Nhật Ký Sau Khi Chết

Chương 70




Quay đầu nhìn thoáng chung quanh, chỉ thấy máy tính nằm la liệt trên mặt đất, bàn phím đã sớm "đôi nửa chia ly", mà ngay cả chiếc ly sứ cũng không tránh khỏi kiếp nạn, vỡ tan nát, trông thảm thiết vô cùng. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Khiến một kẻ có vẻ ngoài nhã nhặn lại có thể làm ra những hành động thô bạo như vầy? Thân thể khôi phục dần, mà lòng hiếu kỳ cũng trở lại mãnh liệt như trước, không làm theo lời dặn của Hoa Tiện Lạc, tôi tự tiện theo nàng ra khỏi thư phòng. Vừa đến phòng khách, liền nhìn thấy viên cảnh sát tên A Mới, đang xem xét hồ sơ của tên nhã nhặn - vốn đã bị trấn trụ ở ghế salon, ngân sắc còng tay sáng ngời lóe qua trong mắt. Vị cảnh sát cao to bên cạnh đến gần Hoa Tiện Lạc, ân cần hỏi: "Hoa tiểu thư, cô có bị thương không?".

Lắc đầu, thanh âm của nàng vẫn như ngày thường, ôn hòa cùng trấn định: "Không có."

_"Là như vầy, Hoa tiểu thư" – viên cảnh sát vừa viết gì đó lên quyển sổ tay , vừa nói: "Tôi muốn mời cô đến cục cảnh sát để ghi nhận rõ ràng hơn, bây giờ, cô có thể theo chúng tôi một chuyến chứ?"

Hoa Tiện Lạc nhíu lại đôi mày nhỏ nhắn, hỏi :"Tôi có thể dời đến buổi tối không? Bây giờ...tôi muốn xử lý chút chuyện trong phòng". Vừa nói, vừa nhìn thoáng qua một mảnh bừa bộn trong phòng.

_"Đương nhiên có thể" – viên cảnh sát cao to gật gật đầu: "Chúng tôi bây giờ áp giải hắn về . Nếu có chuyện gì, cô có thể gọi đến đồn cảnh sát, hoặc là...liên lạc với nhân viên quản lý tòa nhà này" – hắn vừa nói, vừa liếc mắt sang tiểu Vương bên cạnh :"Nơi này trước hết giao cho anh, chúng tôi cần xuống dưới để xem lại đoạn băng ghi hình". Không hiểu sao, tôi lại thấy cái cách của hắn cứ như muốn vỗ vỗ cái mông mà rời đi ấy ( = ,. = )

Tiểu Vương gật gật đầu, hắn vừa định nói gì đó với Hoa Tiện Lạc, lại bị đói phương đoạt lời trước: "Tôi muốn dọn nhà". Bốn chữ này vừa thốt lên, mọi người trong phòng đều phải chuyển tầm mắt về phía nàng, mà tôi lại càng âm thầm kinh hãi. Hoa Tiện Lạc muốn dọn nhà? Nàng sẽ rời khỏi nơi đây? Lòng tôi không hiểu sao, lặng lẽ siết lại... Ai cũng khồng ngờ đến quyết định của nàng. Bị trấn trụ ở ghế sa lon, nhã nhặn nam cũng giãy dụa ngẩng đầu lên quát: "Cô đừng rời đi, đi đến đâu tôi cũng tìm ra cô thôi. Tôi...". Không đợi hắn nói hết, hai viên cảnh sát đã lôi hắn ra ngoài, cửa đóng lại, thanh âm cũng theo một khắc này mà biến mất.

_"Hoa tiểu thư" – tiểu Vương có điểm xấu hổ: "Xảy ra sự cố này, chúng tôi là quản lý , tất nhiên sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, hơn nữa, nhất định sẽ bồi thường tổn thất cho cô, nhưng mà..."

_"Gian phòng bên cạnh không phải còn trống sao?" – Hoa Tiện Lạc cắt lời của hắn:"Tôi muốn dọn sang bên đó".

Suy nghĩ của tôi có chút không kịp chuyển biến. Cách vách? Tư duy đột nhiên trì độn, đương nhiên không chỉ có tôi. Tiểu Vương cũng sững sờ tại chỗ, hơn nửa ngày mới há to miệng:"...Cách vách?"

_"Không lẽ, phòng đó đã có người thuê?". Rất tự nhiên, Hoa Tiện Lạc hoàn toàn phớt lờ kinh ngạc của đối phương.

_"Cái kia..." – tiểu Vương nhíu mày, cẩn cẩn dực dực nêu lại thoại đề :"Hoa tiểu thư, ý của cô là, muốn chuyển đến phòng cách vách? Là...18B?". Nét mặt của hắn cực kỳ cuống quýt, giống như nghe thấy ông chủ nói với hắn tăng ba đồng tiền lương hoặc năm đồng tiền thưởng vậy.

Hoa Tiện Lạc gật đầu, giống như đang thừa nhận một việc hết sức bình thường, kiểu như: nàng chẳng qua là muốn đem nhà của mình dịch chuyển vài bước sang cách vách bên cạnh mà thôi, có cái gì kỳ quái? Tôi thừa nhận, tư duy của nàng không thể dùng phương thức thông thường để mà đoán đọc. Về việc nàng muốn dọn nhà, tôi có thể hiểu, nhưng dọn đến nhà của tôi, cũng chính là gian phòng cách vách,...tôi nghĩ mãi cũng không thông.

Tiểu Vương cũng sửng sốt hơn nửa ngày, cuối cùng khôn ngoan dàn xếp: "Cô nếu như nhất định muốn chuyển, tôi trở về an bài một chút"- sau, hắn lại bổ sung:"Trong cao ốc này còn có vài phòng trống, cô không cần phải lo lắng, giá tiền cũng tương đương thôi".
_"Không cần" – Hoa Tiện Lạc không có nhìn đến tiểu Vương, nàng xoay người nhặt lấy quả cầu thủy tinh trên mặt đất :"Tôi muốn mau chóng dọn đến phòng cách vách, tốt nhất là ngay hôm nay". Nói xong, mới đứng thẳng người cùng tiểu Vương bốn mắt nhìn nhau. Nhu hòa mà cứ như chém đinh chặt sắt, ngữ khí như vậy khiến cho tiểu Vương lời gì cũng không nói được. Ở chung chỉ có vài ngày, tôi cũng đã biết rõ điểm đáng sợ của nàng: lợi dụng ôn nhu mà kiềm chế hết thảy, giống như một khỏa kẹo ngọt, rất ngọt, ngọt đến nỗi khống chế được cả người khác, làm cho hắn dẫu có khổ sở đến mấy cũng phải cắn răng nuốt vào, mấy ai có thể cực tuyệt được ôn nhu gian trá?

_"Vậy...tôi sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ..". Tiểu Vương chỉ có thể gật đầu ngượng ngùng, có chút chần chờ, chậm rãi tiến ra phía cửa, đứng ở cạn cửa rồi vẫn không cam lòng mà dừng lại nói: "Hoa tiểu thư, mặc dù nói những lời này không quá phù hợp, nhưng...cô có biết, phòng cách vách vì sao không có người ở không?"

Hoa Tiện Lạc đương nhiên biết rõ vì sao, nhưng nàng không có trả lời. Đem quả cầu thủy tinh để lại trên bàn, mới ngồi thẳng người lẳng lặng chờ tiểu Vương đem lời nói hết.

_"Theo lý, tôi không nên nói những lời như vậy, nhưng..."- tiểu Vương giống như đang hạ quyết tâm thật lớn, trầm giọng nói: "Phòng cách vách bên đó..vốn có một cô gái độc thân sinh sống, vài ngày trước cô ta đã...Chết". Chính là người đã chết cách đây vài ngày mà hắn đề cập đến, đứng ở sau lưng Hoa Tiện Lạc, tôi bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng, trong tâm đã đoán được điều hắn muốn ám chỉ. Đứng ở cạnh cửa, tiểu Vương lúc này sắc mặt có chút âm trầm, hắn thở dài một hơi: "Hình như là bị xe tông, một người trẻ tuổi như vậy mà lại.....". Nói xong, lại giương mắt về phía Hoa Tiện Lạc, giống như chờ đợi nàng bày ra bộ dáng kinh hoảng thông thường khi nghe đến chuyện ma quỷ. Nhưng hắn làm sao có thể thỏa nguyện, khi đối phương chính là Hoa Tiện Lạc a.

Quả nhiên, hai bên trầm mặc một chút, Hoa Tiện Lạc cuối cùng hộc ra hai chữ: "...Cho nên?"

Cho nên, thế nào?

Tiểu Vương ngẩn người, nhưng ngay sau đó vội vã nói: "Thực xin lỗi, tôi sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ". Nói xong, xấu hổ xoay người mở cửa rời đi, chỉ để lại Hoa Tiện Lạc một người vẫn trấn định như trước, cùng một đống bừa bộn xung quanh. A, còn có tôi – cô gái độc thân chết trẻ do bị xe tông a.

Hoa Tiện Lạc đột nhiên xoay người, thấy tôi lập tức sững sờ một chút, không đợi nàng mở miệng, tôi liền hỏi trước: "Muốn...dọn sang phòng cách vách à?"

Dừng một chút, Hoa Tiện Lạc vài giây sau mới nhàn nhạt đáp: "Lúc này, tôi không có biện pháp khác". Vừa nói, trên mặt nàng vừa biểu lộ một chút chán ghét mà ngày thường ít thấy.

Tôi biết rõ, chữ "bẩn" mà nàng đang muốn đề cập đến, không phải ý chỉ đồ vật loạn thất bát tao đang nằm ngổn ngang khắp phòng, mà là khó chịu khi nơi ở riêng tư của mình bị người khác tự tiện xâm nhập rồi thô bạo xới tung cả lên, giống như, không cách nào nhạt phai hoàn toàn dấu vết. Tôi bất đắc dĩ cảm thán: Hoa Tiện Lạc tư duy quả không giống người thường, vừa rồi, điều tôi muốn hỏi không phải là "tại sao phải dọn nhà?", mà là "tại sao cứ phải chọn phòng cách vách?" – trọng điểm là hai chữ "cách vách". Rõ ràng vẫn còn phòng trống, sao nhất thiết phải là phòng đó chứ? Có thể nàng né tránh bằng cách trả lời qua loa, hoặc là, nàng căn bản không thèm giải thích điều khó hiểu của tôi. Hiện tại, tôi cũng lười truy cứu nguyên do, bởi chỉ cần liếc mắt nhìn qua cảnh tượng long trời lở đất chung quanh, đầu cũng có điểm muốn ngất rồi =,.=

Không ngờ tới chính là, một người yêu thích sạch sẽ đến cực hạn như Hoa Tiện Lạc, lại không tiến hành dọn vệ sinh ngay lập tức, mà là đặt ra câu nghi vấn:" Cô thế nào?"

_"Thế nào?" – Tôi có chút mờ mịt hỏi lại.

Sau đó, Hoa Tiện Lạc làm một hành động khiến tôi trở tay không kịp. Nàng đột nhiên kề sát vào, nang tay phải xoa mặt tôi. Đụng chạm mơ hồ này khiến tôi nhất thời ngây ngốc, bàn tay của nàng trắng nõn nhu mềm, đầu ngón tay như thể đang xác định điều gì đó, nhẹ nhàng mà vuốt ve qua lại gương mặt của tôi. Theo động tác ôn nhu của nàng, lòng của tôi càng ngày càng gấp, nếu như có thể cảm giác được nhiệt độ của nàng...thì tốt rồi...... Không hiểu sao chính mình lại nghĩ như vậy.

Không cảm giác được nhiệt độ, giống như không nhìn thể phân biệt được màu sắc xung quanh vậy, nhưng cái thế giới chỉ tồn tại trên phông nền trắng xám đó lại càng khiến người ta khao khát muốn được ngắm nhìn màu sắc thực sự của mầm sống chung quanh. Mà tôi, cũng rất muốn biết: rốt cục, đầu ngón tay kia, trái tim kia, là ấm áp nhu hòa...hay ngàn năm băng giá....

_"Thật tốt quá". Hoa Tiện Lạc khóe miệng phảng phất ý cười, tự hồ thở dài mà cảm thán:"...Tôi còn có thể.....chạm vào cô..."