Nhật Ký Sinh Hoạt Của Đế Hậu Tại Thập Niên 60

Chương 4




"Hoàng thượng, ngài đi mua nước tương ư."

Phó Nhiễm không hề chú ý, khi cô nói xong câu đó, mặt Nhan Đông Thanh hơi đen lại. Dường như là bị Hoàng Hậu nhìn thấy mình đi mua nước tương, có chút mất mặt.

Nhan Đông Thanh không để ý cô, tự mình vào nhà.

Phó Nhiễm quen cửa quen nẻo theo đuôi đi vào.

Bốn gia đình ở đây đều chen chúc trong một căn nhà một tầng, chia đều mỗi nhà không đến 60 m2, bên ngoài chỉ có một cái ống dẫn nước. Để tiết kiệm diện tích đất, mấy gia đình như đã thương lượng, đều đặt lò bếp ở bên ngoài, cộng thêm mái ngói a-mi-ăng kéo dài, khiến cho ngôi nhà đã không lớn lại càng nhìn thêm chen chúc.

Tình trạng nhà Nhan Đông Thanh tốt hơn một chút, không phải bởi vì nhà cậu được chia diện tích lớn, mà bởi vì nhà cậu có ít trẻ con nhất.

Bấy giờ cơ bản nhà ai cũng có bốn năm đứa con, ba chị em nhà Phó Nhiễm đã gọi là ít, nhà Nhan Đông Thanh lại càng ít hơn, chỉ có hai chị em.

Phó Nhiễm thích chị của Nhan Đông Thanh - Nhan Đông Tuyết nhất. Nói năng chậm rãi, tính tình cũng tốt, đầu óc khách quan hơn Phó Yến, cô thà thân thiết với chị hàng xóm này còn hơn.

Nhưng lúc này, hốc mắt Nhan Đông Tuyết đỏ bừng, ngồi ở trên giường lau nước mắt.

Thấy Phó Nhiễm đi vào, Nhan Đông Tuyết vội vàng lau nước mắt, gượng cười, vẫy tay bảo Phó Nhiễm lên giường ngồi, bàn tay nóng hầm hập nắm lấy tay cô: "Bên ngoài có lạnh không? Buổi trưa có ăn no không?"

Vừa nói, cô vừa bảo Nhan Đông Thanh: "Đông Thanh, đi lấy nửa cái bánh bao buổi trưa còn dư lại đưa cho Tiểu Nhiễm."

Mặc dù Nhan Đông Thanh là Hoàng Đế, trời sinh dáng vẻ kiêu ngạo, nhưng xem ra vẫn nghe lời của “chị cả”, lấy từ trong nồi nửa cái bánh bao còn sót lại, đưa cho Phó Nhiễm.

"Ăn đi." Nhan Đông Thanh rót cho cô một chén nước nóng.

Phó Nhiễm chưa ăn no, nhỏ giọng nói cảm ơn, nhận lấy liền há to miệng cắn. Trước kia không thấy bánh bao ăn có gì ngon, hiện tại được ăn bánh bao trắng đã là một loại hy vọng xa vời.

Hai người đồng thời tới nơi này, dĩ nhiên vận khí của Nhan Đông Thanh so với cô tốt hơn. Ba Nhan là tổng kỹ sư của xưởng một, mẹ Nhan là chủ nhiệm công đoàn, tiền lương hai người nhận đều là việc hành chính, chỉ tiêu lương thực cũng cao hơn người khác.

Nhất là ba Nhan, mỗi tháng được nhận bốn mươi hai cân(*) lương thực. Trong đó lương thực tinh(*) chiếm bốn cân, còn có hai cân thịt, phiếu dầu bốn lạng, phiếu đường nửa cân. Ít nhiều như vậy, đã đủ để cho cuộc sống nhà Nhan gia tốt hơn ba hộ gia đình khác.

(*) 1 cân của TQ = ½ kg.

(*) lương thực tinh: lương thực loại tốt (bột mì trắng và gạo)

Phó Nhiễm uống chén nước nóng ăn nửa cái bánh bao, mới cảm giác no bụng một chút. Cô đến gần Nhan Đông Tuyết, quan tâm hỏi: "Chị, ai bắt nạt chị ạ?"

Nhan Đông Tuyết xoa đầu cô, cười lớn nói: "Không có, không có ai bắt nạt chị cả."

Phó Nhiễm tinh mắt, thấy chị ấy không muốn nói, biết điều nên không hỏi nữa, nhưng vẫn âm thầm hỏi Nhan Đông Thanh.

"Vì hưởng ứng Thượng Sơn Hạ Hương(*), chị của trẫm phải đi Tây Bắc trợ giúp xây dựng."

(*) Phong trào Thượng Sơn Hạ Hương (gọi tắt là Thượng Sơn Hạ Hương), là phong trào kêu gọi thanh niên thành phố có văn hóa (thanh niên trí thức) đến nông thôn định cư và lao động do chính phủ cộng hòa nhân dân Trung Hoa tổ chức năm 1950 - 1970.

Sợ cô không hiểu, Nhan Đông Thanh giải thích cho cô cái gì gọi là Thượng Sơn Hạ Hương: "Giống như một loại chế độ của Đại Ngụy, khích lệ thanh niên có văn hoá đến nông thôn và biên cương khai hoang."

"Vậy phải đi bao lâu?"

Nhan Đông Thanh lắc đầu: "Không biết, có thể là cả đời."

Làn sóng Thượng Hương Hạ Sơn cuối năm nay đã đạt đến đỉnh cao. Không chỉ những người tốt nghiệp đại học bị kêu gọi trợ giúp nông thôn xây dựng, người tốt nghiệp cấp 3 và trung chuyên cũng không thể tránh khỏi.

Trên mặt văn kiện của Đảng phát xuống, nhóm người tốt nghiệp này đầu mùa xuân năm sau sẽ tới Tây Bắc xây dựng.