà uống một hơi cạn sạch. Lông mày bà nhíu chặt, tiện tay lấy chút mức ngọt bên cạnh ăn vào. Sau khi nhìn bà uống thuốc, Tạ Lan Như lại xem mạch lần nữa.
"Nương nương xin chú ý tâm tình, không nên kích động, có cảm xúc quá lớn. Thuốc mà sư huynh ta đưa cũng không tiêu trừ độc tính mà chỉ áp chế một phần. Cần nhất vẫn là nương nương dưỡng tốt tinh thần."
"Làm phiền thần y cùng cô nương, bản cung ghi nhớ." Hoàng hậu cười nhẹ.
"Đó là trách nhiệm của chúng ta. Nếu không có gì đánh ngại, như vậy tiểu nữ xin phép cáo lui."
Hoàng đế khoát tay, nói: "Tạ cô nương cứ làm việc của mình."
Nàng đáp một tiếng, thu dọn đồ xoay người đi ra, trước khi đi còn tinh nghịch nháy mắt với ta, không tiếng động nói: "Muội chờ tỷ bên ngoài."
Ta cười ứng, lại tập trung tinh thần hướng đôi Đế Hậu bên này. Nhíu mày lo lắng, hỏi: "Cữu cữu, cữu mẫu, chẳng lẽ vẫn chưa tìm ra cách giải độc ư? Vì sao Lan Như lại nói là thuốc áp chế mà không phải tiêu trừ?"
Hoàng đế lắc đầu, giải thích: "Phượng cung chỗ lớn người nhiều, nhất thời không thể tra hết được."
Hoàng hậu thong thả nói: "Con không cần lo, có thuốc áp chế, cữu mẫu không còn thường thổ huyết nữa, tạm thời không đáng lo lắng. Huống hồ có Đông Phương thần y, muốn giải độc cũng là một ngày không xa." Điệu bộ thực ung dung, hoàn toàn không thấy chút lo sợ của kẻ bị người hạ độc.
Lông mày ta vẫn nhíu chặt, dặn: "Vậy cữu mẫu nhất định phải bảo dưỡng thân mình."
"Đình Nhi xem con kìa, đâu cần lo lắng thế! Ta không sao. Con đã ăn gì chưa? Đến dùng chút điểm tâm đi."
"Không cần ạ, con đã ăn rồi." Ta lắc lắc đầu. Nói đùa a? Ngồi một lát đã gai óc nổi đầy, hư tình giả ý đến ớn lạnh toàn thân. Nhìn hai kẻ hoàn toàn không yêu thương gì nhau là bao lại ra vẻ thâm tình thật đáng buồn nôn.
Thâm cung nội chiến tuy kích thích nhưng mấy trò ngược luyến ta lại không ham nha. Ta đến đây chỉ muốn nhìn tình hình bệnh tình Hoàng hậu một chút, quạn trọng hơn vẫn là gặp Tạ Lan Như hỏi chút tin tức về nam phụ với nữ chủ. Ta không có ý định xem phim truyền hình.
Nội tâm vẫn đang tỏ vẻ ngạo kiều, trên mặt cũng làm bộ làm tịch một phen. Trò chuyện mấy chuyện lảm nhảm với Hoàng đế cùng Hoàng hậu một hồi, ta nhìn sắc trời, tỏ ý hôm khác lại đến. Tạ Lan Như vẫn đợi ta ở ngoài đó!
Hoàng đế phất tay một cái, trong ánh mắt tiếc nuối của Hoàng hậu, ta đứng dậy, lẫm liệt bước ra ngoài.