Nhật Ký Sau Khi Chết

Chương 58




Cất kỹ bộ đàm, tiểu Vương lại gọi điện cho thợ mở khóa gần đó đổi khóa cửa cho Hoa Tiện Lạc. Tiếp theo, tiểu Vương không hiềm mà hỏi Hoa Tiện Lạc mấy vấn đề, sau đó lại trịnh trọng nói xin lỗi vì "Có kẻ trộm xâm nhập". Mặc dù Hoa Tiện Lạc không nói gì, nhưng tôi có thể cảm giác được cả người nàng không được tự nhiên, là loại vô cùng không tự nhiên kia. Đợi sau khi đổi xong khóa đã gần mười giờ rưỡi, tiểu Vương lại bảo Hoa Tiện Lạc cùng hắn xuống lầu, nói bảo vệ kia bảo nàng đi xem thử cameras theo dõi, có lẽ là phát hiện được gì đó. Nếu là chụp được bộ dạng người đàn ông kia liền không thể tốt hơn, tôi cũng vội đi theo bọn họ rời khỏi.

Lần nữa trở lại phòng quản lý, vị bảo vệ được tiểu Vương gọi là chú Trương kia nói với Hoa Tiện Lạc: "Vừa rồi tôi đã gọi 110, cảnh sát đợi tí nữa sẽ tới".

"Bọn con không bắt được kẻ trộm", tiểu Vương có chút sốt ruột hỏi, "Chú Trương, chú vừa rồi có phát hiện người nào khả nghi đi ra cao ốc không?"

Chú Trương lắc đầu không nói gì, chỉ quay đầu lại dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn Hoa Tiện Lạc đứng ở phía sau tiểu Vương. Vừa rồi ông ta ở ngay trong bộ đàm gọi Hoa Tiện Lạc là "Cô kia", bây giờ lại dùng ánh mắt kì quái như vậy dò xét nàng, ấn tượng trong lòng tôi với bảo vệ này giảm thật mạnh.

"Chú Trương, vừa rồi chú nói "Camera theo dõi" là chuyện gì xảy ra?" Tiểu Vương không hề chú ý tới sự khác thường của chú Trương, chỉ lo vừa hỏi vừa kéo một ghế da qua mời Hoa Tiện Lạc ngồi xuống, nhưng Hoa Tiện Lạc lắc đầu cự tuyệt.

Chú Trương vẫn không trả lời như cũ, ông ta lại một lần nữa dùng ánh mắt khác thường nhìn Hoa Tiện Lạc, sau đó mới quay đầu đi chỉ vào một màn hình theo dõi trên bàn từ từ nói: "Trong thang máy, hành lang mỗi tầng của tòa cao ốc chúng tôi đều trang bị máy theo dõi. Tôi vừa rồi tìm ra đoạn băng có lẽ khoảng chín giờ tối nay nhìn thử, kể cả trong thang máy tầng 18". Ông ta giương mắt nhìn về phía Hoa Tiện Lạc, nói, "Cũng chính là đoạn băng theo dõi của đoạn hành lang trước cửa nhà cô".

Tiểu Vương có chút hào hứng mà đến gần xem kỹ, còn Hoa Tiện Lạc thì thẳng người đứng ở tại chỗ, vẻ mặt bình thản cùng chú Trương bốn mắt nhìn nhau, nàng hiển nhiên cũng cảm nhận được bảo vệ này có địch ý khó hiểu với nàng. Tôi không có cách gì trấn định như Hoa Tiện Lạc, chỉ vội tới gần nghĩ muốn xem trong đoạn băng theo dõi có chụp được người đàn ông nhã nhặn không. Hình ảnh đen trắng trong màn hình làm cho người ta có một loại cảm giác hơi có vẻ âm trầm, nhưng ngay cả như vậy, cảnh tượng trong cameras vẫn vô cùng rõ ràng. Tôi có thể thấy rất rõ trong màn hình là một hành lang, bên trái hành lang là thang máy, nơi cuối cùng thì có một cái cửa. Phía trên bên phải màn hình còn có hiển thị thời gian, bây giờ đang đứng ở "9:03pm". Tôi nghĩ, đây chính là cameras theo dõi trước cửa Hoa Tiện Lạc.

"Người kia là xuất hiện ở chừng chín giờ". Chú Trương vừa nói vừa đè điều khiển từ xa trong tay, thời gian trên màn hình theo đó mà chạy nhanh lên. Đợi lúc nhảy đến "9:07pm", chú Trương lại để cho đoạn băng phát bình thường, không đợi ông ta mở miệng nói, phía dưới màn hình đột nhiên xuất hiện một bóng đen. Rất nhanh, bóng đen kia dời đi trong hành lang, tôi lập tức nhận ra đó chính là người đàn ông nhã nhặn, hắn đang từ từ đi tới cửa nhà Hoa Tiện Lạc. Đột nhiên, chú Trương lại bấm nút tạm ngừng, màn hình lần nữa dừng hình ảnh.

"Người này không hề từ trong thang máy đi ra ngoài, hắn là từ lối phòng cháy đi lên, có lẽ là không muốn bị máy theo dõi quay được..." Chú Trương lại đè lên nút phát, khi người đàn ông nhã nhặn trên màn hình rốt cuộc đi tới trước cửa nhà Hoa Tiện Lạc, ông ta lại nói bổ sung, "Hơn nữa, hắn có chìa khóa nhà cô". Quả nhiên, chỉ thấy người đàn ông nhã nhặn ở sau khi đứng ở trước cửa liền từ trong túi quần lấy ra chìa khóa, vô cùng tự tại giống như chủ nhà mở cửa nhà Hoa Tiện Lạc ra. Hết thảy đều giống như đúc với tôi ở trong phòng nhìn qua, hắn đứng ở trước cửa vài giây, tiếp theo liền lấy đèn pin ra đi vào trong nhà, cuối cùng lại đóng cửa lại.

"Hắn là rời đi ở lúc chừng 9:30". Chú Trương nói xong lại tua nhanh đoạn băng, thời gian trên màn hình nhảy vội lên. Vào lúc chừng 9:30 Hoa Tiện Lạc cuối cùng từ trong thang máy đi ra, nàng cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, nhưng còn chưa đi vào trong nhà liền trở lại thang máy. Lại một lát sau, cửa nhà Hoa Tiện Lạc lại mở ra. Chú Trương lần nữa để màn hình phát bình thường, chỉ thấy người đàn ông nhã nhặn kia đứng ở trong nhà thò đầu ra nhìn thoáng qua, nhưng ngay đó liền đi ra cửa. Hắn không đáp thang máy rời đi, mà lại xuyên qua hành lang theo đường cũ trở về, cuối cùng rời khỏi cameras theo dõi.

Tiểu Vương đột nhiên đứng lên, nói có chút khẩn trương: "Hắn từ lối phòng cháy rời đi! Chú Trương, chú vừa rồi thấy người kia không?"

"Từ lúc các người lên lầu vừa rồi tới bây giờ, tôi chưa từng thấy có người khác ra vào tòa cao ốc này..." Chú Trương sau khi dừng lại một chút, quay đầu lại hỏi Hoa Tiện Lạc, "Người xông vào nhà cô này, cô biết hắn không?"

Hoa Tiện Lạc suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Biết, hôm nay hắn vào trong tiệm của tôi mua một bó hoa, là khách của tôi".

"Vậy liền kỳ quái rồi", chú Trương nhíu mày, lại hỏi, "Làm sao cô biết hắn là ai?... Cô căn bản là chưa thấy mặt hắn mà?"

Tôi sửng sốt, lúc này mới nhớ tới Hoa Tiện Lạc tối nay đúng là chưa từng thấy qua người đàn ông nhã nhặn, hết thảy đều là tôi nói cho nàng biết. Nhưng Hoa Tiện Lạc lại trấn định cực kỳ, nàng cùng chú Trương ngồi ở trước bàn bốn mắt nhìn nhau, bình thản nói: "Tôi nhận ra hắn, máy theo dõi không phải quay được hắn đó sao?"

"Hoa tiểu thư", chú Trương giống như không thèm để ý tới sự giải thích của Hoa Tiện Lạc tí nào, ông ta lại hỏi, "Cô có phải, phương diện tinh thần... có vần đề gì hay không?"

"Chú Trương, chú hỏi cái này làm gì?" Tiểu Vương vẫn luôn không lên tiếng nhịn không được chen miệng nói.

Tôi cũng trăm câu hỏi không có lời giải, ông chú này rốt cuộc có thù gì với Hoa Tiện Lạc sao? Đối chọi gay gắt khắp nơi, mà ngay cả lời nói cũng càng ngày càng khó nghe như vậy. Nhưng Hoa Tiện Lạc lại chỉ nhíu mày, cũng không vì vậy mà tức giận. Từ khắc tôi nói cho nàng biết trong nhà có người tự tiện xông vào đến bây giờ, biểu tình trên mặt Hoa Tiện Lạc trên cơ bản không có phập phồng bao nhiêu, mặc dù tôi biết rõ nàng thật ra vẫn đang sợ, khẩn trương. Chú Trương nhìn thoáng qua tiểu Vương, sau đó lại xoay người sang chỗ khác đè điều khiển từ xa, hình ảnh bắt đầu lùi nhanh lại. Một lát sau, khi Hoa Tiện Lạc lần nữa xuất hiện ở trên màn hình, chú Trương mới lại để màn hình phát bình thường. Chỉ thấy Hoa Tiện Lạc sau khi cắm chìa khóa vào trong cửa, nàng đang định mở cửa lại đột nhiên dừng động tác nhìn phía bên phải, bộ dạng giống như đột nhiên phát hiện thứ gì đó vậy.

Tôi lập tức hiểu được, trong lòng thầm kêu không tốt.

Đoạn băng tiếp tục phát hình xuống, tay phải của Hoa Tiện Lạc trong màn hình dường như đột nhiên bị thứ gì không thấy túm lại, cả người nàng bắt đầu không tự chủ mà đi về phía thang máy, rất nhanh liền lại lần nữa trở về trong thang máy. Một loạt động tác này vô cùng mất tự nhiên, tôi rốt cuộc hiểu được lời chú Trương vừa mới nói "Phương diện tinh thần có vấn đề" là chuyện gì xảy ra.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Chú Trương xoay đầu lại, hỏi Hoa Tiện Lạc, "Cô không thấy mặt người kia, thậm chí ngay cả cửa đều chưa mở, cô làm sao biết trong nhà có người ngoài xâm nhập? Hơn nữa, cô giống như... là bị thứ gì đó kéo vào thang máy?"
"Tôi nghe được trong nhà có âm thanh, cho nên mới biết trong nhà có người ngoài xông vào", Hoa Tiện Lạc liền khẽ cười, "Về phần chú nói tôi giống như bị thứ gì kéo... đó là vì tôi quá sợ, cho nên mới đi được kích động như vậy mà thôi". Lý do vô cùng miễn cưỡng, nhưng Hoa Tiện Lạc lại vẫn nói đến thản nhiên, không nóng không vội. Tôi đứng bên cạnh nàng ngược lại đã tức giận đến độ nổi trận lôi đình, bảo vệ này rốt cuộc là làm sao vậy? Bây giờ người đàn ông nhã nhặn kia đều chưa bắt được, thậm chí còn có thể ẩn nấp chỗ vắng nào đó trong tòa cao ốc này, bọn họ lại không làm gì cả, chỉ ở đây hỏi lung tung này nọ?!

"Không chỉ như vậy, còn có ở đây". Chú Trương nói xong, lại xoay người sang chỗ khác ấn lên điều khiển từ xa, hình ảnh trên màn hình lập tức cắt thành tình cảnh theo dõi trong thang máy. Chỉ thấy Hoa Tiện Lạc sau khi đi vào trong cửa, rồi lại đột nhiên muốn đi ra thang máy, nhưng nàng giống như bị thứ gì đó kéo lại mà không cách nào rời đi. Đợi đến khi thang máy bắt đầu hạ xuống, Hoa Tiện Lạc trong màn hình lại quay đầu, bắt đầu nói chuyện với không khí bên cạnh.

Chú Trương thở dài: "Chẳng lẽ cô muốn nói, cô đây là đang lầm bầm?"

Hoa Tiện Lạc không hề trả lời, nàng vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn chú Trương đang chất vấn mình, giống như muốn nhìn xem đối phương rốt cuộc đang bày trò gì.

"... Hoa tiểu thư?" Tiểu Vương đứng ở một bên rốt cuộc nhịn không được, hắn nơm nớp lo sợ mà gọi Hoa Tiện Lạc một tiếng, sắc mặt rất khó coi.

"Cô nói cô biết người kia, nhưng câu không có vào nhà, cũng chưa từng thấy mặt người kia", giọng nói của chú Trương càng ngày càng lạnh, "Mấy năm qua tòa cao ốc chúng tôi đều chưa có vấn đề trị an gì, hôm nay việc này cũng xảy ra vô cùng kỳ quái. Nếu như nói... cô cùng người kia muốn mượn lần này để kiện phương diện quản lý trị an của chúng tôi có thiếu sót, vậy đúng là có thể bắt được một số tiền không nhỏ, có phải không?" Nói tới đây, ông ta rốt cuộc ngừng nói, chỉ vẻ mặt ý vị thâm trường mà nhìn Hoa Tiện Lạc.

Nếu tôi còn không chết, tôi quả thật sẽ nhịn không được tát một phát đập nát mặt ông chú nàng.

Chú Trương thấy Hoa Tiện Lạc giống như bị ông ta nói trúng bí mật gì mà không dám nói, liền cười nói: "Nếu xiếc của các người bị tôi xem thấy, tôi cũng sẽ không bắt các người làm sao. Thói đời bây giờ, đỡ một người già bị ngã đứng lên cũng phải suy nghĩ nửa ngày, huống chi cô phương diện tinh thần có chút vấn đề..."

Tôi thật muốn lập tức phong Hoa Tiện Lạc làm vua bình tĩnh, nàng bị người ta vu oan đến mức này, nhưng chỉ khẽ cười, giọng nói chậm rãi hiền hòa cắt đứt lời chú Trương: "Tôi phương diện tinh thần có vấn đề hay không không nhọc chú quan tâm, bây giờ tôi chỉ cần quan tâm có thể bắt người kia không, cùng với chuyện chú có thể giữ công việc của mình không, bởi vì tôi không chỉ muốn trách cứ quản lý trị an các người thiếu sót nghiêm trọng, tôi còn muốn tố cáo chú tội phỉ báng".