Nhật Ký Sau Khi Chết

Chương 64




Đúng vào lúc này, tiểu Vương đột nhiên đi vào phòng: "Chú Trương, hộ gia đình dãy C tầng 12 nói ông ta quên mang chìa khóa ra cửa rồi... Chú Trương?... Chú Trương!"

Chú Trương bị một phen giở trò vừa rồi của tôi khiến thành hồ đồ nơi nào để ý tới phản ứng của tiểu Vương, ông chỉ ngơ ngẩn đứng lên, vẻ mặt nghi ngơ mà đi tới trước hệ thống camera cúi đầu nhìn thoáng qua, giống như chỉ cần nhìn cẩn thận, sẽ biết vì sao hình ảnh vừa rồi lại nhảy lung tung. Tôi thở dài một hơi, không ngờ chú Trương tỉnh lại nhanh như vậy, tôi vốn định xem lại đoạn băng theo dõi lần nữa, bây giờ cũng chỉ có thể bất dĩ mà "Khoanh tay đứng nhìn".

"Chú Trương, làm sao vậy?" tiểu Vương rốt cuộc phát hiện được không ổn, hắn tới gần vỗ vỗ vai chú Trương, "Đang xem gì thế?"

Chú Trương lúc này mới quay đầu lại liếc nhìn tiểu Vương, lại không trả lời, rất nhanh lại xoay người tiếp tục vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn chằm chằm màn hình theo dõi. Xem ra, sự tùy ý làm bậy của tôi đúng là tạo thành kích thích không nhỏ cho ông chú này.

"Rốt cuộc sao thế", tiểu Vương đi tới bên cạnh chú Trương, cũng học ông ta khom lưng nhìn sát vào màn hình theo dõi, "Phát hiện người khả nghi nào phải không?"

"Tiểu Vương", chú Trương để ngoài tai lời tiểu Vương nói, chỉ tự hỏi, "Hệ thống theo dõi này lắp lúc nào vậy? Còn cái điều khiển này... có phải hư rồi?" Nói xong, giơ điều khiển cầm trong tay quơ quơ về phía tiểu Vương. tiểu Vương nhướng mày, lộ vẻ thắc mắc mà nhận lấy điều khiển từ trong tay chú Trương, hơn nửa ngày mới đáp: "Hệ thống theo dõi là mới thay ba năm trước đây, nếu điều khiển..." Nói xong, hắn tùy tiện bấm mấy nút, sau khi phát hiện không có vấn đề gì lại nói, "Không có hư mà, không phải tốt sao".

"Nhưng mà", chú Trương lại cầm lại điều khiển từ xa, nhướng mày nói, "Chú mới thấy, hình ảnh này nó... tự đổi tới đổi lui..."

"Là sao?" tiểu Vương đứng lên, không đồng ý mà nói, "Có thể là máy móc xảy ra chút vấn đề đi, dù sao cũng dùng ba năm rồi... Khoan nói cái này, hộ gia đình dãy C tầng 12 đã quên mang chìa khóa ra cửa, chú Trương chú mau giúp con tìm xem, con còn phải đưa qua cho nhà người ta".

Chú Trương vẫn chưa phản ứng lại tiểu Vương, ông nhìn chằm chằm màn hình theo dõi với vẻ mặt rối rắm, sau đó lại cúi đầu nhìn thoáng qua điều khiển từ xa trong tay: "Nhưng mà... chú còn thấy phím ấn của điều khiển này... hình như tự động". Thậm chí ngay cả chuyện này cũng bị ông ta phát hiện, tôi đứng ở bên cạnh không khỏi giật khóe miệng. Tiểu Vương thấy chú Trương không để ý tới hắn, liền lười gọi tiếp, tự xoay người sang chỗ khác mở ngăn kéo ra tìm chìa khóa. Còn tôi cũng cảm giác mình không cần phải nán lại ở nơi này tiếp, bỏ lại chú Trương bị tôi làm cho tỉnh tỉnh mê mê, quay đầu đi lên lầu. Lúc trở về, tôi còn thấy hai cảnh sát ngày hôm qua đang tra hỏi thím quét dọn tầng lầu này ở gần thang máy, có lẽ bọn họ cũng không có thu hoạch thực tế gì.

Trở lại nhà Hoa Tiện Lạc, nhưng không thấy bóng dáng Hoa Tiện Lạc. Quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện cửa phòng sách không đóng, tôi không khỏi nhíu mày: Chẳng lẽ nàng còn đang dùng máy tính?... Hôm nay là ngày gì? Ngày của máy tính? Ngày lên mạng? Nếu không rốt cuộc là thứ gì thúc đẩy vị tiên nữ không ăn khói lửa nhân gian Hoa Tiện Lạc này dùng máy móc chuyên gây phóng xạ - máy tính này lâu như vậy? Tôi thắc mắc mà tới cạnh cửa phòng sách, quả nhiên thấy người nọ đang ưỡn thẳng lưng, ngồi ngay ngắn trước máy tính gõ gõ. Hoa Tiện Lạc dường như cảm ứng được cái gì, đột nhiên xoay đầu lại.

"Đã về rồi?" Nàng hơi sững sờ, sau đó khẽ cười với tôi. "Tôi còn nghĩ cô đi nơi nào". Lời nói tự nhiên như vậy, khiến tôi hoảng hốt cho là mình với Hoa Tiện Lạc là bạn thân quen biết đã nhiều năm.

"Xuống lầu tùy tiện xem thử", tôi thuận miệng đáp, "Những cảnh sát kia còn đang tra hỏi, nhưng mà hình như không hỏi ra gì cả". Nói xong, tôi lại nghĩ tới người đàn ông mặc áo khoác đen ở trên hành lang tầng 17 ở hệ thống theo dõi kia. Không biết tại sao, trong lòng đột nhiên tuôn ra một tia bất an. Nhưng Hoa Tiện Lạc chỉ khẽ cười, không chút thay đổi mà dời đề tài đi: "Tôi tìm thật lâu ở trên mạng, đều chưa tìm ra ca khúc cô viết".

Nghe xong lời của Hoa Tiện Lạc, tôi nhất thời sững sờ ngay tại chỗ, qua hơn nửa ngày mới chậm rãi tới gần nàng: "Cô đang ở đây tìm ca khúc tôi viết?" Chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân thúc đẩy Hoa Tiện Lạc lần đầu tiên ngồi lâu với máy tính như vậy? Chỉ là vì tìm ca khúc tôi viết trước kia?

"Đúng vậy", Hoa Tiện Lạc ngược lại không đồng ý, "Cô không phải nói còn có thể tìm ra sao? Nhưng tôi tìm đã lâu..."

Tôi lập tức cũng biết vấn đề xảy ra ở nơi nào, vì vậy hỏi nàng: "Cô trực tiếp gõ tên tôi để tìm sao?"

Hoa Tiện Lạc khẽ gật đầu.

"Như vậy thì tìm không được đâu", tôi bất đắc dĩ cười cười, "Cô nhập vào "Cửu sinh hoa", Cửu của thất bát cửu, sinh của sinh mệnh, hoa của đóa hoa". Đây là tên một bài hát trong đó.

Hoa Tiện Lạc chần chờ mà nhìn thoáng qua tôi, sau đó liền ngoan ngoãn mà xoay người gõ ở trên bàn phím, còn chưa tới một giây, trên màn hình vi tính lập tức xuất hiện một chuỗi dài websites của bài hát này.

"Chính là bài này?" Nàng khẽ nhíu mày, "Nhưng mà... người soạn không phải là cô mà?"

Tôi thở dài, cười khổ nói: "Nghề của tôi là "Người soạn ngầm"..." Để tránh nàng nghe không hiểu, lại nói bổ sung, "Coi như là thay thế đi, hoài thai tháng mười chính là tôi, nhưng làm mẹ sau khi sinh ra không phải là tôi... tôi là dạng người nhận tiền liền đi kia". Giới thiệu như vậy hình như có chút thô tục, nhưng không sao cả, đây xác thực chính là công việc tôi làm lúc còn sống.

"Cô soạn, nhưng người soạn ghi tên người khác?" Đầu óc của nàng quả nhiên rất thông minh, vừa nói liền hiểu.

"Ừ". Tôi khẽ gật đầu.

Hoa Tiện Lạc vẫn nhíu đôi mày xinh đẹp của nàng như cũ, lại hỏi: "Vì sao?"

Tôi sửng sốt, nhưng ngay sau đó cam chịu mà vươn tay phải, dán lòng ngón cái cùng ngón trỏ, ngón giữa vào nhau ma sát: "Vì tiền".

"Nhưng mà..." Hoa Tiện Lạc lộ vẻ muốn truy hỏi kỹ càng sự việc, "Cô sẽ cam lòng sao? Rõ ràng là ca khúc do mình soạn..."

"Lúc đó tôi cần tiền gấp, còn Steven lại đột nhiên tìm tới cửa, cho nên tôi không nghĩ nhiều liền đem ca khúc cho hắn", tôi mấp máy môi, tiếp tục nói. "Như vậy có thể đưa ca khúc đi ra ngoài rất nhanh hơn nữa còn có tuyên truyền tương đối khá... huống chi, để ca khúc viết xong ở nhà cũng dùng gì đâu, chỉ có đem nó thu thành ca khúc truyền ra để nhiều người nghe hơn, mới có thể gọi là 'Ca khúc', nếu không cũng chỉ là nốt nhạc đầy vô nghĩa". Sau khi tôi nói xong, Hoa Tiện Lạc không hề tiếp lời, nàng giống như đang suy tư gì đó, hơn nửa ngày mới hỏi lại: "Lời là cô điền?"

"Không phải". Tôi lắc đầu, tự nhận là văn chương còn chưa tốt như vậy.

Hoa Tiện Lạc rốt cuộc không hỏi nữa, nàng xoay người đi dùng con chuột tùy tiện kích mở một websites. Một lát sau, âm nhạc vang lên, nàng lẳng lặng nghe bài hát không nói thêm gì nữa. "Cửu sinh hoa" là một ca khúc chậm khá trữ tình, lúc ấy sau khi vừa mới viết xong ca khúc này tôi cũng không nghĩ nhiều mấy, tùy tiện ném cho Steven liền không hề để ý nữa. Nhưng không ngờ tới là, phản ứng sau khi bài này ra sân lại không tệ. "Mẹ" của bài hát này - bài hát bảo là tự gảy tự hát tự điền từ này - cũng vì vậy mà ăn hên theo. Từ sau khi đó, số lần Steven tới tìm tôi càng ngày càng nhiều, còn tôi cũng đã dưỡng thành thói quen làm "Mẹ thay thế", cầm tiền ra đi, chưa từng nghiêm túc truy cứu vấn đề "Quyền tác giả" - lại có lẽ là vì tôi không ngờ mình sẽ chết nhanh như vậy, cho nên cũng không có dục vọng quá mãnh liệt tranh thủ danh dự cho mình. Nghe xong ca khúc, Hoa Tiện Lạc chỉ hơi gật đầu, sau đó lại di chuyển con chuột kích một ca khúc bên cạnh: "Đây cũng là cô viết?"

Tôi sửng sốt, nhưng ngay sau đó đáp: "Ừ".

Bài thứ hai Hoa Tiện Lạc nghe tên là "Tả kiểm thái dương, hữu kiểm nguyệt lượng" (Má trái mặt trời, má phải ánh trăng). Giống với "Cửu sinh hoa" đều là ca khúc chậm, nhưng tương đối đặc biệt chính là, lời của ca khúc này mặc dù không phải tôi viết, nhưng tên ca khúc lại là tôi đặt. Đây là một ca khúc hiếm hoi mà bản thân vô cùng yêu thích, nhưng mà, sau khi Steven phát nó ra, phản ứng lại không được tốt lắm. Giống như vô số ca khúc lưu hành bị dìm ngập, bài ca này cũng giống như cây kim sau khi bị vứt vào biển rộng mênh mông liền không thấy bóng dáng. Có điều, điều này cũng không thay đổi sự yêu thích mãnh liệt của tôi đối với nó tí nào. Bài không thích được hoan nghênh, bài thích lại bị hắt hủi, không biết điều này có thể gọi là "Có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu thành rừng" hay không nhỉ - mặc dù người ngồi ở mát dưới bóng liễu không phải là tôi.

Sau khi âm nhạc bắt đầu, tôi chú ý tới Hoa Tiện Lạc khẽ động thân mình, sau đó liền không có động tĩnh gì khác nữa. Âm nhạc bốn phút hai mươi mốt giây rất nhanh liền kết thúc, nhưng Hoa Tiện Lạc lại không nói hai lời liền phát ca khúc này một lần nữa. Tôi vốn muốn hỏi nàng cảm thấy thế nào, nhưng thấy Hoa Tiện Lạc vẻ mặt nghiêm túc nghe bài hát, liền không mở miệng đặt câu hỏi. Cứ như vậy, Hoa Tiện Lạc nghe bài hát này tới bốn lần rốt cuộc mới chịu dừng lại, rồi lại hỏi tôi: "Đây là cô viết?"

Mặc dù đối với vấn đề giống nhau bị hỏi hai lần mà cảm thấy rất kỳ quái, nhưng tôi vẫn tận lực gật đầu.