Nhật Ký Sinh Tồn Ở Tận Thế Của Tô Tiểu Tiểu

Chương 8: Biến hóa kinh động




Trên các số báo hai ngày nay đều đưa tin cùng một đề tài: liên tiếp xảy ra chuyện người đi đường vô tội bị tấn công, tác giả bài viết nói: nguyên nhân dẫn đến tình trạng này là do nhiều người uống rượu say gây sự, hoặc vì hút thuốc mê quá liều, không phải bệnh độc lây lan, hi vọng mọi người đừng khủng hoảng mà sợ hãi quá độ! Nhân thể, người viết bài còn khuyên mọi người không nên uống say, tránh xa thuốc lắc... Thậm chí chính phủ còn ra mặt giải thích chuyện này, họ trấn an mọi người, khuyên đừng lo sợ nữa, cứ sống và làm việc như mọi ngày, tất cả đều ở trong tầm kiểm soát, đừng sử dụng chất kích thích. Ai phát hiện dáng vẻ người xung quanh có gì không ổn, xin hãy tránh xa hết sức, đồng thời nhanh chóng gọi điện báo cho đường dây nóng của chính phủ.

Tuy rằng chính phủ đã ra mặt làm sáng tỏ, nhưng vẫn không ngăn được lời đồn ngày một lan rộng trong quần chúng.

Ánh mắt của đông đảo nhân dân vẫn sáng lắm, tuy sự kiện bị tấn công bất ngờ không được đưa tin nhiều, nhưng họ biết, tình trạng thật sự khá nghiêm trọng, có rất nhiều người chứng kiến cảnh người khác bị cào, cắn, không ai có thể che giấu được.

Nhưng, vẫn có rất nhiều trường hợp bị tập kích chưa bị lộ ra ngoài. Dưới nhà Tô Tiểu Tiểu đã từng xảy ra chuyện này, tuy nhiên, kẻ tấn công gần như bị chế ngự ngay tức khắc, người bị thương đã được cảnh sát đưa tới bệnh viện chữa trị, nhưng sau đó, cả hai người này đều bặt vô âm tín.

Lòng người hoảng sợ, trên đường phố đông đúc giờ không còn một bóng người, chỉ có lác đác vài chiếc xe xé gió chạy vù vù qua từng dãy phố. Giá thịt, gạo, rau dưa và hoa quả tăng lên liên tiếp, thậm chí còn xuất hiện tình huống tranh nhau mua, lên giá thức ăn ngay tại chỗ, cung không đủ cầu.

Trong chợ cũng chẳng còn nhiều gánh hàng rong nữa, chỉ còn ít ỏi vài nhà vẫn kiên trì bán hàng.

Giờ chỉ còn siêu thị mới có đầy đủ các mặt hàng, tuy ở đó khá nhiều người, nhưng ở đó, mỗi ngày đều xảy ra chuyện tranh nhau mua vật phẩm.

Ngay lúc này, Tô Tiểu Tiểu và ba Tô đang chuẩn bị đến siêu thị lớn nhất trong thị trấn mua đồ.

Trong siêu thị, người ra vào tấp nập, đặc biệt là khu thực phẩm, Tô Tiểu Tiểu và ba Tô lấy một chiếc xe đẩy rồi gia nhập hàng ngũ tranh mua. Nhìn thịt tươi đông lạnh, liếc cải trắng, rồi đến trứng gà, cái gì cũng muốn lấy... Nhưng siêu thị đã có quy định rõ ràng, một người chỉ được lấy một phần cho mỗi loại thực phẩm. Trước kệ thức ăn cũng được trang bị vòm an ninh mạnh hơn trước, nếu có ai dám vi phạm qui định sẽ thẳng tay tống cổ kẻ đó ra ngoài, đồng thời hôm đó tuyệt đối không bán gì cho kẻ đó nữa.

Tô Tiểu Tiểu nhìn gã đàn ông đứng trước, ỷ vào mấy ly rượu trong bụng và vóc người to lớn, ông ta toan xách mấy miếng thịt lợn và cặp gà rồi đi thẳng! Nhưng, chưa kịp ầm ĩ, bảo vệ đã lôi ông ta ra ngoài. Những món đồ trong giỏ của ông ta đều được trả về chỗ cũ, để khách hàng xếp sau chọn lựa.

Sau khi dạo hết hàng ở khu thực phẩm, Tô Tiểu Tiểu và ba đến khu thú cưng mua mấy túi thức ăn cho chó, rồi đến khu sinh hoạt tìm giấy vệ sinh, sữa tắm, dầu gội đầu... và một số đồ dùng linh tinh hàng ngày. Thấy đã kha khá, mới thong dong đến quầy thu ngân tính tiền.

Lúc này, hàng người xếp ngay ngắn đột nhiên rối loạn, ai đó thét chói tai, mọi người chen chúc đẩy nhau, một số người còn bị vấp ngã, nhưng người ở sau cứ thế giẫm lên lưng người kia mà chạy, tình cảnh dần trở nên mất khống chế.

Nhìn xung quanh, Tô Tiểu Tiểu thấy trong đám người có ba, bốn người hóa rồ cùng lúc, sau đó lao thẳng đến chỗ người bình thường đứng gần họ nhất mà tấn công. Một người đàn ông cắn mạnh vào cổ bác gái trung niên, một miếng thịt cứ thế bị cắn đứt, máu tuôn ào ào như suối.

Bị tên kia cắn phải động mạch, bác gái nọ hết đường cữu chữa rồi.

Quả nhiên, sau khi gắng giãy dụa mấy cái, bác gái nọ chẳng còn cử động được nữa. Mà người đàn ông nằm trên người bác ấy cũng gầm lên một tiếng, người co giật, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn ngược, cũng ngã xuống.

Sự việc mới xảy ra được mươi phút, hơn mười người đã ngã xuống, người thì nằm rạp ra vì bị giẫm đạp, cũng có người bị tấn công, tử vong ngay tại chỗ, có người ngã khuỵu vì sợ hãi... Tình cảnh máu tanh như thế đập vào mắt những người vừa tỉnh táo lại, ai nấy hoảng sợ hít sâu một hơi.

Song, sau khi bình tĩnh lại, dưới sự nỗ lực của bảo vệ và sự kết hợp của quần chúng, những người bị thương đã được nâng dậy rồi tiến hành cấp cứu đơn giản, thống kê số người tử vong và giữ nguyên hiện trường xong, mọi chuyện cơ bản đã nằm trong tầm kiểm soát. Đã có người báo cảnh sát, chỉ chờ cảnh sát tới làm việc nữa là ổn thỏa, vậy nên siêu thị bắt đầu sơ tán quần chúng.

Lúc này bác gái bị cắn vào động mạch được xác định là tử vong khi nãy đột nhiên nhỏm dậy. Bác xoay cổ, ánh mặt dại ra, vẻ mặt hoang mang. Trong lúc nhất thời không hiểu tại sao mình lại ở đây?

Bảo vệ vừa nãy xác định bác gái này đã qua đời sững sờ một chút, song, nghĩ chắc mình đoán nhầm rồi, bèn nhanh chân chạy đến chỗ bác gái nọ định nâng bác dậy tiến hành sơ cứu.

Nhưng, vừa đến bên cạnh bác gái nọ, bác kia đột nhiên tấn công khiến chú bảo vệ không kịp trở tay. Mọi người chỉ thấy bác gái kia ôm ghì lấy chân bảo vệ, sau đó cắn vào chân chú ta, dùng sức xé, vải dệt và thịt đều bị xé toạc ra, máu tươi bắn tung tóe lên mặt bà ta.

Bảo vệ la hét, lấy cả tay lẫn chân phản kháng, muốn tránh bà ta ra, nhưng sức của bà bác này đột nhiên lớn vô cùng, dường như còn chẳng biết đau là gì, mặc kệ mình bị đấm đá, chỉ chăm chăm gặm miếng thịt thơm ngon trước mắt.

Tất cả mọi người đều bị tình cảnh đẫm máu ấy làm cho ngẩn người, nhất thời cũng quên phải đi giúp đỡ chú bảo vệ xui xẻo kia. Đợi mọi người phản ứng kịp, họ chợt nhận ra những “người đã chết” đột nhiên sống dậy.

Sợ hãi khiến cho tất cả quên đi bản năng chạy trốn, ai nấy lui dần về sau, hoặc đứng đơ ra tại chỗ, run rẩy...

Siêu thị lặng như tờ.

Cho đến khi tất cả “xác sống” đều nổi dậy, nhào về phía đám đông, có người thét chói tai, mọi người mới giật mình tỉnh táo lại, lảo đảo chạy tản ra bốn phía.

Tô Tiểu Tiểu tận mắt chứng kiến cảnh này, ghê rợn dựng cả tóc gáy. Đúng lúc đó, một xác chết lung lay đi về phía Tô Tiểu Tiểu, ba Tô gắng bình tĩnh lại, nhanh tay kéo con gái chạy ra sau.

Tô Tiểu Tiểu phản ứng kịp, nhanh chóng giúp ba kéo xe đẩy chạy về phía toilet. (*)

(*) Chú thích của tác giả: Nơi hai cha con họ đứng cách toilet khá gần, nên chỉ có thể chạy vào đó, không còn lựa chọn nào khác. Về phần vì sao Tô Tiểu Tiểu phải đẩy xe, có lẽ là vì cô tiếc thức ăn, hơn nữa có xe đẩy là công cụ, mang theo cũng không quá khó khăn, lúc ấy thực phẩm khan hiếm, có thể mang theo tốt hơn chẳng có gì nhiều. Cũng có thể vì sợ hãi quá độ nên cô không nghĩ nhiều được, mặc kệ tay mình giữ cái gì cũng mang theo.

Xác sống tập tễnh dường như đã xác định được con mồi, nó đuổi theo hai cha con Tô Tiểu Tiểu.

Hoảng loạn chạy vào toilet, họ nhận ra mình không còn đường lui, xác sống cũng ngày càng gần. Tô Tiểu Tiểu vội dồn sức đẩy mạnh xe về phía xác sống! Nó nhanh chóng bị xe ghim vào tường.

Ba Tô vơ lấy cây lau nhà trong toilet, đập liên tiếp vào người xác sống!

Dường như cái xác không có cảm giác đau đớn, trong mắt vẫn chỉ có sự khát khao điên rồ với miếng thịt ngon trước mắt, nhưng nó bị cái xe đẩy kia chặn lại, không tài nào chạm vào miếng thịt kia được. Cái cây lau nhà còn quấy rầy nó nữa, nó kêu hai tiếng “ô... ô” đầy sốt ruột.

Tô Tiểu Tiểu chợt nhớ ra nhược điểm của xác sống.

“Ba! Ba! Mau.. dồn sức đánh vào đầu nó! Giữa đầu nó ấy!!!!”

Ba Tô nghe thấy tiếng con gái, cầm cây lau nhà điên cuồng đập vào đầu cái xác kia.

“Bốp! Bốp! Bốp...” Không biết đã đập được bao nhiêu phát, Tô Tiểu Tiểu nhận ra cái xác kia đã bất động, nhưng ba Tô vẫn máy móc đập vào đầu nó như thể chưa phát hiện.

“Được rồi, ba ơi! Ba! Ba!” Tô Tiểu Tiểu cao giọng gọi.

Ba Tô rốt cuộc cũng tỉnh táo lại từ trong ma chướng (*). Lúc này, toàn thân hai người toàn mồ hôi lạnh.

(*) Theo Phật giáo, ma chướng là những chướng ngại của con người do ma quỷ gây nên.

Ai nấy đều đề cao cảnh giác, Tô Tiểu Tiểu kéo xe đẩy lại, cái xác trượt xuống dọc theo bờ tường, trên đầu nó có chất dịch đỏ đỏ trắng trắng nhầy nhụa chảy xuống...

Qua hồi lâu, hai người đều không dám tiến lên xem xét, song, một tiếng thét chói tai ở ngoài vọng vào khiến hai người phục hồi tinh thần ngay tức khắc.

Tô Tiểu Tiểu nhìn xe đẩy chồng chất vật phẩm, vội xếp cẩn thận lại rồi thu chúng vào trong không gian.

“Con...” Ba Tô kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Tiểu làm tất cả đồ vật biến mất như có phép thuật, sững sờ há to miệng.

“Về nhà rồi con sẽ giải thích với ba! Giờ chúng ta phải nghĩ cách xem về nhà thế nào đã.”

Ba Tô cũng phản ứng kịp, con gái nói đúng! Phải rời chỗ này, về nhà trước đã!

Đặt tất cả vào không gian xong, Tô Tiểu Tiểu để lại một cái dao bổ dưa hấu để phòng thân, còn ba Tô thì cầm cây lau nhà làm vũ khí.

Hai cha con dè dặt, cẩn thận bước từng bước về phía cửa, lúc đụng phải xác sống, Tô Tiểu Tiểu cấp tốc đẩy xe về phía nó rồi kéo ba chạy qua. May mà cái xác ban nãy chết thật, không sống dậy thêm lần nào nữa.

Trong siêu thị vô cùng rối loạn, người nằm la liệt dưới đất. Nhưng ít người hơn hẳn ban nãy, xem ra có khá nhiều người đã chạy thoát.

Lại thêm một loạt những tiếng la hét, có một toán người bị xác sống hạ gục, cắn, sau đó biến thành xác sống, đi bắt giữ người sống...

Hai người im lặng lẩn đến cửa ra vào.

Ở cửa, một gã trai bị một xác nữ đè lên cắn xé, hình như gã ta vẫn giữ được tỉnh táo, đôi mắt đầy vẻ tuyệt vọng và không cam lòng, phản kháng trong yếu ớt...

Mắt thấy hai cha con Tô Tiểu Tiểu đang tiến đến, gã ta nhất thời bò về phía họ, suy yếu gọi: “Cứu... tôi...”

Hình như xác nữ kia nhận ra có người ở sau lưng mình, nó quay đầu lại, rống lên một tiếng với Tô Tiểu Tiểu và ba Tô, toan nhào về phía họ.

Ba Tô nhanh chóng bước lên trước, lấy cây lau nhà đập vào đầu xác nữ, đồng thời đẩy cái xác về phía gã trai nọ.

“Chạy nhanh!” Ba Tô kéo Tô Tiểu Tiểu chạy ra ngoài siêu thị.

Xác nữ không thấy bóng dáng hai người đâu nữa, đành tiếp tục bữa tiệc thịt còn đang dở.

Lúc này, gã trai kia cũng ngừng thở.

Ba và con gái lập tức lấy xe điện phi như bay về nhà.

Chạy qua xe cảnh sát đang gào thét trên đường, Tô Tiểu Tiểu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xe cảnh sát dừng trước cửa siêu thị, họ nhanh chóng phong tỏa lối ra. Tiếp đó là đội quân với đầy đủ võ trang, khiên, súng tự động cứ ngỡ chỉ có thể thấy trên TVB điện ảnh và truyền hình vừa bắn vừa tiến vào siêu thị...

Cảnh tượng đáng sợ bên trong đã không còn liên quan đến mình nữa, Tô Tiểu Tiểu may mắn thở phào một hơi.

images

Chương mới cuối tuần cho mọi người thư giãn nè. Truyện lại có thêm nhiều bạn đọc ủng hộ rồi, yêu mọi người lắm cơ:bird: Có gì sai sót trong các chương mn cứ cmt góp ý nhe, Vũ sẽ đọc rồi sửa, moa moa:love: