Nhật Ký Tâm Đắc Của Nữ Phụ

Chương 11




Tất cả hạ nhân trong phủ đều đứng thành hàng hai bên đón ta đi vào, ta vừa bước vào họ liền hành lễ "Cung nghênh Quận chúa trở về"

Ta quét mắt nhìn một lượt xung quanh, trong lòng không khỏi than vãn, nhiều người như vậy a, tiền tiêu vặt hàng tháng chi ra cũng không ít đâu!

"Đều đứng lên hết đi"

"Tạ Quận chúa"

Trong nhóm người có một nam tử trung niên khoảng 50 tuổi bước ra hướng ta cúi chào

"Tiểu nhân Ngô Hiếu, tổng quản nội vụ phủ, tham kiến Quận Chúa"

"Hiếu bá đứng lên đi"

Hắn thấy ta xưng hô như vậy thì hơi kinh ngạc, khóe mắt có chút đỏ.

Ngô Hiếu vốn là người trong phủ Trưởng công chúa, hắn còn một người đệ đệ tên Ngô Tài quản lý công việc tài sản ở bên ngoài của phủ. Lúc trước khi lên Thiên Sơn với bà cô Thiên Hoa quận chúa có một đoạn thời gian sống trong phủ Trưởng công chúa, đối với Ngô Hiếu cũng có chút thân thiết.

Kể ra huynh đệ họ Ngô này thật sự là trung thành hiếm có.

Mười năm trước, sau khi Ân Dịch tử trận sa trường, Bắc Thần thuận thế tấn công một đường vào kinh thành cũ, lúc đó kinh thành Đông Thần có địa thế khá gần với biên giới với Bắc Thần. Cũng may Hoàng đế Quân Ngạo Thiên không phải đèn đã cạn dầu, sau một năm chinh chiến cũng quét sạch ngoại xâm ra khỏi Đông Thần. Nam Thần và Tây Thần muốn nhúng xuống một chân cũng bị Quân Thiên Sách chặn đánh trở về.

Ta nhớ Quân Thiên Sách có danh chiến thần cũng là từ đây.

Sau chiến tranh Hoàng đế lần nữa xem xét lại địa thế, cuối cùng quyết định dời kinh đến Phú An. Hoàng cung cũ sau chiến tranh cũng đã tan hoang, muốn ở cũng khó, đi chung với đó là Phủ Trưởng công chúa cũng bị phá hủy không ít. Hoàng đế hạ lệnh tu sửa lại Phủ Trưởng công chúa để đấy tưởng nhớ, cho xây dựng Phủ Quận chúa này cho ta cùng lúc với hoàng cung. Hạ nhân ở trong phủ phần lớn là được dạy dỗ từ trong Hoàng cung mà ra.

Khi chiến tranh Quân Thiên Ngạo không thời gian để ý tài sản cha mẹ ta, nhưng bất ngờ là sau khi chấm dứt chiến tranh huynh đệ họ Ngô lại tự động đến xin hắn cho đến Phủ Quận chúa làm việc, sản nghiệp cha mẹ ta mang về không mất thứ gì.

Có thể nói huynh đệ họ là những người duy nhất ta có thể tin tưởng khi đến dị giới này.

"Sắc trời đã không còn sớm, mọi người giải tán hết đi... cả Hiếu bá nữa, người cũng nên về nghỉ ngơi sớm"

"Tạ Quận chúa, như vậy hay là để bọn người Đào Hoa hầu hạ người"

Ta hơi gật đầu, vậy là hạ nhân trên dưới cả phủ lại cúi đầu hành lễ rồi ai về vị trí người nấy mà giải tán. Phải nói vô cùng quy củ.

Quận chúa phủ khá rộng, trang hoàng nguy nga tráng lệ vô cùng. Thiếu điều chạm vàng khắc ngọc như trong Hoàng cung thôi. Cũng mệt Hoàng đế cữu cữu của ta quan tâm đến vậy.

Chỗ ta ở là Nguyệt Viên Uyển, lớn nhất phủ Quận chúa.

Sương Nhi đã mang đồ đạc ta sắp xếp chu toàn hết rồi, ta an nhàn không ít. Vừa vào khuê phòng liền ngồi lên ghế rót tách trà mà uống.

Sáng giờ đi đi lại lại, thật sự là mệt chết ta rồi.

Cũng ngại bọn người phía sau kinh hách nên ta đành cố đè nén xúc cảm muốn gác chân lên ghế xoa bóp. Nghĩ đến trong tiểu thuyết miêu tả mấy vị phong thái trang nhã, ăn uống đi đứng đều cảnh đẹp ý vui ta liền có chút phát bệnh. Thật sự là trang không nổi a!

Gác chuyện đau đầu này qua một bên, ta lại nhìn một lượt mấy mấy người đi theo sau ta nãy giờ.

Thân phận cao thật có khác, đi đâu cũng có cả một tiểu đội theo hầu.

Nhất đẳng nha hoàn bốn người, nhị đẳng nha hoàn tám người, mười hai tam đẳng nha hoàn. Chưa tính bà tử nha hoàn thô sử trong sân khác. Nhớ tên thôi cũng đủ choáng đầu rồi.

Sau một lát hỏi thăm, ta biết được tên ba đồng chí sẽ hợp tác cùng ta trong thời gian tới. Lần lượt là Đào Hoa, Liên Tâm, Thu Cúc, người thứ tư trong bộ tứ là Sương Nhi.

Ta hơi nhíu mày "Tên thật khó nghe" rồi nhẹ nhàng nâng tách trà nhấp một ngụm.

Thấy không, ta cũng rất đoan trang tao nhã mà!

Ba người lập tức quỳ xuống, đồng thanh "Nô tỳ tên tiện, làm bẩn tai Quận chúa. Xin Quận chúa khoan hồng độ lượng ban tên cho chúng nô tỳ"

Ta trong lòng tán thưởng, thật sự thông minh, phản ứng cũng rất nhanh! Ta đưa mắt nhìn thật kĩ, không biết là người của thế lực nào đây?

Đặt trà trong tay xuống, ta chỉ từng người mà nói "Ngươi, tên Thanh Trúc. Ngươi, tên Thanh Ngọc. Ngươi, tên Thanh Linh" lại quay sang Sương Nhi "Sương Nhi quá không khí phách, đã đi theo bổn cung thì phải đặt tên khí khái một chút. Ngươi tên Thanh Sương"

Đám nha hoàn cũng không quản ta nói đúng hay sai, đều cúi đầu nghe theo, nói tạ ơn. Nhất là Thanh Sương, có vẻ vô cùng sợ ta thì phải.

Có điều ta không rãnh và cũng không muốn đi thay đổi suy nghĩ của nàng. Hoàn cảnh hiện nay không biết ai có thể tin ai không thể tin, dại dột làm ra hành động đáng ngờ thì còn chưa đợi đến khi kịch tình diễn ra ta đi đời rồi.

"Quận chúa có muốn ăn chút điểm tâm hay đi tắm hay không?" Thanh Linh cẩn thận lên tiếng

Ta phất tay "Đi chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm một chút. Không cần điểm tâm"

Lúc nãy ở trong Hoàng cung đã ăn đủ rồi. Hơn nữa ăn quá trễ sẽ ảnh hưởng giấc ngủ, ta cần nghỉ ngơi thật tốt để lấy tinh thần đối đầu tình huống ngày mai.

Chỉ trong chốc lát nước ấm đã chuẩn bị xong. Ta cho lui những người khác hết chỉ cho bốn người kia đứng ngoài chờ hầu.

Nhắm mắt tựa vào thùng tắm, ta có chút thở than.

Xuyên không thật là một việc đủ kích thích, nhưng cũng rất nguy hiểm. Còn hơn cả cuộc sống ở hiện đại của ta, từng bước đi phải tính toán kĩ càng. Từ đây về sau chắc chắn lúc nào cũng phải trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu. Thật mệt đi!

Nhắm mắt một lát ta liền gọi bọn người Thanh Sương vào giúp ta mặc y phục. Đợi học được cơ bản cách mặc đồ ta liền cho lui hết tất cả. Chuẩn bị đi ngủ.

Trước khi cửa đóng lại ta bỗng lên tiếng "Ngày mai sáng sớm đi đến chỗ Hiếu bá. Đổi hết tên tất cả người làm trong phủ có tên liên quan đến hoa. Ta không muốn nghe thấy bất kỳ cái tên có chữ "Hoa" hay loài hoa nào cả"

"Dạ, nô tỳ đã biết"

Ta hài lòng leo lên giường.

Chậc, như vậy đã đủ điêu ngoa vô lý chưa nhỉ?

Cả phủ Quận chúa cũng không ít người tên liên quan đến Hoa nha. Một lần đổi hết cũng cực thân Hiếu bá rồi.

Không còn cách nào khác. Ta xuyên đến sẽ không giống Thiên Hoa Quận chúa nguyên bản trong tiểu thuyết, dĩ nhiên không hành động đúng như nguyên tác. Để tránh nghi ngờ, ta nên thể hiện một chút sự ngu ngốc của mình mới được. Nếu không, làm sao kịch tình có thể xảy ra đây?