Không đợi Hoa Tiện Lạc trả lời, An Nghiên nói năng đã có chút lộn xộn, gấp giọng hỏi: "Rốt cuộc cô là gì của tiểu Tấu? Không phải nói tiểu Tấu đã chuyển nhà sao? Vì sao cô lại ở đây?"
Hỏi dồn dập như vậy, mặc dù có điểm vô lý, nhưng cũng nhờ thế mà tôi mới kịp định thần lại. Trong ý thức của An Nghiên, cho dù tôi có rời đi, thì đây vẫn là nhà tôi – chốn riêng tư và cũng là nơi chứng giám cho tình yêu của tôi và nàng. Mà Hoa Tiện Lạc, chỉ đơn thuần là một người hàng xóm không hơn không kém.
Mấy ngày không gặp, An Nghiên gầy yếu đi không ít, hốc mắt trũng sâu, hắc sắc đã thành quầng, làm cho lòng tôi ẩn ẩn phát đau, mấy ngày này, nàng tựa hồ không hề thoải mái. Đường Tĩnh đâu? Theo bản năng nghĩ như vậy, lại phát hiện phía sau nàng cũng không có người khác đi cùng. Không biết vì sao nàng lại đột nhiên tìm tới cửa, nhưng tôi cảm giác được, nàng muốn biết điều gì đó.
Bị truy vấn dồn dập như vậy, Hoa Tiện Lạc không có lập tức trả lời, một lát sau, nàng tiến lên mở cửa sắt, nhẹ giọng bảo An Nghiên: "Vào ngồi một chút đi". Tôi nhìn thấy nụ cười thản nhiên trên gương mặt nàng.
Đại khái là không dự đoán được đối phương lại mời như thế, An Nghiên ngẩn người, sau đó có chút xấu hổ mà đi vào nhà. Nàng ở cạnh cửa kế tiếp, quay đầu đánh giá bốn phía. Tôi biết nàng đang xem xét những gì, nhưng trong phòng này, những thứ nguyên bản thuộc về tôi đều đã bị mang đi tất, nàng không có khả năng nhìn thấy.
Đứng ở bên phải An Nghiên, tôi đột nhiên có cái khao khát muốn tiến đến ôm lấy nàng, không biết tại sao, chính là muốn ôm cái người đã từng cùng tôi đi qua ba năm ngọt ngào cùng sóng gió, muốn ôm – dù chỉ một cái.....
Nhưng mà, điều đó là không thể.
Bởi vì tôi đã chết.
Đóng cửa lại, Hoa Tiện Lạc để cho nàng tự nhiên, còn mình đi đến bàn trà rót lấy một chén, đưa cho An Nghiên: "Ngồi đi". Nụ cười trên môi vẫn thản nhiên như trước.
Lúc này, An Nghiên đã có vẻ câu nệ, hoàn toàn không còn cái khí thế bức người như lúc truy vấn Hoa Tiện Lạc ở ngoài cửa. Tiếp nhận cái chén rồi, nàng mím môi, tựa hồ đang muốn nặn ra một nụ cười, nhưng lại không được thành công cho lắm, cuối cùng, cái gì cũng chưa nói, liền cùng Hoa Tiện Lạc im lặng đối diện nhau. Hoa Tiện Lạc nâng lên cái chén uống hai ngụm, biểu tình yên tĩnh nhàn hạ. Mà An Nghiên vẫn hai tay cầm chén, mắt như trước – buồn bã nhìn ngắm xung quanh, vẻ mặt lại thêm vài phần câu nệ.
_"Tôi chỉ mới dọn vào hôm qua" – Hoa Tiện Lạc đột nhiên cười cười, nói với An Nghiên: "Đồ đạc còn chưa thu xếp xong, có chút loạn". Thanh âm như trước nhu hòa, giống như đang đón tiếp khách ghé thăm một cách hết sức bình thường.
An Nghiên sửng sốt, nàng giật giật thân mình, hơn nửa ngày mới hỏi: "Cô rốt cuộc.....là gì của tiểu Tấu?". Tôi nhìn thấy An Nghiên hai tay giữ cái chén rất chặt, mười ngón tay góc cạnh rõ ràng. Nàng thực sự đã gầy đi không ít.....
Không biết tại sao, vấn đề đơn giản như vậy, Hoa Tiện Lạc lại không có trả lời ngay. Nàng uống trà, sau đó đột nhiên hỏi: "Người yêu của cô không đi cùng à?"
Tôi nhíu nhíu mày, trong lòng thực không rõ Hoa Tiện Lạc vì cớ gì phải hỏi như vậy, hơn nữa biểu tình của nàng cũng không bình thường như đang hỏi đối phương đã ăn cơm chưa. Quay đầu, nhìn thấy An Nghiên cũng ngây ngẩn cả người, trong mắt nàng lộ ra vài tia xấu hổ. Há miệng thở ra nhưng lại không nói chuyện, mười ngón cầm chén trà đã bắt đầu trở nên trắng bệch, nàng lại hướng nó mà cúi mặt xuống, hơn nửa ngày mới nhẹ giọng đáp: "Tôi đến một mình".
Hoa Tiện Lạc gật gật đầu, lập tức tức thu hồi nụ cười, nhìn An Nghiên, hỏi: "Cô hôm nay đến đây, cốt là để hỏi........tôi cùng Lâm Tấu có quan hệ như thế nào? Phải không?".
Câu hỏi bất thình lình này làm cho An Nghiên cảm thấy thất thố: "Tôi....", phun ra một chữ, nhưng cái gì cũng không nói được. Tôi biết cái loại cảm giác này, biểu tình của Hoa Tiện Lạc luôn tỏ ra nhu hòa đến từng hơi thở, lúc nàng cười thì mọi thứ rất ư hoàn mỹ, nhưng khi nụ cười đã không còn túc trực trên môi, sẽ có một loại áp lực vô hình khiến tâm ngươi cũng phải nhảy dựng, cực kỳ mất tự nhiên. Huống chi, An Nghiên vừa rồi ngoài cửa còn có điểm muốn gây sự, biểu hiện này cũng cực kỳ hiếm thấy.
_"Tôi....tôi mới đi ngang nơi này" – An Nghiên cúi mặt nhìn chén trà đang nắm chặt trong tay: "...không tự giác được, muốn ghé qua đây một chút...."
_"Không tự giác?" – Hoa Tiện Lạc nhíu mày, tình hình hiện tại là nàng đang ngược lại truy vấn đối phương.
An Nghiên không trả lời, biểu tình trên mặt so với vừa rồi lại càng xấu hổ hơn, chén trà bị nàng nắm chặt đến nỗi tựa hồ chỉ một khắc nữa thôi sẽ kịch liệt méo mó vậy.
Hoa Tiện Lạc liên tục đưa ra những vấn đề này khiến tôi cũng cảm thấy khó hiểu, vì thế, nhịn không được, hướng nàng nhẹ giọng nói: "Đừng như vậy"
Đừng như vậy với An Nghiên.....
Mới vừa nói xong, Hoa Tiện Lạc liền giương mắt nhìn đến tôi, chỉ thấy nàng hơi chau mày, vẻ mặt thản nhiên khiến người ta không thể nào hiểu nổi. Dù sao, hôm nay An Nghiên đột nhiên xuất hiện, quấy rầy Hoa Tiện Lạc như vậy.....Nhưng khi nhìn đến nàng bị Hoa Tiện Lạc hỏi cung đến á khẩu không trả lời được, tình cảnh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thì trong lòng lại cảm thấy không dễ chịu chút nào......
Rốt cục dời đi tầm mắt, Hoa Tiện Lạc không nhìn tôi nữa, cũng không hướng An Nghiên truy vấn, chỉ nghiêng mặt đi không nói lời nào.
Thế nhưng An Nghiên lại đột nhiên mở miệng, ngữ điệu mơ hồ: "Vừa nãy ở dưới lầu....nghe có người nói về chuyện của tiểu Tấu. Nói tiểu Tấu.....gặp tai nạn...". Ánh mắt của nàng gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Tiện Lạc, tựa hồ sợ hãi sẽ nghe được cái đáp án khủng khiếp mà chính mình cũng đang nghi ngại. Tôi bất đắc dĩ cười cười, dù sao cũng không giấu được mãi....
Hoa Tiện Lạc nhìn An Nghiên, nhưng không nói gì, chỉ đưa cái chén đến bên miệng, nhấp một ngụm trà. An Nghiên, vốn dựa lưng vào ghế, cũng đã khẩn trương đến mức bật dậy, hơi hướng về phía trước, và vẫn như cũ: gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Tiện Lạc.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tôi đóng mắt lại, cảm thấy trái tim như chậm rãi siết chặt. An Nghiên là người rất dễ rơi lệ, mỗi lần xem 《 trung khuyển bát công 》 , đều sẽ khóc đến chết đi sống lại. Tôi không dám tưởng tượng, nếu để nàng biết tôi đã chết, thì sẽ như thế nào nữa. Chắc chắn sẽ khóc, tôi biết. Cho dù không hề yêu tôi, nàng cũng sẽ khóc, hơn nữa sẽ khóc thực sự thương tâm – An Nghiên là một người yếu đuối và rất dễ động tình. Sau đó sẽ như thế nào?
Chính là: không có sau đó. An Nghiên còn có cuộc sống của nàng, còn có cái thế giới ngập tràn hỉ nộ ái ố mà nàng phải đi cảm thụ. Còn tôi? Đã chết rồi.....Giống như hai người đang tham gia trò chơi có đầy đủ những cung bậc cảm xúc của cuộc sống, những thách thức, cơ hội lẫn những mối quan hệ,....Nhưng tôi chỉ có thể dừng lại vào lúc bốn giờ, còn nàng thì tiếp tục cái hành trình của mình đến tám chín giờ gì đó. Dù sao, cuộc sống của tôi cũng đã dừng lại. Vậy, tái kiến đi.....
Kỳ thật, trước khi xảy ra tai nạn, tôi đã từng liên tưởng: "Người chết", giống như một người đã đi đến một địa phương xa xôi không bắt được tín hiệu di động vậy, và sẽ ở đó, vĩnh viễn không quay lại nữa. Tôi không thể liên lạc với người đó, mà người đó cũng không liên hệ được với tôi. Nhưng lúc đó tôi cũng tự biết: sẽ có một ngày mình phải đến cái nơi không bắt được sóng di động ấy. Chỉ không biết là khi nào thôi.
Chính là hiện tại, tôi rốt cuộc đã chết rồi, nhưng vẫn dừng chân tại nơi này...
..
Hơn nữa, tôi còn có thể làm vài việc nhỏ khiến An Nghiên chú ý, nói cho nàng biết tôi vẫn đang tồn tại, cho dù cuộc sống của tôi đã chấm dứt rồi.
Nhưng mà, có cần thiết phải làm vậy không?
_"Kỳ thật, tôi đã nói dối cô" – Hoa Tiện Lạc đột nhiên nói, ngữ điệu thong thả: "Mấy hôm trước, có hai người đến đây, đem đồ đạc của Lâm Tấu mang đi cả rồi. Bọn họ....chắc là người thân của Lâm Tấu"
Suy nghĩ miên man đã bị lời của nàng kéo lại, tôi giương mắt nhìn về phía nàng, người này sắc mặt vẫn bình thường như trước. Nhưng càng như vậy , tôi càng cảm thấy Hoa Tiện Lạc nhất định sẽ đem chân tướng sự việc mà nói ra tất. Theo bản năng, tôi quay đầu nhìn về phía An Nghiên, sắc mặt của nàng không biết sao lại trở nên tái nhợt. Lòng tôi cũng theo đó mà chùng xuống, muốn bảo Hoa Tiện Lạc đừng nói thêm gì nữa, nhưng lại không nghĩ ra được lý do vì sao phải như vậy.
Nhẹ nhàng để cái chén lại trên bàn, Hoa Tiện Lạc nghiêm túc nhíu mi, qua hồi lâu mới tiếp tục nói: "Vừa rồi, cô cũng đã nghe người khác nói. Vậy tôi cũng không cần nói thêm nữa..."
_"Có ý gì?" – An Nghiên ngữ khí đột nhiên kích động, cướp lời Hoa Tiện Lạc, hỏi xong lại nhẹ giọng cười cười, nhưng nụ cười này......thật giống như phản xạ có điều kiện, tựa hồ đang an ủi chính mình.
Hoa Tiện Lạc ngẩng đầu cùng An Nghiên bốn mắt nhìn nhau: "Lâm Tấu....Cô ta đúng thật đã xảy ra chuyện..."
Hoàn toàn không có phản ứng, giống như Mộc Đầu Nhân, An Nghiên cương thân ngồi trên ghế salon không nhúc nhích. Miệng nàng hơi hé mở, lại không nói chuyện. Mắt mở to như ngưng đọng gì đó. Tôi bắt đầu nhìn ra hốc mắt của nàng đã dần dần tích tụ hơi nước. sắc đỏ trong đó cũng dần tản mạn ra chung quanh.
_"Đừng khóc" – Dù biết rõ An Nghiên không nghe được, tôi vẫn nhịn không được mà nói ra cái câu chính mình vẫn thường nói mỗi khi nàng rơi lệ: "Đừng khóc, cậu nhìn mình xem...., nấc đến cổ họng cũng nghẹn rồi kìa....". Nói xong, tôi nhắm mắt lại, không dám nhìn một màn này. Trong lòng từng tận đau buốt tim gan, có lẽ tôi cũng sắp khóc rồi, nhưng lại không có nước mắt – một giọt cũng không.....
_"Có phải đang ở bệnh viện không?" – An Nghiên đột nhiên nói, thanh âm run rẩy như có gió lạnh xoáy vào, làm người ta không khỏi phát đau....:"Tôi biết cậu ấy giận tôi....Mấy ngày trước có gặp qua Steven, anh ta cũng nói không có gặp cậu ấy. Không có chuyện gì nghiêm trọng, phải không? Cậu ấy....khi nào có thể xuất viện? Như thế nào lại đột nhiên xảy ra chuyện được chứ? Tôi rõ ràng còn....". Tôi mở mắt ra, nhìn đến An Nghiên đã sớm lệ nóng doanh tròng, hai hàng nước mắt từ từ bò xuống, nhưng vẫn không ngừng nói những điều mà chính nàng cũng không tin tưởng, cốt chỉ để an ủi mình.
_"Tai nạn xe cộ...." – Hoa Tiện Lạc đột nhiên thấp giọng, cướp lời nàng: ".....mười ngày trước"
Tai nạn xe cộ, mười ngày trước.