"Nếu bạn cô đã có thể giao cái đĩa này cho tôi, trong này có lẽ không có nội dung gì không thể xem phải không?" Hoa Tiệc Lạc vẻ mặt nghiêm túc như cũ mà nói, "Huống chi, đây là ghi lại các người ở trong cuộc gặp gỡ, hình như sẽ rất thú vị..." Nói đến đây, Hoa Tiện Lạc lại dừng một chút, sau đó mới dùng giọng nói có chút u sầu từ từ nói, "Tâm tình tôi hôm nay hình như không tốt lắm, cũng chưa buồn ngủ gì... có thể để tôi dùng nó làm dịu tâm tình một chút được không?"
Người ta đều đã nói tới mức này, nếu tôi còn từ chối thì không khỏi quá không biết điều rồi, huống chi đầu sỏ khiến tâm tình nàng kém hình như chính là tôi. Quên đi, coi như là chuộc tội vậy. Tôi khẽ gật đầu, đồng ý thỉnh cầu, hay là uy hiếp của nàng. Hoa Tiện Lạc cười cười vô cùng hài lòng, sau khi để đĩa vào trong máy, nàng vô cùng an tĩnh mà ngồi trên ghế sa lon xem TV. Đột nhiên tôi hơi ngẩn người, đây không ngờ lại giống như tôi lần đầu tiên thấy Hoa Tiện Lạc xem TV. Nàng bình thường, không phải đọc sách thì chính là tập yô-ga hoặc tập múa, chưa từng ngồi ở trước TV xem cái gì, mà ngay cả tin tức đều chưa xem - tôi thậm chí đã bắt đầu hoài nghi mục đích nàng đặt TV ở đây chỉ là dùng để bài trí mà thôi.
Đĩa thu bắt đầu phát hình, một người đàn ông tôi không nhận ra đứng ở giữa màn hình nhìn chỗ nào đó phía sau ống kính, nhỏ giọng hỏi: "Có thể tới sao?" Giống như nhận được chỉ thị gì, người đàn ông này đột nhiên giống như được tưới máu gà cười hì hì mà nhảy phắt ra, hô to về phía ống kính: "Năm mới vui vẻ!!WOW!~"
Tôi liếc mắt nhìn thấy Hoa Tiện Lạc ngồi trên ghế sa lon hơi nhíu mày, quả nhiên, cách ghi hình ngu ngốc như thế thật không thích hợp loại người như Hoa Tiện Lạc xem.
"Hôm nay, chúng tôi mời tới rất nhiều rất nhiều người bạn không mua được vé xe về nhà ăn tết và người bạn chẳng muốn về nhà ăn tết tới gặp nhau, mọi người tối nay cùng đếm ngược, cùng đón năm mới," người đàn ông trong TV cũng không thông cảm tâm tình của Hoa Tiện Lạc, tiếp tục hứng phấn mà giống như người chủ trì hô lên, "Merry Christ... a, nhầm rồi... Happy Birthday!!!" Người đàn ông chủ trì vừa mới nói xong, ngay sau đó liền truyền đến một giọng nói ngoài đệm vào: "Ngu ngốc! Là Happy new year chứ!" Hẳn là người cầm camera nói, tôi trợn trắng mắt bất đắc dĩ, còn Hoa Tiện Lạc thì vẫn nhíu mày như cũ, tôi bắt đầu suy nghĩ có nên khuyên nàng tắt TV đi ngủ hay không.
"Ít nói nhảm," người đàn ông chủ trì trừng mắt nhìn phía sau ống kính, nhưng ngay sau đó lại rộng lượng mà cười nói, "Đếm thử trong này có bao nhiêu người, chúng ta bây giờ cũng là người thân cùng đón năm mới!"
Hoa Tiện Lạc đột nhiên xoay đầu lại, hỏi: "Nơi này là quán bar?"
Tôi không biết nói gì, chỉ có thể khẽ gật đầu.
Người đàn ông chủ trì trong TV đột nhiên hét lớn một tiếng: "Steven!! Năm mới vui vẻ!" Ngay sau đó, Steven xuất hiện ở trước ống kính, nhưng lúc này vẻ mặt gã lại hờ hững, vô cùng không hợp với người đàn ông chủ trì hưng phấn bừng bừng và bầu không khí náo nhiệt của năm mới. Gã không để ý đến người đàn ông chủ trì, chỉ định xoay người rời khỏi phạm vi quay của ống kính.
"Khoan đi đã, Steven," người đàn ông chủ trì ngăn Steven lại, nói, "Tớ biết, hôm nay Steven lại thất tình, cho nên..."
"Không nên giỡn nha..." Steven lộ vẻ không vui, sau khi bỏ tay Steven ra lại muốn rời đi.
"Đừng đi, đừng đi," người đàn ông chủ trì tự kéo Steven lại bên cạnh, vẻ mặt quan tâm nói, "Hôm nay, bọn tớ mời riêng một người, cô ấy nói muốn hát mấy bài để giải sầu giải nạn cho cậu..." Xem đến đây, tôi đột nhiên dựng tóc gáy, một dự cảm vô cùng xấu trong nháy mắt lan toàn thân tôi. Hoa Tiện Lạc đương nhiên không hề phát hiện được sự khác thường của tôi, nàng nhìn chằm chằm màn hình vô cùng chăm chú, mặc dù mặt vẫn không chút thay đổi như cũ.
Người đàn ông chủ trì khoát vai Steven, vẻ mặt tươi cười mà nói vào ống kính: "Hoan nghênh Lâm Tấu của chúng ta, mang đến cho mọi người bài 'Câu lạc bộ không ai yêu' của Trương Chấn Nhạc!" Steven đứng ở bên cạnh người đàn ông chủ trì trong nháy mắt mặt xám như tro. Ống kính đột nhiên lắc lư, nhắm ngay một sân khấu nhỏ cách đó không xa. Sau đó, ở trong một vùng hoan hô, tôi mặc quần áo màu trắng, đeo đàn ghi-ta gỗ... xuất hiện. Còn ngoài màn hình, một màn khiến tôi không thể tin được cũng xuất hiện - Hoa Tiện Lạc ngồi ở trên ghế sa lon đột nhiên khẽ cười một tiếng, nàng vẫn luôn trưng bộ mặt hờ hững không ngờ lại... nở nụ cười.
"Hức..." Tôi trong màn ảnh đứng ở trên đài, trong tay ôm đàn ghi ta gỗ, "a lô" mấy tiếng về phía Microphone trước người, sau đó bắt đầu có chút cẩn thận mà nói, "Thần tài Steven của tôi lại thất tình, lần thứ mấy rồi? Hình như là... lần thứ năm?"
Dưới đài có người hô: "Lần thứ tám!!"
"Đúng, lần thứ tám," tôi ngượng ngùng cười cười, "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi uống rất nhiều rượu, bây giờ có thể có chút nói năng lộn xộn..." Tôi hắng giọng một cái, tiếp tục nói, "Bây giờ tôi muốn tặng một ca khúc cho Steven, muốn cho hắn biết, hắn cũng không phải là người cô độc... 'Câu lạc bộ không ai yêu', cảm ơn". Vừa dứt lời, cả đám người dưới đài bắt đầu gào rống.
Tôi hồi tưởng lại cảnh này một lần nữa không khỏi giật giật khóe miệng, chỉ có kẻ ngu mới có thể hát "Câu lạc bộ không ai yêu" để an ủi người thất tình - cho nên, tôi tuyệt đối là say rồi. Đây gọi là đĩa thu "rất thú vị" sao, tôi đã không muốn xem nữa, nhưng Hoa Tiện Lạc lại vô cùng hào hứng mà ngồi thẳng người, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình, nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng đậm. Tôi trong TV dường như cũng không muốn để Hoa Tiện Lạc phải đợi thêm, ở trong tiếng vỗ tay bắt đầu gảy dây đàn ghi ta, nhịp điệu vô cùng vui vẻ bắt đầu vang lên - đúng vậy, vô cùng vui vẻ.
"Hoan nghênh tới đây, nơi này là một đám người rất bình thường ~ ăn mặc rất bình thường, tướng mạo rất bình thường, ở quán này già trẻ không phân biệt..." Tôi nở nụ cười hát một bài bảo là dùng để an ủi người thất tình, dưới đài cũng vỗ tay vô cùng có nhịp điệu, một cảnh tượng vui vẻ hòa thuận, "Đặc sắc của quán này, bình thường là kẻ luôn chiến luôn bại ~ thường bị tổn thương, nhưng vẫn kiên cường, là vị khách tốt của chúng ta... đời trước thiếu nợ tình cảm, giống một kẻ ngốc ~ không ai yêu, không có ai yêu ~ còn có chỗ trống, mời bạn tiến vào, ngồi xuống, không cần ngại ngùng ~ nơi này là... câu lạc bộ không ai yêu ~" Tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, tôi ở trên sân khấu vừa gảy đàn ghi ta, vừa cười toe toét, rõ ràng đã cực kỳ say. Steven dưới đài chắc chắn đã sắp khóc nha... đúng là, thật xin lỗi.
Tôi quay đầu nhìn về phía Hoa Tiện Lạc, không ngờ đối phương cũng đang nhìn tôi, nàng vừa nén cười vừa nói: "... Cô hát cũng rất hay". Nụ cười này tuyệt đối là chân thật, có lẽ tâm tình khó chịu kia của nàng cũng đã biến mất rồi.
"Cảm ơn". Tôi giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ mà đón nhận sự ca ngợi của nàng.
Giai điệu vui vẻ trong TV cuối cùng cũng kết thúc, nhưng lúc tôi chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, có một bóng người đột nhiên đi lên sân khấu, là An Nghiên. Đột nhiên lại thấy nàng, tôi đứng ở trước TV không khỏi cảm thấy có chút thổn thức. Tiếng hoan hô dưới đài không biến mất mà còn tăng mạnh, tiếng gào rống cũng không ngừng. An Nghiên đứng ở trên sân khấu, một tay ôm eo tôi, một tay cầm Microphone dịu dàng mà nói với tôi: "Tiểu Tấu, cậu không phải là người nào của 'Câu lạc bộ không ai yêu', bởi vì cậu có tớ yêu". Vừa dứt lời, toàn trường bộc phát ra đủ loại tiếng ồn, tiếng huýt sáo. Cảnh này tôi nhớ mang máng, nhưng vẫn luôn nghĩ rằng đó chỉ là giấc mơ, không ngờ thật đúng là từng xảy ra. Có thể thấy được, tôi lúc đó đúng là say cực kỳ.
Khoan đã, nếu đây không phải là nằm mơ, vậy kế tiếp... tôi nhìn thoáng qua Hoa Tiện Lạc vẫn đang nhìn chằm chằm màn hình, vừa định tắt TV, nhưng đã không còn kịp nữa. Trong tiếng ồn ào sôi nổi "Hôn một cái! Hôn một cái!" ở dưới đài, An Nghiên cười ghé sát vào tôi, còn tôi thì ôm đàn ghi ta gỗ, nghiêng đầu hôn An Nghiên.
Tiệc tối mừng năm mới không khởi đầu như thế trên TV, ở khoảnh khắc này dường như đạt tới... đỉnh cao".
Cho nên, Lâm Tấu cũng gián tiếp mà ra tủ với Hoa Tiện Lạc sao? Tôi vừa nghĩ như vậy, vừa bất đắc dĩ mà bới cơm. Gần đây sao vậy nhỉ, Tả Y Y, Trần Kiện... Mà ngay cả Lâm Tấu... Cho dù là cuộc sống thực tế hay là câu chuyện trong sách, cuối cùng tôi luôn liên hệ với từ "Ra tủ" này, thật không hiểu là trùng hợp hay là đã định trước. Đang định xem tiếp, di động lại vang lên. Tôi nhìn cũng chưa nhìn đã tiếp ngay: "A lô?"
"Cậu không phải muốn giúp tớ sao?" Mặc dù đối phương nói một câu không đầu không đuôi như vậy, nhưng tôi cũng có thể lập tức nhận ra đây là giọng của Tả Y Y.
"Y Y?" Tôi nghi ngờ mà gọi nàng một tiếng.
Nhưng Tả Y Y lại nhắc lại: "Cậu không phải muốn giúp tớ sao?"
Giúp cậu cái gì? Vừa định hỏi như thế, tôi lại đột nhiên nhớ tới chuyện nói trong điện thoại với nàng sáng hôm nay, trong lòng không khỏi khựng lại, nhưng vẫn giả bộ như rất thoải mái hỏi: "Bây giờ sao?"
"Ừ". Tả Y Y đáp một tiếng.
"Nhanh như vậy liền ra tay rồi sao?" Tôi vừa cười, vừa dùng thìa đâm mạnh vào trong chén cơm, "xem ra cậu quả thật... rất yêu cô ấy".
"Ừ, tớ sợ cô ấy bị người khác cướp đi," Tả Y Y trả lời không chút hàm hồ, "đây là cậu nói cho tớ biết".
Che dấu sự khó chịu trong lòng, tôi giả bộ như không hề gì mà nói hỏi nàng: "Bây giờ cậu đang ở cùng cô ấy?"
"Không có, cô ấy không biết tớ muốn đi tìm cô ấy". Tả Y Y hờ hững nói.
"Tạo bất ngờ?" Tôi cười gượng hai tiếng, "muốn cho cô ấy một ngạc nhiên?"
Tả Y Y không hề để ý tới tôi, chỉ tự hỏi: "Cô ấy đang ăn cơm trưa, cậu nói tớ nên đi tìm cô ấy hỏi thẳng ngay bây giờ, hay là nói thẳng trong điện thoại?"
Hóa ra gọi điện thoại tới là để tôi làm tham mưu cho nàng, trong lòng có chút cảm giác chua xót, nhưng tôi vẫn nghĩ một chút, rồi nói cho nàng biết: "Loại chuyện này, nói trước mặt có thể có thành ý hơn. Nhưng nếu đối phương đang ăn cơm, có thể quấy rầy tới cô ấy không?"
"... Không biết, nhưng cô ấy đang ăn cơm một mình". Tả Y Y nói có chút không chắc chắn.
"Vậy cậu liền đi đi," tôi khẽ thở dài một hơi, "Nếu cô ấy cũng thích cậu, nào còn để ý cậu quấy rầy hay không, nhất định sẽ... rất cao hứng".
Nghe tôi nói xong, Tả Y Y dừng một chút, sau đó lại "Ừ" khẽ một tiếng, đáp lại như vậy khiến tôi cảm thấy nàng giống như có dấu hiệu muốn cúp di động, ở trước một khắc kia tôi lại gọi nàng lại: "Y Y".
"Hả?"
Tôi khẽ cười, ra vẻ rất có nghĩa khí mà cổ vũ nàng: "Cố lên nha, sau khi thành, nhất định phải mời tớ ăn cơm". Có một số người, nhất định không thể trở thành tình nhân, mà tôi và Tả Y Y cũng chỉ có thể là bạn bè. Nghĩ như vậy, dường như cũng không quá vướng mắc như vậy nữa.
Nhưng Tả Y Y lại không trả lời, nàng trực tiếp cúp điện thoại. Tôi ngẩn người, vì âm thanh bận đột ngột kia mà cảm thấy có chút chua xót, đây có lẽ chính là "trọng sắc khinh bạn". Thở dài một hơi, cam chịu số phận mà bỏ di động lại vào trong túi xách. Cũng vào chính lúc này, có người đột nhiên im lặng mà đi tới ngồi xuống đối diện tôi. Tôi vô ý thức mà nhướng mắt lên, vừa nhìn, trong đầu lập tức trống rỗng.
Ở trước khi tôi mở miệng, người vừa rồi còn nói chuyện điện thoại với tôi, nhưng bây giờ ngồi ở trước mặt tôi lộ vẻ thành thật mà nói: "Tớ biết hôm nay không phải là ngày Cá tháng tư".