Nhật Ký Sa Tăng

Chương 22






Ngày 19 tháng 3 năm thứ nhất



Đêm qua, chòm Sư Tử bổng nhiên nổ mạnh tạo ra mưa sao băng.



Từng dải sao băng tựa như pháo bông, vụt qua bầu trời đêm yên tĩnh, làm hoa cả mắt!



Ta liền đánh thức sư huynh và sư phụ dậy, nhị sư huynh mở mắt ra nói: “A! Mưa sao băng à? Có cần mặc áo mưa không?”




Sư phụ cười bảo: “Đúng là đồ đầu heo! Sao băng là thiên thạch lao vào địa cầu, ma sát với tầng khí quyển mà tạo thành... Không biết thì đừng có nói nhảm, người ta cười cho!”



Bát Giới nói: “A! Thiên thạch lao vào địa cầu, xem ra phải đội mũ bảo hiểm!”



Sư phụ có lẽ đang chờ chúng ta bày tỏ sự ngưỡng mộ học vấn cao thâm của lão, nhưng đại sư huynh lại nói với người: “Người nói thối quá! Thật là không có trình độ thì không biết sợ, không có tri thức sẽ không biết thẹn! Cái gì thiên thạch nóng cháy…chưa từng thấy thì đừng có bốc phét! Sao băng – chính là những bé con của thần tiên trên trời đang đùa nghịch pháo bông! Ta ở trên ấy biết bao nhiêu năm tháng, sau này mấy chuyện cỏn con kiểu này, phải hỏi ta rồi hẵng lên tiếng!”



Ta nói: “Đừng có cãi nhau! Mau mau cầu nguyện! Nghe nói nếu sao băng xẹt qua khi ai đang cầu nguyện, thì sao băng sẽ giúp ước mơ đó thành hiện thực!”



Vì vậy, mọi người cùng quỳ xuống hướng sao băng và cầu nguyện. Bởi vì sao băng quá nhiều, mà chúng ta có lẽ cũng có nhiều nguyện vọng lắm!



Ngày 20 tháng 3 năm thứ nhất




Sáng sớm hôm nay, Bồ Đề lão tổ tìm đến chúng ta, vẻ mặt rất nghiêm túc!



“Bốn người các ngươi quả thật là quá vô lý!”



Sư phụ hỏi: “Lão bá sao lại nói thế?”



Bồ Đề lão tổ nói: “Đêm qua mưa sao băng, các ngươi ước đến hơn sáu trăm điều ước, danh sách đây nhé!” Vừa nói lão vừa ném cho sư phụ một cuốn sổ, “Vậy mà không có lấy một cái hy vọng lần này thỉnh kinh thành công! Cũng không có một điều nào chúc Phật đạo lưu danh sử sách! Lại càng không có một nguyện ước là chúng sinh thiên hạ bình an!... Đấy đấy, các ngươi nhìn lại đi, toàn thứ rất là “hay ho”!” Lão cao giọng.



“Làm Phật Tổ giận nhất chính là cái tên Đường Tam Tạng quái quỷ này, ước rằng cuối năm nay học được điệu nhảy parapara… Thật là không hiểu nổi đầu óc các ngươi suốt ngày đang nghĩ cái gì!” Nói xong, Bồ Đề lão tổ phủi tay biến mất.



Nơi này, bốn người chúng ta đỏ mặt, cúi đầu, gãi gãi chân…



Ngày 25 tháng 3 năm thứ nhất




Hôm nay chúng ta đi tới Đạt Bản thành của Tân Cương. Trên đường, nhị sư huynh cứ nghêu ngao bài dân ca Tân Cương ‘cô gái Đạt Bản thành’, thập phần tiêu sái: “Quả dưa Đạt Bản thành vừa cứng vừa đều, cô nương vừa béo vừa tròn. Đá Đạt Bản thành có suối tóc dài, sóng mắt mênh mang…”



Chúng ta bảo hắn hát sai rồi.



Hắn lại xướng cao: “Cô nương Đạt Bản thành vừa cứng vừa đều, đá vừa béo vừa tròn. Dưa đại bản thành suối tóc dài, sóng mắt mênh mang…”



Chúng ta lại bảo hắn hát sai rồi.



Nhị sư huynh không nhịn được, nói: “Thế này sai, thế kia cũng sai! Ta thích hát thế cũng chọc giận mấy người sao? Nhìn ta không hợp mắt thì nói thẳng đi, đừng có cắt ngang khi ta đang hát!”