Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 23: Phong Dịch, anh đã bày tỏ hết lòng mình với tôi




Edit: Lục Tinh

Một người đàn ông có thân hình cao lớn đứng trước mặt bàn. Hắn cúi đầu nhìn, tầm mắt hắn rơi xuống tấm bản đồ để trên mặt bàn màu đen. Đó là tấm bản đồ Mạc thành.

Người đàn ông cẩn thận nhìn một lượt, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lẽo.

Ngón tay hắn chỉ trên bản đồ, từng chút từng chút một. Trong phòng không bật đèn, gương mặt người đàn ông có chút u ám.

Qua một lúc, người đàn ông bật TV lên, lúc này TV đang phát một số tin tức, người đàn ông xem.

Trên TV, giọng nói của phóng viên vang lên: “Buổi chiều ngày 15 tháng 3, cảnh sát địa phương nhận được điện thoại báo án, một người đàn ông họ Triệu sau khi rời khỏi nhà thì không rõ tung tích, người nhà đã đi tìm rất lâu, hiện tại vẫn không có chút tin tức gì của anh ta.”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào màn hình, đáy mắt hắn là một mảng hững hờ, không có một chút ấm áp.

Giọng nói của phóng viên vẫn truyền tới bên tai: “Nửa năm gần đây, thành phố đã xảy ra rất nhiều vụ án cư dân mất tích, những khu vực khác đều không có tình huống như vậy, việc này đã dẫn đến rất nhiều sự chú ý của cảnh sát địa phương……”

“Cảnh sát địa phương sẽ theo dõi những vụ trong án này……”

Thần sắc người đàn ông không đổi, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.

Lúc này, cửa vang lên tiếng gõ, âm thanh của một người truyền đến: “Tiên sinh.”

Người đàn ông cầm điều khiển lên tắt TV, âm thanh biến mất. Hắn mở miệng: “Vào đây.”

Cửa được mở ra, một người đi vào bên trong, dừng chân ở trước mặt người đàn ông: “Tiên sinh, mấy hôm trước Phong Dịch rời khỏi nhà họ Phong rồi.”

Âm thanh người đàn ông chốc lát âm trầm thêm vài phần: “Không phải tôi bảo anh giải tán hết tất cả rồi sao?” Không khí như đông cứng lại, vô cùng áp lực.

Lúc trước, hắn phái người theo dõi Phong Dịch. Phong Dịch cực kì cảnh giác, rất nhanh đã phát hiện ra có người theo dõi. Vì để tránh đánh rắn động cỏ, hắn đã không cho người theo dõi thêm nữa.

Người đàn ông chậm rãi lướt qua, con ngươi lạnh đến cực điểm.

Thủ hạ: “Tôi đã làm dựa theo lời dặn dò của ngài, sớm đã cho giải tán hết tất cả mọi người. Tôi phái người đi đến lân cận nhà họ Phong hỏi thăm tin tức, hoàn toàn không bị người khác phát hiện.”

Âm thanh người đàn ông có hơi chậm lại: “Nói tiếp.”

Thủ hạ: “Phong Dịch đã nhiều ngày không về nhà họ Phong, nhà học Phong vẫn chỉ có một mình Phong Đình. Tôi cho là Phong Dịch đã chuyển nhà tới noi khác rồi.”

Người đàn ông: “Sự việc có chính xác không?”

Thủ hạ: “Chúng tôi điều tra rất cẩn thận, Phong Dịch thực sự đã rời khỏi nhà họ Phong.”

Người đàn ông hỏi: “Có tra ra được Phong Dịch chuyển đi đâu không?”

Thủ hạ lắc đầu: “Việc Phong Dịch chuyển nhà làm rất cẩn mật, chúng tôi điều tra rất lâu, cũng không biết Phong Dịch đi đâu.”

Người đàn ông cười lạnh: “Chút chuyện nhỏ này cậu cũng làm không xong?”

Bầu không khí nhất thời lạnh thêm vài phần. Rõ ràng đang là mùa hè, nhưng đâu đó quanh đâu như có cơn gió lạnh.

Thủ hạ cúi thấp đầu, không dám nói chuyện.

Ngữ khí người đàn ông lạnh lùng: “Phong Dịch sẽ không vô duyên vô cớ chuyển nhà, cậu ta làm vậy, chắc chắn có nguyên nhân.”

“Cậu tiếp tục điều tra, một khi có manh mối, lập tức báo cáo.”

Thủ hạ gật đầu.

Người đàn ông lại hỏi tiếp một câu: “Chuyện hôm đó ở sân bay, điều tra thế nào rồi?”

Ngày hôm đó, hắn phái người theo dõi Phong Dịch ở sân bay, không nghĩ tới Phong Dịch lại trốn thoát được. Thần sắc người đàn ông âm u cực kì.

Thủ hạ: “Chúng tôi còn chưa tra ra thân phận của co gái đó.”

Lúc đó, Phong Dịch ngồi vào trong xe, người lái xe rất nhanh đã cắt đuôi được những người theo dõi phía sau.

Bọn họ chỉ mơ hồ nhìn thấy được, ngồi ở ghế lái là một cô gái. Bầu trời ngày hôm đó đã tối đen, họ vẫn chưa thấy được mặt của cô gái đó.

Người đàn ông cười lạnh: “Cô gái đó bản lĩnh không nhỏ, nhìn qua hẳn là đã trải qua huấn luyện.”

“Cô gái đó có khả năng cùng Phong Dịch có chút quan hệ, nhất định phải tìm được cô ta.”

Thủ hạ: “Vâng.”

Sắc trời ngoài cửa sổ tối dần, tia nắng càng lúc càng trở nên yếu ớt, một bầu trời ảm đạm. Thân hình người đàn ông ẩn trong bóng tối, gương mặt hắn hiện lên không rõ ràng.

……

Châu Cảnh Ngự Uyển.

Giang Kiều đang ở trong bếp, trên chảo là một miếng bò beefsteak, tiếng xèo xèo vang lên, tỏa ra mùi hương ngào ngạt, hương thơm dần bay ra khỏi bếp.

Cuối cùng, Giang Kiều đem miếng beefsteak đã làm xong ra đĩa, rắc thêm chút muối và tiêu. Cô còn đặc biệt lấy thêm một bình rượu vang. Rượu vang đổ vào ly rượu. Giang Kiều mới vừa cầm ly lên, lúc viền ly kề gần miệng, điện thoại đột nhiên rung lên.

Giang Kiều quay đầu nhìn, trên màn hình hiển thị một tin nhắn chưa đọc, người gửi tin nhắn không nằm trong danh bạ của Giang Kiều.

Cô dùng đầu ngón tay mở điện thoại, nhìn vào tin nhắn: “Vết thương của cô thế nào rồi?”

Giang Kiều nhíu mày, không ít người biết cô bị thương, nhưng cô nghĩ không ra ai đặc biệt gửi tin nhắn cho cô, lại còn là số điện thoại lạ. Giang Kiều không trả lời tin nhắn, mà nhấn nút xóa, trong hộp thư chỉ còn lại tin nhắn của cô và Phong Dịch.

Giang Kiều bỏ điện thoại xuống, cầm dao lên, chậm rãi cắt miếng beefsteak. Sau khi cô mới cắt miếng beefsteak ra thành từng khối nhỏ, điện thoại để ở một bên lần nữa vang lên. Cô nhíu nhíu mày, nhìn về phía điện thoại, số điện thoại hiển thị trên màn hình đúng là số điện thoại gửi nhắn tin tới ban nãy.

Nghĩ nghĩ, Giang Kiều ấn nút nghe, sau khi điện thoại kết nối, vì không xác định được thân phận của người đó, Giang Kiều không lên tiếng, mà đợi đối phương lên tiếng trước.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thh quen thuộc: “Giang Kiều, tôi là Thẩm Ngôn Phóng.”

Giang Kiều giật mình, cô nhớ là cô không tiếp xúc gì nhiều với Thẩm Ngôn Phóng, ngoài vài lần kia gặp mặt ở tổ kịch, bọn họ qua lại rất ít, không hề quen biết.

Mặc dù Giang Kiều có chút bất ngờ, nhưng giọng của cô nghe ra rất bình tĩnh: “Làm sao anh biết được số điện thoại của tôi?”

Nghe được giọng của Giang Kiều, Thẩm Ngôn Phóng hơi cười: “Là sản xuất Trương nói cho tôi biết.”

Thẩm Ngôn Phóng lại nói: “Tôi muốn biết vết thương của em sao rồi?”

Giang Kiều: “Không có trở ngại gì lớn.” Trong lòng cô nổi lên nghi ngờ, nhưng vẫn như cũ bất động thanh sắc*. Cô muốn biết Thẩm Ngôn Phóng rốt cuộc đã làm những gì.

*Bất động thanh sắc: không biến sắc, bình tĩnh, ung dung thản nhiên.

Sau đó, Thẩm Ngôn Phóng lại hỏi một chút về việc Giang Kiều bị thương, rồi cô hỏi: “Anh đối với mỗi người trong công ty đều quan tâm như vậy sao?”

Mấy hôm trước, Thẩm Ngôn Phóng mới cùng bạn gái ở trước mặt truyền thông ân ái, bây giờ lại hỏi thương thế của cô.

Giang Kiều vừa nói xong, đầu bên kia yên tĩnh. Một lúc sau, giọng Thẩm Ngôn Phóng lần nữa vang lên: “Giám chế bộ phim cô đang theo kia là bạn của tôi.”

“Lúc tôi đến bệnh viên thăm anh ta, vừa đúng lúc nghe được chuyện của cô.” Thẩm Ngôn Phóng giải thích nguyên nhân vì sao gọi cho Giang Kiều.

Giang Kiều nói: “Cảm ơn sự quan tâm của anh.”

Thẩm Ngôn Phóng hình như còn muốn nói gì đó, nhưng lại không nói tiếp, anh nói: “Tôi còn có việc, cúp trước đây.”

Cuộc gọi kết thúc, Giang Kiều nhìn thoáng qua điện thoại dần tối lại, tầm mắt dừng lại trên đó thêm vài giây.

Thái độ của Thẩm Ngôn Phóng có chút kỳ quái. Anh ta và nguyên thân trước đây có phải từng dính dáng với nhau? Giang Kiều cố gắng nhớ lại, nhưng không tìm được dấu vết để lại từ trong kí ức của nguyên thân.

Nhưng mà, Thẩm Ngôn Phóng đã công bố bạn gái với bên ngoài, hơn nữa là trên các loại mặt báo, bọn học cực kì ân ái, không giống giả vờ. Giang Kiều nheo mắt, cô bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ Thẩm Ngôn Phóng còn có khả năng là tên phản diện kia sao?

Cô lại chợt nhớ đến cuộc gọi tối qua với Tô Dịch. Tối hôm qua mưa lớn, một nhân cách khác của Phong Dịch lại xuất hiện.

Tô Dịch này thích dối trá, Giang Kiều biết. Anh ta đã thử gạt ánh mắt cô nhiều lần rồi. Nhưng tối hôm qua, cô mới miễn cưỡng làm dịu đi mối quan hệ của bọn họ.

Giang Kiều không khỏi nghĩ tới, phải chăng phương hướng của cô xảy ra sai sót? Kẻ phản diện giết chết cô kia, rốt cuộc là ai?

Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên. Âm thanh rơi trong căn phòng trống không yên tĩnh, vang lên cực kì rõ ràng. Giang Kiều nhíu mày, giương mắt nhìn về phía cửa.

Cô đứng dậy, bước chân chậm rãi thong thả, nhìn vào màn hình theo dõi thông qua mắt mèo. Trên màn hình theo dõi xuất hiện một người đàn ông. Phong Dịch không mặc vest, áo sơ mi trắng đơn giản sạch sẽ. Đáy mắt Giang Kiều hiện lên ý cười, đây là lần thứ hai Phong Dịch chủ động đến tìm cô.

Giang Kiều biết, mấy lần tiếp cận lần trước của cô đã có hiệu quả rồi.

Giang Kiều đứng ở phía bên trong cửa, cô đang nhìn màn hình theo dõi. Phong Dịch đứng ở bên ngoài cửa, anh đang nhìn vào mắt mèo.

Hai người bọn họ cách nhau một cánh cửa, nhưng lại giống như một màn chạm mắt vô thanh vô tức*.

*Vô thanh vô tức: im hơi lặng tiếng

Giang Kiều dừng ở ánh mắt Phong Dịch, cẩn thận mà nhìn lướt qua ngũ quan của anh, cảm xúc trong mắt cô không rõ ràng. Nửa phút sau, Giang Kiều mở cửa ra.

Cửa mở, Giang Kiều đi ra, Phong Dịch dừng ở chỗ đó đợi cô, ánh mắt anh chậm rãi rơi trên người cô.

“Tối qua chúng ta vừa mới gặp nhau, hôm nay anh lại không đợi được muốn gặp tôi…” Giang Kiều nhìn Phong Dích một cái, bên miệng mang theo ý cười, “Phong Dịch, có phải anh có chút gấp gáp hay không?’

Phong Dịch không nói chuyện, anh ở trong điện thoại phát hiện được nhật ký cuộc gọi với Giang Kiều, thời gian là tối khuya hôm qua, một cuộc gọi không dài không ngắn. Nhưng Phong Dịch biết rất rõ, tối qua anh không hề nói chuyện điện thoại với Giang Kiều. Mà người nhận điện thoại kia, chỉ có thể là Tô Dịch.

Âm thanh của Phong Dịch nặng nề vang lên: “Giang Kiều.” Âm thanh của anh giống như âm vang của nhạc cụ nào đó, khi gọi tên cô, là âm thanh tấu hưởng cực thấp.

Anh giống như lơ đãng hỏi: “Từ tối hôm qua đến giờ, cô vẫn luôn ở trong nhà, chưa rời khỏi lần nào?”

“Phong Dịch, thái độ hôm nay của anh có chút lạnh nhạt đấy.” Giang Kiều cười nhẹ một tiếng, “Có phải anh quên lời anh đã nói tối hôm qua rồi không?”

Phong Dịch ồ một tiếng: “Có sao?”

Phong Dịch hơi cúi người, Giang Kiều cảm nhận được một mảnh Y ép đến. Theo sự tiến gần của Phong Dịch, hô hấp quen thuộc trên người anh cũng từng chút một tiến lại gần.

Phong Dịch và Giang Kiều bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Âm thanh trầm thấp của Phong Dịch vang lên bên tai Giang Kiều: “Hay là cô nhắc tôi một chút?”

Khi tầm mắt hai người chạm nhau, lúc hơi thở hòa quyện, ở trong cái ngột ngạt của mùa hè, trong không khí mang theo một luồng oi bức.

Giang Kiều liếc mắt nhìn về phía môi của Phong Dịch, môi của anh thật đẹp.

Nửa giây sau, ánh mắt cô rời khỏi anh một cách tự nhiên: “Tối hôm qua, sau khi tôi gọi điện thoại cho anh……”

Giang Kiều nhìn chằm chằm Phong Dịch, từng chữ từng câu, nghiêm túc mà nói.

“Anh đã bày tỏ hết lòng mình với tôi.”