Nhật Ký Quan Sát

Chương 7: Sống chung




Hàn Ba chạy như bay ra khỏi bến xe, thẳng một đường đến trước cửa bệnh viện số 1 thành phố. Hắn xông vào, túm lấy một hộ sĩ lập tức lớn tiếng hỏi:

-Khoa nội ở đâu?

Hộ sĩ đầu tiên là hoảng sợ, nhưng khi thấy rõ hắn chỉ là một học sinh trung học thì hỏi:

-Em muốn tìm ai?

-Giang Cửu Vĩ.

Hàn Ba hét lên.

-Cậu ấy ở đâu?

-Vì sao cậu ấy phải nằm viện?

Hộ sĩ nhìn ra vẻ lo lắng của hắn, nhưng không rõ hắn muốn tìm ai nên cũng không giúp được.

-Cậu ấy bị đánh trọng thương, mau nói cho tôi biết cậu ấy ở đâu?

Hàn Ba thấy vẻ mặt hộ sĩ kia dường như không biết, đang muốn bỏ cô lại chạy đi thì hộ sĩ đã giữ hắn lại, cười hỏi:

-Có phải là một học sinh trung học cũng tầm tuổi như em không? Nếu đúng thì đi theo chị, cậu ấy đang được kiểm tra.

Hàn Ba lập tức vui vẻ, bước nhanh theo cô hộ sĩ kia. Hộ sĩ nhanh chóng giải thích tình trạng bị thương của Giang Cửu Vĩ.

-Không phải lo lắng, cậu ấy bị thương cũng không quá nặng. Tay phải cậu ấy vốn cũng sắp tháo nẹp được rồi, lần này chỉ cần nối lại lần nữa là được. Cậu ấy có hơi bị xuất huyết trong, nhưng đã khống chế được rồi, chỉ cần nằm viện vài ngày để quan sát là có thể nhanh chóng xuất viện.

Xuất huyết trong? Hàn Ba hít một hơi lạnh, vội vàng hỏi:

-Sao cậu ấy lại bị xuất huyết trong?

-… Ừm, đại khái là bởi chịu một đòn mạnh vào đầu. Không nghiêm trọng đâu, đừng lo lắng.

Hộ sĩ đi đến một phòng bệnh, đẩy cửa ra nói:

-Giang Cửu Vĩ, bạn em đến thăm em này.

Hàn Ba ló người ra từ sau lưng hộ sĩ, mấy bác sĩ đứng ở trước giường bệnh Giang Cửu Vĩ đang giúp chọc kim truyền đường gluco cho cậu. Thấy Hàn Ba đều nghiêng người qua, khuôn mặt của Giang Cửu Vĩ lập tức lộ ra. Hàn Ba thấy Giang Cửu Vĩ, đồng thời Giang Cửu Vĩ cũng thấy hắn.

Giang Cửu Vĩ đột nhiên giãy giụa dữ dội, các bác sĩ không dự đoán được, kim truyền vừa mới đâm vào cổ tay đã bị hất ra ngoài, cả người Giang Cửu Vĩ như muốn nhảy bật ra khỏi giường, các bác sĩ phản ứng rất nhanh, lập tức giữ chặt người cậu lại. Nhưng Giang Cửu Vĩ giãy giụa rất mạnh, chăn bị cậu đá xuống giường. Hộ sĩ chấn động, vội vàng vừa đẩy Hàn Ba ra ngoài vừa kêu lên:

-Em thật sự là bạn của cậu ấy ư? Trời ạ, đi ra ngoài! Mau đi ra!

Hàn Ba đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, nhưng ngay sau đó đã vung tay hộ sĩ ra. Hắn hét lớn:

-Giang Cửu Vĩ, tớ muốn gặp cậu!

Chỉ một câu nói Giang Cửu Vĩ đã lập tức bình tĩnh trở lại. Các bác sĩ giật mình quay đầu nhìn Hàn Ba, đang không rõ vì sao chỉ một câu nói của hắn đã làm Giang Cửu Vĩ im lặng. Hộ sĩ cũng cực kỳ tò mò, hóa ra hai người thực sự là bạn!

Hàn Ba đi tới trước mặt Giang Cửu Vĩ, hai người bốn mắt nhìn nhau, Hàn Ba nở nụ cười dịu dàng.

-Không muốn gặp cậu là lừa cậu đấy. Cậu đi bắt đền Kiều Vi đi.

Giang Cửu Vĩ duỗi tay túm lấy ống tay áo Hàn Ba. Cậu không nói lời nào, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm hắn. Hàn Ba đột nhiên cảm thấy tim mình đau quá, giống như bị tay Giang Cửu Vĩ bóp chặt lại. Trong một thoáng hắn muốn bỏ chạy, nhưng cuối cùng lại lạc mất dũng khí dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Giang Cửu Vĩ. Cầm tay Giang Cửu Vĩ, đột nhiên hắn hiểu được chính mình.

Hắn thích Giang Cửu Vĩ.

Trong tình huống không biết Giang Cửu Vĩ có phải thằng ngốc hay không, hắn đã động tâm rồi.

Hắn sợ, sợ Giang Cửu Vĩ là một thằng ngốc thật sự. Nhưng nếu Giang Cửu Vĩ khờ thật, vậy thì có lẽ hắn sẽ không bị cậu ta hấp dẫn. Hắn nhìn thấy ánh mắt của cậu ta cố chấp như vậy, túm lấy tay hắn cương quyết như thế, tất cả đều làm cho hắn không thể bỏ qua cũng không cách nào thoát khỏi. Cậu ta không thể là thằng ngốc, cậu ta không phải… Vậy cái gì đã làm cậu ta trở nên như vậy? Là ai làm cậu ta thành bộ dáng như bây giờ? Người kia, rất quan trọng với Giang Cửu Vĩ ư? Người ấy là ai? Là ai?

Hàn Ba giờ đây rối như tơ vò.

Các bác sĩ đã đâm kim truyền xong cho Giang Cửu Vĩ, nhìn thấy biểu tình ổn định của Giang Cửu Vĩ thì bọn họ gật đầu với nhau, yên tâm rời đi. Chỗ này là phòng bệnh quan sát cho nên không có người thứ ba. Hàn Ba nhìn đầu Giang Cửu Vĩ lại bị quấn băng một lần nữa, nhìn thanh nẹp ở cánh tay phải cậu ta — đây là lần thứ ba. Nếu lại để cậu ta mất tích, nếu cậu ta không ở bên cạnh hắn, trời biết sẽ còn xảy ra chuyện xấu gì nữa!

Nhìn vào Giang Cửu Vĩ, đôi mắt cậu ta vẫn đang mở to nhìn hắn, Hàn Ba hoàn toàn đầu hàng. Hắn duỗi tay che đi hai mắt của Giang Cửu Vĩ, kiên quyết bắt cậu ta nhắm mắt lại, sau đó hít sâu một hơi hỏi:

-Giang Cửu Vĩ, cậu ở một mình à?

Giang Cửu Vĩ gật đầu. Hàn Ba nắm chặt tay cậu ấy, bỗng nhiên cảm thấy lời muốn nói nghẹn trong họng, không kiếm đâu được dũng khí để nói ra. Hắn sợ người nhà biết bản thân là đồng tính luyến ái nên mới ra ngoài thuê phòng gần trường ở một mình, tuy cũng hy vọng gặp được đồng loại, nhưng chưa từng thật sự cố gắng, lại càng đừng nói đến việc tìm hiểu. Muốn mời một nam sinh đến sống chung, với hắn mà nói cần dũng khí tương đối lớn.

Có lẽ, Giang Cửu Vĩ sẽ từ chối hắn.

Hàn Ba cảm thấy có hơi nhụt chí. Dũng khí một khi không lên được thì sẽ biến mất rất nhanh. Hắn không khỏi nhớ tới những lời Kiều Vi nói: Nếu không kích thích được cậu ấy thì phải hiểu cậu ấy. Nếu Giang Cửu Vĩ không phải thằng ngốc đúng như bọn họ hy vọng, như vậy muốn tìm ra mấu chốt cũng chỉ còn cách đi vào cuộc sống của cậu ta để hiểu cậu ta.

Cố lấy dũng khí nào, cố lấy dũng khí nào.

Hàn Ba buông bàn tay đang che mắt Giang Cửu Vĩ ra. Hai mắt Giang Cửu Vĩ vẫn đang nhắm chặt, có lẽ vì đây là điều Hàn Ba hy vọng cậu làm. Hàn Ba cảm giác tay hắn càng nắm càng chặt, trong nháy mắt dũng khí cũng đột nhiên trào lên.

-Giang Cửu Vĩ, chúng ta ở chung đi.

Nói xong, mắt Hàn Ba nhìn thẳng vào Giang Cửu Vĩ. Cậu ấy sẽ phản ứng thế nào? Hiểu hay không hiểu? Nhìn phản ứng của cậu ta, có lẽ sẽ biết cậu ta có ngốc thật không.

Giang Cửu Vĩ chậm rãi mở mắt, ánh mắt cậu dừng lại trên mặt Hàn Ba, sau đó, cậu mỉm cười gật đầu.

Gió thu xào xạc lượn qua vườn trường, lá rụng khỏi cây bị thổi tung lên, nhảy múa trong không trung. Dẫm chân lên lớp lá rụng sẽ nghe thấy tiếng nát giòn tan.

Hàn Ba cùng Kiều Vi chậm rãi dạo bước trong rừng cây sau vườn trường. Kiều Vi miệng mang nụ cười, nhẹ nhàng gảy những phiến lá không ngừng rơi mình khỏi cây.

Một tuần sau, Giang Cửu Vĩ ra viện, ngày hôm qua, Hàn Ba liền chuyển tới nơi Giang Cửu Vĩ ở. Theo Giang Cửu Vĩ nói thì đó là phòng cậu ta thuê, nhưng trên thực tế thì không hề giống. Đầu tiên là Giang Cửu Vĩ sống ở tầng 16 trong một khu dân cư xa hoa có thang máy, đó là một phòng ở lớn gồm bốn phòng hai sảnh, hơn nữa đồ đạc điện nước đầy đủ mọi thứ. Mỗi gian phòng còn trải thảm đỏ, khắp nơi đều được quét dọn sạch sẽ, làm Hàn Ba nhìn líu lưỡi.

-Thật bất ngờ…

Kiều Vi cười nói.

-Cậu bây giờ sẽ bị coi là câu được đại gia rồi đấy!

Hàn Ba trừng mắt lườm cô một cái. Gần đây cô dùng từ ngày càng xảo quyệt, trêu chọc đến mức làm hắn không chịu nổi. Lúc ấy hắn đã không tin đây là phòng thuê, phải biết rằng thuê được một căn phòng như vậy thì cần khá nhiều tiền! Sau đó quả nhiên hắn đã tìm được chứng cớ. Trong ngăn kéo tủ chỗ góc phòng đặt một quyển sổ tiết kiệm cùng giấy chứng nhận phòng. Mà tên chủ căn hộ trên giấy chứng nhận chính là Giang Cửu Vĩ. Nói cách khác, phòng này căn bản là của Giang Cửu Vĩ, hơn nữa phòng này đã thanh toán tiền, cậu ta là người sở hữu phòng hoàn toàn.

-Đó là sổ đỏ bản gốc, không phải bản photo?

Kiều Vi ngạc nhiên hỏi.

-Hỏi thừa! Tôi lừa cậu làm gì.

Hàn Ba tựa vào một thân cây nói:

-Cậu không biết cảm giác lúc ấy của tôi chật vật thế nào đâu, suýt nữa là bỏ chạy mất dép rồi.

-Đây là chuyện tốt mà, cậu trốn cái gì mà trốn.

Kiều Vi vươn tay bóp mũi hắn một cái làm Hàn Ba sợ giật nảy cả người, xoa mũi kêu lên:

-Cậu gần đây ngày càng suồng sã rồi đấy!

Thế thì làm sao, dù sao tớ cũng không sợ cậu sẽ làm gì tớ.

Kiều Vi cười hì hì, trong đôi mắt đang nhìn chăm chú vào Hàn Ba thấp thoáng vẻ cô đơn.

-Việc này là tin tốt đấy.

Cô buồn bã nói.

-Ít nhất có thể chứng minh Giang Cửu Vĩ như vậy cũng không phải bẩm sinh. Có lẽ là bởi vì một chuyện gì đó mới như vậy.

Vẻ mặt Hàn Ba lập tức trở nên phấn khởi, xoa xoa tay nói:

-A, tôi cũng nghĩ vậy. Có tài sản lớn như vậy, lại còn sở hữu một căn nhà, khẳng định cậu ta không phải thằng ngốc. Như vậy cuối cùng cũng làm tôi yên tâm, ha ha.”

-Cố lên, trách nhiệm cải tạo xã hội chủ nghĩa giao cho cậu đấy.

Kiều Vi mỉm cười nói:

-Lần kiểm tra thử này, Giang Cửu Vĩ đạt vị trí thứ mười lăm cả khối, tiến bộ quá bất ngờ.

-Đây có tính là cách biệt năng lực không?

Hàn Ba cười ha ha.

-Tôi chỉ thi được hạng thứ ba mươi sáu, trượt ba môn — xem ra tôi tuyệt đối không phải người có thể học đại học.

Hắn quay đầu nhìn về phía phòng học. Bọn họ đứng đây nói chuyện, trên thực tế là đang chờ Giang Cửu Vĩ. Lúc cậu ấy tan học bị giáo viên gọi đi, đến bây giờ vẫn chưa thấy ra. Không biết là có chuyện gì.

Hàn Ba chép miệng. Chờ đợi làm hắn thấy bực bội, rất muốn xông vào phòng giáo viên xem họ rốt cuộc đang nói cái gì. Kiều Vi nhận ra nôn nóng của hắn, đột nhiên bật cười.

-Chờ sốt ruột rồi sao? Đừng lo, cô gọi cậu ấy đi chỉ vì chuyện liên quan đến tương lai của cậu ấy thôi.

Hàn Ba có hơi ngạc nhiên nhìn cô. Kiều Vi đón lấy một phiến lá rụng, nhẹ nhàng xé nó thành những mảnh vụn, sau đó bung tay ra làm cho nó bay theo làn gió.”

-Lớp 11 phải phân khoa, nhưng chỉ còn mỗi cậu ấy vẫn chưa quyết định học văn hay là học lý.