Nhật Ký Sinh Tồn Ở Tận Thế Của Tô Tiểu Tiểu

Chương 16: Dòng nước ở đâu?




“Hộc, hộc, hộc!”

Nhanh lên nào, nhanh lên, sắp bị đuổi kịp rồi...

Chung Bình vừa chạy vừa thở dồn, đôi lúc lại quay đầu nhìn về phía sau, sâu trong đôi mắt là tuyệt vọng cùng cực và căm hận giãy dụa!

Ngực cô nhói lên vì chạy, như muốn ngất đi. Cô sắp không chạy nổi nữa rồi, giờ tốc độ còn chẳng khác đi bộ là mấy. Chẳng lẽ... thật sự phải chết ở đây ư?

“Gừ, gừ”

Bốn cái xác sống chạy theo sau, thấy con mồi đã hết đường trốn, chúng hưng phấn khua tay về phía con mồi.

“A!” Chung Bình vấp phải một cọc rễ lồi trên đất.

Trời cũng muốn giết mình ư? Chung Bình gục ngã, nhìn khẩu súng lục trong tay, lại liếc bốn cái xác ngày càng gần hơn, chỉ còn muột viên đạn duy nhất, hay là mình tự sát đi?

Không!

Cho dù chết, đám xác chúng mày cũng phải chết cùng tao! Trong mắt cô là sự kiên quyết liều chết, họng súng trong tay nhằm ngay đầu cái xác đầu tiên. Vương Vũ, mày nhìn đi, cho dù phải biến thành xác sống, tao cũng phải kéo mày vào địa ngục cùng!

“Đoàng!” Cái xác đầu đàn ngã xuống đất. Ba con còn lại dường như không thấy cảnh đó, trong mắt chỉ còn đói khát và hưng phấn do con mồi gây ra.

Phải chết ư? Chung Bình không cam lòng, vơ một cành cây trên đất rồi vọt tới đập vào đầu cái xác gần nhất. Chà, đánh mạnh thật. Đây là sức lực cuối cùng trước khi trút hơi tàn à? Chung Bình cười khổ, nhìn hai cái xác vẫn còn sống nhào về phía mình, bất lực, cô phó mặc cho bóng tối cắn nuốt mình...

Bởi vì hôn mê, nên cô không thể chứng kiến cảnh sau đó...

“Gừ!” Một bóng dáng màu vàng nhanh chóng lao ra từ rừng cây, đánh bay hai cái xác trên người Chung Bình, những chiếc nanh vuốt sắc nhọn vồ nát đầu xác sống một cách dễ dàng!

Tô Tiểu Tiểu theo sát phía sau, vì khoảng cách hơi xa, nên cô vội ném thật mạnh cây gậy sắt trong tay đi, “Boong!” một tiếng, cái xác vừa gượng dậy đã đi bán muối.

Tô Tiểu Tiểu tiến lên, sau khi xác nhận những cái xác này không thể vùng dậy lần nữa mới thu chúng vào không gian bán lấy vàng. Thế rồi mới rảnh rỗi quan sát cô gái còn đang nằm trên đất.

Trông nhếch nhác quá, quần áo vừa bẩn vừa bốc mùi chua loét, trên mặt đen đen vàng vàng, còn dính cả những miếng da vụn nữa, rất ghê tởm. Trong dáng vẻ cũng không tệ, rất thanh tú, da dẻ cũng mịn màng, chỉ là giờ lại đen nhẻm, dinh dính, cũng không biết bao lâu rồi chưa tắm rửa, rất bẩn, y hệt những người ăn xin trước tận thế. Đây là ấn tượng đầu tiên của Tô Tiểu Tiểu về Chung Bình.

Tô Tiểu Tiểu cẩn thận kiểm tra cơ thể Chung Bình, vừa rồi tự cô ấy đã xử lí được hai cái xác, hai cái xác muốn ăn cô ấy lại bị Lộ Lộ vồ đánh, xử lí giúp hai người, cho nên cô ấy may mắn chưa bị cắn. Nhưng khi kiểm tra, cô nhận ra trên tay cô ấy có ba vết cào khá sâu, chắc là vết thương do hai cái xác bị cô ấy lấy cành cây đâm vào cào.

Cô ấy dũng cảm thật, Tô Tiểu Tiểu không muốn chứng kiến một cô gái khát khao được sống như thế chết đi hoặc biến thành xác sống.

“May mà chị gặp được em đấy nhé!” Tô Tiểu Tiểu nói với cô gái còn đang hôn mê.

Tô Tiểu Tiểu nhìn xung quanh, tìm một chỗ tương đối kín đáo dìu cô gái này vào đó, cô để Lộ Lộ canh giữ cạnh cô gái nọ, còn mình thì vào không gian xách một thùng nước suối ra.

Ba vết cào đang chuyển thành màu đen, có vẻ rất nghiêm trọng, tuy nhiên cũng không gay gắt giống ba Tô, lần trước, nước suối có thể cứu sống ba Tô, lần này chắc cũng không có vấn đề gì chứ nhỏ. Tô Tiểu Tiểu đổ nước suối lên miệng vết thương, lại cho cô ấy uống mấy ngụm nước.

Trông cô ấy hơi nhếch nhác, Tô Tiểu Tiểu hiếm khi hào phóng lau rửa cơ thể cho cô ấy, vứt phăng cái áo rách nát ra một góc, cô vội tìm mấy bộ quần áo cỡ lớn của mình cho cô ấy mặc.

Lần ấy ba hôn mê những bảy ngày, cô ấy thì sao nhỉ? Không thân cũng chẳng biết, dù cô rất có ấn tượng với người phụ nữ kiên cường lần đầu gặp khi bước ra khỏi rừng này, nhưng không chắc chắn có thể trông coi cô ấy mãi, hơn nữa giờ cô đang ở gần rừng, nếu an toàn còn đỡ, nếu có nguy hiểm, Tô Tiểu Tiểu chắc chắn sẽ nhanh chân đưa Lộ Lộ chạy trốn.

“Thôi, tùy duyên vậy, tương lai thế nào chẳng ai nói trước được, là may mắn hay xui xẻo đều là số của chị, hi vọng chị sớm tỉnh lại một chút!” Tô Tiểu Tiểu nói với Chung Bình đang hôn mê.

Cô ấy bắt đầu phát sốt, nhiệt độ cơ thể ngày càng nóng bỏng. Cũng may Tô Tiểu Tiểu đã có kinh nghiệm khi chăm sóc ba ba lần trước, hơn nữa lần này là người lạ, không phải lo lắng sốt ruột thêm, gắng hết sức, không thẹn với lòng là được. Thi thoảng, Tô Tiểu Tiểu lại thấm nước suối lên vết thương, rồi đút cô ấy uống nước, thay khăn lông ướt đặt lên trán để cô ấy dễ chịu hơn.

Nhìn quanh thấy không có nguy hiểm tới gần, lại trông cô gái này có vẻ lâu sau mới tỉnh, Tô Tiểu Tiểu để Lộ Lộ trông chừng, còn mình thì vào không gian một chuyến.

Trước hết phải xử lí bốn cái xác sống và đống động vật biến dị nhỏ kia đã, xong xuôi, cô cầm hộp thuốc gia đình hay dùng, dao trái cây, vũ khí phòng vệ để hết vào balo. Sau đó nhồi nhét thêm hai thùng mì ăn liền đã mua về nhà trước tận thế và các loại đồ ăn nhanh vào trong balo, nếu cô gái nọ tỉnh, chắc hẳn sẽ là bạn đồng hành của mình, cũng không thể để lộ không gian với người ngoài được.

Tiếp đó, cô đến nhà ăn để lấy thức ăn “mang theo ăn dọc đường”, mấy món ăn gia đình đành bỏ qua vậy, cô gái kia không biết bao giờ sẽ tỉnh, nếu ngay khi vừa tỉnh đã thấy mình với Lộ Lộ ăn thức ăn như ở trong khách sạn năm sao thì rắc rối lớn mất. Lấy gì bây giờ nhỉ, phải chọn cái nào dễ giải thích ấy. Tô Tiểu Tiểu giở từng trang menu. Giờ cô khá là giàu có, món ăn trên menu đều đã hiện màu, chỉ cần có tiền, muốn gì được nấy.

Ừm, cái này được này, cô gái kia có thấy thì có thể nói là mình tự nướng~

Tô Tiểu Tiểu chọn một con thỏ nướng và ba con gà nướng rồi ra ngoài.

“Gâu gâu ~” Lộ Lộ nhác thấy ba con gà nướng trên tay chị chủ, vui vẻ phấn khởi chạy tới xin xỏ.

“Chà, hôm nay thấy em thể hiện rất tốt, đây là phần thưởng cho em nè ~” Dứt lời liền ném cho Lộ Lộ một con thỏ nướng, làm chú ta thích chí nhảy dựng lên, vừa vồ được con thỏ đã chạy vội đi tìm nơi an toàn để thưởng thức.

Tô Tiểu Tiểu nhìn cô gái vẫn đang hôn mê, vì phát sốt mà nói mê sảng, bèn đổi khăn mới cho ấy rồi, tẩy rửa miệng vết thương trên người.

***********

Chung Bình mơ hồ tỉnh lại, loáng thoáng thấy cạnh mình có một đôi chủ chó, cuối cùng.. vẫn phải chết ư? Đây là thiên đường à? Cô cười châm chọc, chết cũng tốt, ít nhất, ở đây không có con quái vật nào ghê tởm đến thế nữa....

“Chị tỉnh rồi ạ? Chị hôn mê suốt hai ngày liền rồi, giờ cảm thấy thế nào ạ?” Chung Bình mơ mơ màng màng nghe thấy cô gái kia nói chuyện với mình, có chút trì độn. Thế là thế nào, mình vẫn chưa chết? Cô ngơ ngác liếc mắt nhìn xung quanh, mới mở miệng hỏi: “Thì ra tôi chưa chết?” Giọng nói khàn khàn, như là bị ai đó cưa cổ. Dứt lời, cô lại thấy người khó chịu, sau đó rơi vào hôn mê.

Lần thứ hai Chung Bình tỉnh lại đã là chạng vàng, cô ấy bị mùi thịt làm cho tỉnh, sau khi tỉnh lại, bụng cô ấy cũng đúng lúc phát ra hai tiếng “ọc.. ọc” thật lớn.

“Chị đói ạ? Đây ạ, em có phần cho chị này.” Tô Tiểu Tiểu đưa cho Chung Bình một xiên chọc gà nướng.

“Cảm ơn!” Chung Bình cũng chẳng khách khí, lấy gà nướng, cũng không sợ bỏng tay, bắt đầu ăn một cách ngấu nghiến. Vừa ăn vừa xúc động nhớ lại, không biết đã bao lâu rồi mình chưa được nếm mùi thịt, hoàn toàn bị xiên gà làm cho cảm động đến nỗi hốc mắt long lanh nước mắt. Thật ra, cũng không cách đây lâu lắm, chỉ ngay một tháng trước thôi, mình vẫn còn đang ăn nhậu chơi bời bình thường đấy thôi, nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp chỉ cách đây có một tháng, Chung Bình chỉ cảm thấy nó giống như đã cách cả một thế kỉ xa xôi vậy...

“Chị tên gì thế? Sao lại trốn đến đây?” Tô Tiểu Tiểu thấy Chung Bình đã lửng dạ, lại không có tí ti nghi ngờ gì về con gà nướng này, mới mở miệng hỏi.

“Tên chị là Chung Bình.” Chung Bình ăn xong con gà, ngay cả một chút thịt vụn cũng không còn. Cô thấy có phần xấu hổ, tuy đã ăn hết một con gà, nhưng mới chỉ được lửng dạ, không thấy đói bụng nữa mà thôi. Ánh mắt cô ấy đúng lúc thấy Lộ Lộ đang độc chiếm thỏ nướng ở cách đó không xa. Lộ Lộ cảnh giác lườm cô ấy một cái, nhe răng uy hiếp, xem cô ấy có ý muốn cướp đồ ăn của nó hay không, sau đó gia tăng tốc độ ăn cơm.

Chung Bình quay ra nhìn Tô Tiểu Tiểu, tiếp tục nói: “Chị chạy trốn tới nơi này...” Trong mắt cô ấy xẹt qua một chút căm thù, cũng không nói tiếp, tuy Tô Tiểu Tiểu rất tò mò, nhưng đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, cô cũng không muốn hỏi tường tận những gì cô ấy đã trải qua, nghĩ chắc cũng không phải chuyện tốt gì.

“Đúng rồi, chị nhớ sau chị còn có hai con xác sống cơ mà? Sao chị còn chưa chét?” Dứt lời, liền vội vã kiểm tra toàn thân xem mình có vết thương nào không, giờ mới phát hiện hình như mình đã được đổi quần áo sạch sẽ hơn.

“À, chị may thật, lúc đấy bọn em vừa mới ra khỏi rừng, đúng lúc thấy hai cái xác sống muốn cắn người, chihuahua của em - Lộ Lộ - liền bổ nhào về phía chúng nó, đánh chết chúng xong thì mới phát hiện chị không có vết thương, hơn nữa vẫn còn hô hấp, em nghĩ chắc là chị bị hôn mê nên dìu chị đến nơi khác. Cũng may, ở đây khá hẻo lánh, hai ngày chị hôn mê cũng không chạm mặt sinh vật biến dị khác, em có thể yên ổn ngồi đợi chị tỉnh lại.” Tô Tiểu Tiểu giải thích.

“Đúng rồi, chị có biết lần này chị đã qua một cơn hung hiểm đấy, sốt đến nỗi người đỏ bừng, em còn suýt cho rằng chị sắp không qua được cơ.”

“Thế à? Thảo nào chị cảm thấy người chẳng còn tí sức nào, đầu còn đau như thế! thì ra là may mắn nhặt lại được mạng.” Chung Bình cười tự giễu, cô đột nhiên cảm thấy cơ thể mình hơi là lạ, nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào thì lại không nói ra được, cô ấy bèn đứng lên ngồi xuống hoạt động tay chân, phát hiện hình như vẫn bình thường mà, chẳng lẽ cảm giác của mình có vấn đề?

“Sao rồi ạ?” Tô Tiểu Tiểu thấy Chung Bình vừa ngồi xuống lại đứng lên, duỗi tay đá chân, tò mò không biết cô ấy muốn làm gì?

“Chị cũng không biết nữa. Chị đứng lên đi lại cứ có cảm giác lạ chỗ nào ấy? Nhưng lạ ở chỗ nào thì cũng không biết, nói chung là cảm thấy ở đâu bị lấp kín ấy.” Chung Bình giải thích, dứt lời thì lắc lắc tay một cách tự nhiên, lập tức một dòng nước nhỏ như cánh tay trẻ con phun ra từ tay cô ấy, bắn thẳng đến một cái cây to ở cạnh đó.

Hai người Tô Tiểu Tiểu và Chung Bình lập tức trợn mắt há hốc mồm nhìn dòng nước không biết ở đâu bắn ra từ tay phải.