(Giải thích tựa chương: Triệu Vân giáp bạc dũng mãnh phá thành Từ Châu…)
Mưa rơi trắng trời.
Sáu ngày sau, Kỳ Lân dừng ngựa ngoài thành Từ Châu. Một đội quân hơn ngàn người hành quân trong mưa, ai nấy mệt mỏi không chịu nổi.
Cam Ninh kéo cương dừng ngựa, sóng vai với Kỳ Lân đứng trên sườn núi, nhìn ra xa.
Máu màu tím đen thành dòng chảy ra từ thành Từ Châu, giống như mạng nhện bao phủ cả bình nguyên, mở rộng ra khắp các hướng. Được mưa to cọ rửa qua, bùn đất như vừa ngâm qua một lớp nước đen.
“Trời đất ơi… Quá ác độc.” Cam Ninh thì thầm trong miệng.
Kỳ Lân hít sâu một hơi, phái một binh sĩ đi thăm dò tin tức trong thành Từ Châu, qua một buổi đã có hồi báo: “
“Tào Mạnh Đức dẫn quân tiến về Thọ Xuân, Quách Gia ở lại giữ thành, trong thành chỉ còn hơn tám ngàn binh.”
Kỳ Lân: “Quách Phụng Hiếu đang ở trong thành Từ Châu?!”
Cam Ninh nhìn hắn: “Quách Phụng Hiếu là ai?”
Kỳ Lân lắc đầu, nhíu mày không trả lời, lát sau lại hỏi: “Lưu Bị đâu?”
“Lưu Bị theo Tào Tháo xuất chinh, người nhà đều ở Tiểu Bái.”
Tào Tháo này đang muốn đem gia nghiệp của Lưu Bị một hớp nuốt trọn đây mà, Kỳ Lân còn chưa lên tiếng, Cam Ninh đã hỏi trước: “Có bao nhiêu binh ở Tiểu Bái?”
Thám tử lại không biết chuyện này, Cam Ninh liền ra lệnh: “Lôi ra, mười quân côn.”
Kỳ Lân can: “Thôi…”
Cam Ninh khiêu khích nghiêng đầu nhìn Kỳ Lân: “Trả binh phù lại cho ngươi nhé?”
Kỳ Lân nói: “Ta sai rồi, đánh đi, hay lôi ta ra đánh mười quân côn luôn đi?”
Cam Ninh với tay nhéo mặt Kỳ Lân, cố sức bóp, Kỳ Lân vội vàng tránh đi, xoay người lên Xích Thố, đội mưa vượt bình nguyên, đứng ở giữa vùng đất bằng nhìn ra xa.
Cam Ninh gọi theo: “Ngươi đi đâu?!” Nói xong cũng vội lên chiến mã đuổi theo sau Xích Thố.
Quách Gia lưu thủ thành Từ Châu… Có khi nào sắp xếp quân mai phục chuẩn bị đánh lén không?
Trong lòng vừa nghĩ đến, Kỳ Lân hỏi: “Xung quanh nơi này chỗ nào thích hợp để mai phục?”
Cam Ninh trả lời: “Tiểu Bái, cánh rừng gần thành Từ Châu. Sao thế? Ngươi sợ có người mai phục à?”
Kỳ Lân đáp: “Ừm, chúng ta đến đó xem trước đi.”
Đồi núi san sát chập chùng, chúng binh sĩ mắc mưa ướt đẫm lại không hề oán thán một câu, được Cam Ninh an bài dừng lại ở một nơi trũng phía sau núi, trước mặt là rừng cây rộng khoảng mười mẫu.
Thám tử hoảng hốt đến báo: “Hồi bẩm tiên sinh, Cam tướng quân, phát hiện rừng cây phía trước có gần hai ngàn quân Tào mai phục!”
Cam Ninh nói: “Đánh úp chúng!” Dứt lời quất ngựa, muốn tập trung binh lính chuẩn bị đánh lén.
Kỳ Lân vội kéo Cam Ninh lại, dặn dò: “Không, các ngươi ở lại đây chờ tiếp viện, dùng tên lệnh làm hiệu, nghe được tiếng tên lập tức tấn công.”
Cam Ninh cảm thấy rất khó hiểu, đuổi theo phía sau Kỳ Lân, không đến một canh giờ sau đã về tới Tiểu Bái, nước từ bên ngoài thành chảy ào ào vào trong thành; những ngày trước, khi quân của Trần Cung bọc hậu rời khỏi thành đã thẳng tay phá hủy hết thảy vòng phòng hộ bên ngoài.
Lưu Bị bị Tào Tháo đuổi đến Tiểu Bái, chỉ còn lại không tới sáu ngàn binh già nua yếu ớt, còn phải mang hai ngàn binh xuất chinh tiến công Thọ Xuân. Trong thành Tiểu Bái hiện còn lại khoảng bốn ngàn binh sĩ, đang được một thiếu niên võ tướng dẫn đầu đi đắp đập chặn dòng nước.
Mùa mưa vừa đến, nước ồ ạt đổ vào trong thành, khắp nơi trôi nổi thùng gỗ, muôi gỗ.
Kỳ Lân dừng ngựa, đứng cách đó không xa nhìn lại.
Lính thủ thành cảnh giác, lớn tiếng cảnh báo. Thiếu niên võ tướng kia đứng thẳng dậy, hạ lệnh: “Không được vọng động! Lấy thiết thương cho ta.”
Kỳ Lân chỉ thoáng nhìn qua, lập tức nhận ra người kia là ai, cười nói: “Long ca, đang múc nước à.”
Triệu Vận ngẩng đầu quan sát Kỳ Lân, nhíu mày: “Ngươi là…”
Đêm đó ở ngoài thành chỉ thoáng nhìn qua, Triệu Vân trông Kỳ Lân có vẻ rất quen, đột nhiên hỏi: “Ngươi là người Ôn Hầu treo thưởng lớn để tìm phải không?”
Kỳ Lân cười cười, hỏi: “Bố cáo tìm ta dán trong thành vẫn chưa xé đi nữa hả?”
Triệu Vân xua tay, ý bảo thuộc hạ không cần đề phòng, xăn ống quần, lội nước đi ra khỏi thành, nhìn chăm chăm ngựa Xích Thố, tựa hồ đang nghĩ coi có cần hành lễ hay không, hồi lâu mới nói: “Ta là giáo úy dưới trướng Lưu hoàng thúc, Triệu Vân tự Tử Long, ta nên xưng hô với tiểu huynh đệ thế nào?”
Kỳ Lân đáp: “Tế tửu Kỳ Lân thuộc Tịnh Châu quân dưới trướng Phấn Võ tướng quân Trung lang tướng. Huyền Đức có ở đây không?”
Lưu Bị chinh chiến liên tục, tuy dưới tay có binh, nhưng ngay đến mặt của Hiến đế cũng không thấy, chức quan trong triều chẳng qua chỉ là một Huyện lệnh, nếu so với Kỳ Lân thì sẽ chênh lệch như Trưởng trấn và Ủy viên Quân ủy Trung ương, có thúc ngựa cũng không đuổi kịp, Kỳ Lân vội khom người, ôm quyền nói: “Chủ công theo Tào Tháo công phạt Thọ Xuân, xuất binh đã ba ngày rồi.”
Kỳ Lân nói: “Chủ mẫu Điêu Thiền nhà chúng ta còn trong thành Tiểu Bái không? Ôn Hầu phái ta đến đón nàng về.”
Triệu Vân hơi trầm ngâm, trên mặt có vẻ chần chờ, cuối cùng đáp: “Xin mời vào trong nói chuyện.”
Trong thành Tiểu Bái nước ngập đến đầu gối, Triệu Vân lội nước đi trước dẫn đường, Cam Ninh dẫn Xích Thố theo phía sau, hai bên đường đi, trong cơn mưa bá tánh đều leo lên nóc nhà, nóc phòng ngồi, mờ mịt nhìn ba người đi qua.
Sau cổng thành vẫn còn dán bức họa Kỳ Lân có treo thưởng, Triệu Vân tiện tay xé xuống, vò thành một cục trên tay, vào trong thông báo.
Trong phủ đổ nát, dưới mặt bàn còn một ít cỏ khô, vài đôi giày rơm chưa làm xong, miệng Cam Ninh mấp máy, hỏi: “Ôn Hầu đâu phải là người tầm thường, mà sao ngay cả vợ yêu cũng không trông nom được vậy.”
Kỳ Lân buồn cười: “Hắn không có cưới vợ yêu, hắn cưới thể diện của hắn thôi.” Dứt lời có hạ nhân vào đốt lửa, trong phòng này nước vẫn ngập đến mắt cá chân, Cam Ninh như con khỉ nhảy lên cái ghế trong sảnh, chân đạp lên ghế mông lại đặt lên chỗ dựa, lắc qua lắc lại.
Kỳ Lân bắt chước ngồi lên bàn, lát sau Triệu Vân đi ra: “Chủ công chinh chiến bên ngoài, chủ mẫu không tiện gặp khách, người nói đã hiểu, đây là hành lý chuẩn bị cho phu nhân Hầu gia, qua buổi trưa là có thể khởi hành.”
Cam Ninh vuốt cằm, bứt bứt râu, cười hề hề nói: “Tiểu tử ngươi có mắt nhìn đấy.”
Triệu Tử Long mặc kệ hắn, thong dong bình tĩnh lệnh: “Dâng trà cho Kỳ Lân tiên sinh.”
Kỳ Lân và Triệu Vân ngồi đối diện xa xa, cầm chén trà trong tay ủ ấm, thuận miệng hỏi: “Cam phu nhân sinh A Đẩu cho chủ công ngươi chưa?”
Triệu Vân khẽ nhướn này, thăm dò không ra tâm tư của Kỳ Lân, chưa đáp lời.
“A Đẩu?” Cam Ninh nghi hoặc hỏi.
Kỳ Lân thầm cảm thấy buồn cười, làm động tác ‘suỵt’ với Cam Ninh.
“Sau này khi đánh trận ở dốc Trường Bản, Cam phu nhân và A Đẩu bị bỏ rơi trong loạn quân…” Kỳ Lân ra hiệu: “Ngươi nhớ đem A Đẩu giấu trong miếng hộ tâm.”
Triệu Vân: “???”
Kỳ Lân tự nhiên cười lên, đối diện với anh mắt của Triệu Vân.
Triệu Vân gần hai mươi tuổi, đang lúc còn trẻ thanh xuân, khôi giáp trên người dù rách rưới đơn sơ cũng không che giấu được khí chất ôn nhuận, lời ăn tiếng nói khiêm tốn mà không hèn mọn, đôi mắt trong sáng có thần, quả là khí chất của người từng trải qua học tập rèn luyện võ thuật chân chính từ nhỏ.
Mày kiếm anh khí của Triệu Vân hơi nhếch lên, không cách nào đoán được ý trong lời Kỳ Lân, đành hỏi: “Dốc Trường Bản? A Đẩu? Hà cớ gì lại nói ra lời ấy?”
Kỳ Lân xua tay, nói lảng sang chuyện khác: “Lưu Bị hai tay dâng thành Từ Châu, Tào Tháo tàn sát gần vạn dân trong thành, ngươi biết không?”
Tất nhiên, Triệu Vân biết, cũng đoán được Kỳ Lân muốn nói gì tiếp theo, thản nhiên đáp: “Kẻ làm tướng, chỉ nghe theo mệnh lệnh chủ công, chủ công đã quyết, mạt tướng hoàn toàn không có ý kiến.”
Kỳ Lân lại hỏi: “Để Điêu Thiền theo ta về đã được sự cho phép của Lưu Bị chưa?”
Triệu Vân không ngờ Kỳ Lân chuyển đề tài, nhìn hắn một lát, đáp: “Chủ công không nói rõ.”
Kỳ Lân cười cười, lại hỏi: “Không phải ngươi nhận được mật tín của Quách Gia, bảo nếu Ôn Hầu tự mình đến đón Điêu Thiền, lập tức báo cho thành Từ Châu, hai mặt giáp công, một lưới bắt hết chúng ta sao?”
Cam Ninh biến sắc, chỉ tay nói: “Tên rùa con, ngươi lập bẫy lừa chúng ta vào tròng à, đi!”
Kỳ Lân ra hiệu bảo Cam Ninh bình tĩnh một chút, Triệu Vân đột nhiên yên lặng, lát sau thở dài, nhìn thẳng vào mắt Kỳ Lân: “Tiên sinh quả thật tinh mắt, đúng là có việc này, tuy nhiên Tử Long vẫn chưa báo cho thành Từ Châu, không cần lo lắng.”
Kỳ Lân gật đầu: “Như vậy thì xin cảm tạ.”
Triệu Vân trầm giọng nói: “Không cần cảm tạ. Đây cũng không phải chuyện duy nhất Tử Long làm, đợi chủ công trở về, Tử Long sẽ giải thích rõ với chủ công. Người nhà Ôn Hầu còn đang ở Tiểu Bái, tất nhiên không thể làm ra hành động bất nghĩa. Huống chi, chủ mẫu từng dặn dò, Hầu gia tru sát Đổng Trác, giúp đỡ Hán thất, được người người trong thiên hạ kính ngưỡng, dù có thế nào cũng không được thất trách với người nhà Hầu gia.
“Nay Tào Mạnh Đức đồ sát thành Từ Châu, đã mất dân tâm, chơi với lửa ắt sẽ có ngày chết cháy. Lười trời lồng lộng, công nghĩa còn đó, xin không cần lo nghĩ nhiều, Tử Long chỉ làm những việc lương tâm mình cho là xứng đáng.”
Nhiều ngày đến làm khách, Cam phu nhân và Điêu Thiền quan hệ thân thiết, lại có cảm giác đồng bệnh tương liên. Một mặt Điêu Thiền muốn quay về bên cạnh Lã Bố; Mặt khác, nếu Tào Tháo giết Lã Bố hoặc thuộc hạ của hắn ở đây, Lưu Bị đang ở thế yếu chắc chắn phải chịu tiếng xấu thay cho người khác. Nên Cam phu nhân khẩn cầu Triệu Vân để cho bọn họ rời di.
“Triệu Tử Long, ngươi tự ý thả người, đến khi Lưu Bị chinh chiến trở về sẽ phạt ngươi thế nào?” Kỳ Lân hỏi.
Triệu Vân chỉ thản nhiên mỉm cười.
Kỳ Lân nói: “Ơn này quân Tịnh Châu ta xin ghi nhớ, vật này ta thay mặt chủ công ta tặng ngươi.” Nói rồi lấy ra tấm vải đỏ bọc một chiếc túi gấm hình vuông, Cam Ninh nhận ra hình dạng của dạ minh châu trong túi.
Triệu Vân từ chối: “Chỉ là chút việc nhỏ, không đáng nhắc đến.”
Kỳ Lân lại nói: “Sau này nếu có gặp chuyện khó khăn gì, xin cứ đem vật này đến Tịnh Châu quân để được giúp đỡ, ta thay mặt Ôn Hầu hứa với ngươi, toàn quân Tịnh Châu sẽ vì Tử Long ngươi vượt lửa băng sông không oán nửa lời, chút thành ý này xin đừng từ chối.”
Triệu Vân suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đành phải cầm lấy đặt lên bàn, cũng không nói là nhận hay không nhận.
Điêu Thiền đi ra, Triệu Vân lệnh cho hạ nhân trong phủ: “Chuẩn bị xe, đưa Hầu gia phu nhân ra khỏi thành.”
Lúc Điêu Thiền thấy Kỳ Lân bất ngờ sửng sờ tại chỗ, nhíu mày hỏi: “Sao lại là ngươi?”
Kỳ Lân cười cười, đặt khuỷu tay lên vai Cam Ninh trả lời: “Chủ công phái ta cưỡi Xích Thố, mang kim châu đến đón chủ mẫu.”
Để tránh phát sinh chuyện vụn vặt, Kỳ Lân cũng không buồn giấu kim châu vào trong áo, kim châu nho nhỏ lười biếng lúc la lúc lắc trước mặt, Triệu Vân lại không nghĩ nhiều, mặc dù có vẻ như Điêu Thiền không muốn thấy Kỳ Lân lắm nhưng chung quy đây vẫn là chuyện nhà người ta không thể quan tâm sâu xa hơn, xe ngựa đã đậu ngoài cửa phủ, hắn lại vào trong mời.
Điêu Thiền phất tay áo, lội nước ra ngoài, lạnh lùng hỏi: “Phụng Tiên đâu? Vì sao Tiểu Bái rút quân không ai báo cho ta biết?”
Kỳ Lân nhún vai trả lời: “Tiểu cũng không biết, khi nào phu nhân gặp Hầu gia thì đến giáp mặt hỏi thử coi, muốn ta cõng phu nhân không?”
Điêu Thiền hừ lạnh lên xe ngựa, Kỳ Lân nói lời tạm biệt với Triệu Vân, Điêu Thiền ngồi trong xe lại không yên, xốc mành: “Tử Long.”
Triệu Vân nghe Điêu Thiền gọi, đành xoay người: “Hầu gia phu nhân có gì dặn dò?”
Điêu Thiền thở dài: “Cam Thiến… không có ai bên cạnh, chăm sóc nàng cho tốt.”
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Vân thoáng chốc xanh mét, mày nhíu chặt, dường như đang suy nghĩ xem nên đối đáp thế nào, lát sau mới nói: “Mạt tướng chắc chắn bảo hộ phu nhân chu toàn, còn lại mạt tướng không dám vượt quá phận sự.”
Kỳ Lân vỗ vỗ vai Triệu Vân, đồng tình hỏi: “Cam phu nhân đẹp lắm hả?”
Triệu Vân bất đắc dĩ cười.
Kỳ Lân chớp chớp mắt, chọc ghẹo: “Ta hiểu ngươi mà, thật ra thì ta cũng thường xuyên bị hiểu lầm là tư thông với chủ công, lên giường này nọ…”
Mặt Triệu Vân đỏ bừng, chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào.
Kỳ Lân cười to nói: “Sau này còn gặp lại!” Dứt lời, cùng Cam Ninh dẫn xe ngựa ra khỏi thành.
Mưa đã nhỏ đi, khói bay đầy trời, hai người cưỡi ngựa hộ tống một xe tiến về phía bình nguyên.
Kỳ Lân đạp lên bàn đạp Lã Bố tự tay làm trên mình Xích Thố, lắc tới lắc lui: “Ta cưỡi con lừa nhỏ lộc cà lộc cà lộc, bởi vì ta không cách nào leo tới lưng ngựa…”
Cam Ninh hỏi: “Hát gì thế?”
Kỳ Lân khoan thai nói: “Anh cao bồi rất bận(*).”
Cam Ninh: “?”
Kỳ Lân nói khẽ: “Ngươi qua bên kia trông chừng đi, coi chừng nàng nhảy xuống xe bỏ trốn đó.”
Cam Ninh trừng to mắt: “Không thể nào…”
Kỳ Lân đuổi hắn đi, Cam Ninh không hiểu gì cũng nghe lời qua phía bên kia xe ngựa.
Điêu Thiền lập tức hạ rèm che xuống.
Cam Ninh hắt hơi một cái, uể oải nhìn bầu trời mưa liên miên không dứt: “Lão thiên khốn kiếp.”
Cam Ninh vốn là thủy tặc trường kỳ ở trong nước, tóc phải cắt vô cùng ngắn để tránh bị tóc che mắt khi bơi, nhưng Kỳ Lân thì khác, mái tóc ngắn ướt mưa phủ xuống trán, không giống mới mái tóc dài của nam nhân ở thời đại này, lại tạo ra cảm giác anh tuấn bất ngờ.
Nhìn không chớp mắt một hồi, đột nhiên, Cam Ninh phát hiện Điêu Thiền hé rèm xe, hiếu kỳ nhìn mình chăm chú.
Cam Ninh nghiêng đầu, khiêu khích cười cười.
Điêu Thiền lên tiếng hỏi: “Vị tướng quân này sao trước giờ ta chưa từng thấy qua?”
Kỳ Lân ở bên kia xe ngựa trả lời: “Hắn mới tới.”
Cam Ninh đáp cho có: “Ông đây mới tới, thế nào nữ nhân, có chuyện gì?”
Điêu Thiền cười dịu dàng, lắc đầu không nói gì nữa.
Kỳ Lân ngủ gà ngủ gật trên lưng ngựa, lát sau lại nghe—
Điêu Thiền: “Tướng quân xưng hô thế nào?”
Cam Ninh: “Ngươi đèo bồng cái gì, đừng có dài dòng, phiền phức quá, ông đây đoạn tụ!”
Điêu Thiền nổi giận đùng đùng, ‘roẹt’ một tiếng kéo rèm, Kỳ Lân nhịn không được cười to.
Thấy thám tử đang quan sát từ xa, Cam Ninh huýt gió một tiếng, hỏi Kỳ Lân: “Giờ rút quân về luôn chưa?”
Kỳ Lân liếm liếm môi, nói: “Chưa, còn kịch hay sắp diễn, chúng ta theo hướng bên kia đi đi.” Kỳ Lân chỉ vào rừng cây xa xa, chính là con đường vòng từ phía Bắc đi qua Từ Châu.
Cam Ninh không hiểu nổi Kỳ Lân đang nghĩ gì, nên nghe Kỳ Lân phân công: “Trước giữ nguyên mai phục, chiêu chơi lén của Quách Gia chắc cũng sắp bắt đầu rồi đó.”
Cam Ninh nói: “Chừng nào?”
Kỳ Lân nhìn chăm chăm rừng cây, ra hiệu bảo phu xe cứ đánh xe đi tới.
Cam Ninh xoa đầu nghi hoặc, nhưng đến khi xe chỉ còn cách rừng cây chừng trăm bước, tiếng bắn tên vang lên liên miên, trong rừng cây lao ra hơn ngàn thiết kỵ, tên dẫn đầu hét lớn: “Các ngươi là ai?!”
Cam Ninh nói: “Tiên sư nhà nó, ngươi cưỡi Xích Thố dong trước đi, ông đây ở lại giữ chân chúng!”
Kỳ Lân nói: “Chờ chút.”
Cam Ninh hướng về trận đối diện gào ầm lên: “Cam Ninh Cam Hưng Bá ở đây! Bọn ngươi cũng xưng tên đi!”
Quân địch hơi rối loạn một chút, binh sĩ xôn xao trao đổi với nhau, tướng địch cũng lớn tiếng nói: “Nhạc Tiến người Dương Bình! Phụng mệnh quân sư nhà ta canh giữ con đường trọng yếu này, người trong xe ngựa là ai? Mau xuống xe kiểm tra!”
Điêu Thiền ngồi trong xe, vô cùng tức giận nói: “Thà chết chứ không chịu nhục!”
Kỳ Lân không để ý Điêu thiền, cười tủm tỉm nói với Nhạc Tiến: “Quân sư nhà ngươi đã biết ai ở trong xe rồi, còn hỏi chi nữa?”
Nhạc Tiến từ xa đánh giá Cam Ninh xong lại dời mắt về phía Kỳ Lân, Kỳ Lân luồng tay rút một mũi tên lệnh, cầm trên tay, dường như còn đang chần chờ.
Nhạc Tiến cười lạnh: “Đã biết hôm nay sẽ không gặp may còn ngoan cố chống cự chi cho khổ? Còn ngươi? Ngươi là ai? Mau xưng tên ra!”
Kỳ Lân cười nói: “Tại hạ Kỳ Lân, tình nhân cũ của chủ công nhà ngươi.”
Nhạc Tiến lập tức bị kích động, binh sĩ chung quanh lớn tiếng lăng nhục, Nhạc Tiến vội vàng bảo không được vô lễ, nghiêm mặt nói: “Thì ra là Kỳ Lân tiên sinh, mời theo mạt tướng đến thành Từ Châu một lần, chắc chắn sẽ dùng lễ dành cho thượng khách để tiếp đón.”
Kỳ Lân lắp tên vào cung, trầm ngâm không nói, mắt nhìn mặt đất, dường như đang suy xét.
Cam Ninh nói nhỏ: “Làm gì thế.”
Kỳ Lân hơi hơi nghiêng đầu: “Đợi.”
Cam Ninh nghi hoặc hỏi: “Đợi ai?”
Kỳ Lân đáp: “Đợi Triệu Tử Long.”
Cam Ninh: “???”
Trong mắt của Nhạc Tiến thì lại giống như Kỳ Lân đang thương lượng với Cam Ninh, lát sau hắn nói: “Chủ công nhà ta cũng không phải người thất tín, quân sư đã dặn từ trước, ngày trước từ biệt ở thành Trường An…”
“Xin dừng bước—” Người chưa đến âm thanh đã đến trước, Triệu Vân hét lớn một tiếng vô cùng mạnh mẽ, thuộc hạ của Nhạc Tiến đồng loạt lui về phía sau.
Một quả minh châu bóng loáng được đặt lên cung, đột ngột buông tay, lướt gió bay về phía Kỳ Lân.
Kỳ Lân đưa tay ra bắt được, cũng không quay đầu, miệng nở một nụ cười tiếc nuối.
Triệu Vân giục ngựa chạy tới nhanh như chớp, phía sau còn có năm trăm binh sĩ, dừng lại cách xe ngựa khoảng năm mươi bước chân.
“Xin trả lại minh châu, quý không dám nhận, thịnh tình của Ôn Hầu xin khắc ghi trong lòng, nếu có duyên, ắt sẽ ra sức trâu ngựa.” Triệu Vân ngồi trên bạch mã ở xa xa chấp tay, rõ ràng sau khi Kỳ Lân đi rồi Triệu Vân mới phát giác vật này rất quý, biết Lã Bố có ý mời chào nên đuổi theo trả lại.
Kỳ Lân đã biết trước là sẽ như vậy, lớn tiếng đáp: “Tử Long huynh đến thật đúng lúc, quân Tào phái người ngăn trở đường về của chúng ta, huynh đài nói thế nào đây?”
Triệu Tử Long nhìn về phía Nhạc Tiến ở phía xa, cất cao giọng nói: “Ra là Dương Bình Nhạc tướng quân đấy à? Mạt tướng là Triệu Tử Long!”
Triệu Vân còn trẻ chưa nổi danh, Nhạc Tiến xem thường hắn là giáo úy dưới trướng Lưu Bị không đáng để mắt, lạnh lùng uy hiếp: “Hai nhà Mạnh Đức Công và Lưu Huyền Đức giao hảo, tướng quân chớ hành động thiếu suy nghĩ đấy.”
Triệu Vân nghĩ ngợi một chút, liền nói với Kỳ Lân: “Tử Long giúp ngươi cầm chân Tào quân, nhanh chóng rời khỏi đây!”
Cam Ninh tán thưởng: “Hay lắm nhóc! Coi vậy mà cũng nghĩa khí!”
Triệu Vân không nhiều lời, giơ trường thương trong mưa quát: “Chúng thuộc cấp nghe lệnh!”
Nhạc Tiến thấy biến cố phát sinh cũng không kinh hoảng, hết thảy mọi chuyện đều đã được Quách Gia đoán trước, nỏ tầm xa trên tay binh sĩ đã sẵn sàng, nếu xung phong với mấy trăm kỵ binh này, Triệu Vân quả thật là muốn chết.
“Cung nỏ!” Nhạc Tiến ra lệnh.
Kỳ Lân đề xuất ý kiến: “Mời Tử Long tướng quân lấy tiếng tên lệnh của ta mà dùng.”
Triệu Vân thúc ngựa chạy tới, mấy trăm người che chở xe ngựa cùng với Kỳ Lân và Cam Ninh vây thành một vòng phòng ngự.
Kỳ Lân giương cung lắp tên, hướng mũi tên lên bầu trời u ám, trong mắt phản chiếu mưa bay như tơ, gió cuốn mây vần.
Nhạc Tiến quát: “Nghe lệnh – Chuẩn bị!”
Kỳ Lân thả tên, thanh âm của tên lệnh bén nhọn lao vút qua màn mưa!
Triệu Vân quát: “Xung phong!”
Nhạc Tiến: “Bắn tên!”
Trong phút chốc, khí thế của Triệu Vân không ai địch nổi, vó ngựa bắn tung bọt nước, phóng như bay về phía rừng cây. Chớp mắt, từ trên sườn núi, quân Tịnh Châu mai phục đã lâu thét vang trời, tràn xuống như lũ quét!
Triệu Vân ngạc nhiên sửng sốt, nhưng chỉ vừa dừng lại lập tức gầm lên: “Giết–!”
Sau đợt tên thứ nhất, Nhạc Tiến bắn ngã được mấy chục kỵ binh, nhưng còn chưa kịp đổi nỏ, đã hoảng hốt gào to: “Trúng kế! Rút lui–!”
Chiến cục thay đổi quá nhanh, Kỳ Lân chờ cơ hội đã lâu, đợi chính thời khắc này, Cam Ninh rút Cửu hoàn kim bối đại khảm đao từ sau lưng, quát: “Giết bọn Tào quân–!” Dứt lời, một người một ngựa xông thẳng vào quân Tào.
Nhạc Tiến bị giáp công, hai mặt thụ địch, Triệu Tử Long lại là mãnh tướng, lúc này người rơi ngựa ngã chạy trối chết, hai quân Tịnh Lưu hợp lực cùng nhau liều chết xung phong, tức khắc đánh cho một ngàn quân Tào sợ vãi ra quần.
Kỳ Lân giơ tay hô: “Không được để chúng thoát!” Chợt nhíu mày, thấy Nhạc Tiến đang giục ngựa tháo chạy bán sống bán chết, nhanh chóng rút tên, giương cung, mũi tên mang theo kim quang lao tới giữa lưng Nhạc Tiến, bắn nát miếng hộ tâm!
Nhạc Tiến bất ngờ rơi xuống ngựa, Triệu Vân hò reo khen ngợi, ra lệnh Lưu quân kiểm kê chiến trường.
Không đến một khắc đồng hồ sau, bọn Tào quân mai phục kẻ bị giết, kẻ bị bắt làm tù binh, quân Tịnh Châu tập trung lại để Cam Ninh tiến hành kiểm kê thương vong, Triệu Vân kéo Nhạc Tiến đến trước ngựa Xích Thố.
Kỳ Lân nói: “Tạ Triệu Tử Long tướng quân rút đao tương trợ.”
Nhưng mặt mũi Triệu Vân có vẻ nghiêm trọng, không vui nói: “Ngươi đã chuẩn bị mai phục từ trước, hà cớ gì phải hãm hại chủ công nhà ta? Tạm biệt!” Nói xong ôm quyền, đùng đùng nổi giận rời đi.
Kỳ Lân cười nói: “Tử Long xin chờ đã! Còn có hậu chiêu.” Vừa nói vừa vén rèm xe lên, thấy Điêu Thiền mặt hoa tái mét, ngồi trong xe ngựa run lẩy bẩy, biết nàng chẳng có việc gì, buông mành, tiếp tục nói với Tử Long:
“Lưu Huyền Đức có hối hận vì đã nhường thành Từ Châu không?”
Triệu Vân dừng ngựa cau mày, không lên tiếng.
Kỳ Lân cũng không chờ Triệu Vân trả lời, nói thẳng: “Thuộc hạ của Nhạc Tiến đều ở đây, lúc Quách Gia tính kế với chúng ta chắc hẳn đã chuẩn bị sẵn hai nước cờ.”
“Bước thứ nhất, truyền thư cho Tiểu Bái, nếu Lã Bố phái người đến, thì trước tiên phải thông báo cho Từ Châu, giữa đường phát động mai phục chặn lối thoát của Điêu Thiền.
“Bước thứ hai, để tránh việc các ngươi thả người, tránh bất ngờ không đáng có, hơn phân nửa khả năng Quách Gia sẽ phái ra nhiều đội nhân mã hơn, mai phục tất cả các hướng trọng yếu ra khỏi Từ Châu.”
Triệu Vân quay đầu ngựa, gật đầu: “Vậy thì thế nào?”
Kỳ Lân cười nói: “Nhạc Tiến mai phục chính là một trong những con đường đó, đúng không? Tướng quân?”
Nhạc Tiến giận dữ hét: “Đừng hòng sỉ nhục ta! Sĩ khả sát bất khả nhục!”
Triệu Vân chầm chậm gật đầu, suy nghĩ ý trong lời của Kỳ Lân, Kỳ Lân lại nói: “Cam đại ca, tổng cộng có bao nhiêu người chết và bị bắt?”
Cam Ninh kiểm kê nhân số: “Hai ngàn, không thoát một người nào.”
Kỳ Lân muốn lau mồ hôi lạnh, thầm nói thật nguy hiểm, nếu không nhờ Triệu Vân hỗ trợ giáp công, thắng bại hôm nay vẫn là ẩn số.
“Phía Đông Từ Châu là Tiểu Bái, các hướng Bắc Trung Nam có ba con đường, đây chỉ là một ổ mai phục.” Triệu Vân gật đầu: “Vẫn còn hai nơi, cần ta giúp ngươi giải trừ luôn không?”
Kỳ Lân lắc đầu: “Ở đây có hai ngàn người, hai hướng kia chỉ có nhiều hơn chứ không ít. Lúc Tào Tháo đi để lại cho Quách Gia bao nhiêu quân?”
Triệu Vân hiểu ra, híp mắt nói: “Tám ngàn.”
Kỳ Lân: “Cho nên, hắn đã phái ít nhất sáu ngàn người, phân thành ba đội vây bắt chúng ta, có phải ở cửa thành Từ Châu cờ bay rợp trời phô trương thanh thế không?”
Triệu Vân cảm thấy ý tứ nguy hiểm: “Đúng như vậy.”
Kỳ Lân nói: “Sau khi gặp được Điêu Thiền, tốt nhất là theo hướng Nam đi thẳng đến Thọ Xuân để hội hợp với Lã Bố, cho nên ở hướng Nam có khi còn nhiều hơn một ngàn, ít nhất là ba ngàn, quân truyền tin đi về chắc chắn đều ở hướng Nam, bởi vì hắn đoán ta sẽ đi về hướng Nam.”
Triệu Vân trầm mặc.
Kỳ Lân: “Như vậy, trong thành Từ Châu chỉ còn lại một ngàn binh.”
Cam Ninh hít một hơi: “Ngươi muốn công Từ Châu?”
Kỳ Lân nói thật nhẹ nhàng: “Không phải ta, lúc trước Lưu Bị chịu hai đại quân Viên Thuật và Tào Tháo uy hiếp, trong ngoài đều khốn đốn mới mất đi Từ Châu, nhưng bây giờ đã khác, sao không nhân cơ hội này đoạt lại? Ta đón Điêu Thiền về, Tử Long lại ngang nhiên đối đầu với Nhạc Tiến, chẳng hề nể nang, hoặc là không làm, nếu đã làm thì làm đến cùng, tại sao lại không?”
Triệu Vân hoàn toàn im lặng, dường như còn đang suy nghĩ về đề nghị của Kỳ Lân.
Kỳ Lân nhìn Triệu Vân, nói đùa: “Tiểu Bái còn ít nhất năm ngàn người, giờ chỉ còn chờ xem ngươi có quyết đoán hay không, cơ hội tốt đừng bỏ qua, đánh nhanh thắng nhanh. Phái người đưa tin đến Thọ Xuân, để Lưu Bị hỏa tốc trở về Từ châu, còn ngươi ở đây chiếm lấy thành chờ hắn. Tào Tháo nghênh chiến ở Thọ Xuân, nếu thắng, binh lực chắc chắn sẽ bị tổn thất lớn, không có cách gì đánh tiếp được nữa. Bá tánh thành Từ Châu từng bị hắn đồ sát một lần, nếu muốn giữ thành…”
Triệu Vân nhìn Kỳ Lân, lẩm bẩm nói: “Ắt sẽ liều chết chống cự.”
Kỳ Lân tán thưởng gật đầu: “Bởi vì nếu đợi Tào Tháo chiếm thành một lần nữa, bọn họ cũng chỉ có chết.”
Triệu Vân suy nghĩ rất lâu, lắc đầu: “Không thể được, thành Từ Châu dễ thủ khó công, dù trong tay Quách Gia chỉ có ngàn người, Tử Long có năm ngàn binh mã, cũng không thể hạ thành được.”
Kỳ Lân nói: “Đều giúp ngươi nghĩ cả rồi, nhìn xem.” Nói xong chỉ vào Nhạc Tiến.
“Trước tiên, ngươi nhổ trại ở Tiểu Bái đến mai phục ở ngoại thành Từ Châu, thay quần áo của bại binh Tào quân, ngươi mặc quần áo của Nhạc Tiến, kéo mũ giáp thấp xuống, áp tải xe ngựa đến cửa thành, yêu cầu bọn chúng mở cửa, rồi giết vào, chiếm lĩnh cửa thành. Để toàn bộ nhân mã vào thành.”
Triệu Vân: “…”
Cam Ninh: “…”
Kỳ Lân tiếp tục nói: “Xe ngựa này để lại cho người đó, Điêu Thiền nương nương… mời xuống xe, chúng ta đi thôi.”
Triệu Vân: “Xin dừng bước!”
Kỳ Lân không quan tâm Triệu Vân, quân Tịnh Châu dắt đến hai chiến mã, Kỳ Lân để cho Điêu Thiền lên ngựa, rồi tìm đại một tiểu binh vừa cưỡi ngựa vừa dắt ngựa cho Điêu Thiền, tất cả đồ quân nhu cũng chuẩn bị xong.
“Bây giờ mới thật sự là tạm biệt nè.” Kỳ Lân còn ném cho Triệu Vân một cái hôn gió, cười nói: “Tạm biệt!” Quay đầu ngựa đi về hướng Bắc.
Cam Ninh hãy còn bị vây trong cơn chấn động, qua thật lâu sau mới lên tiếng nổi: “Ngươi… con bà nó, ngươi quá gian.”
Kỳ Lân cười một tiếng, Cam Ninh lại hỏi: “Giờ về được chưa?”
Kỳ Lân cắn cắn môi, lắc lư, ánh mắt lộ ra vẻ ranh mảnh: “Chưa, bây giờ chúng ta còn phải chuẩn bị hậu chiêu cuối cùng…”
Cam Ninh lắp bắp: “Còn hậu chiêu nữa hả?!”
“Chứ sao!” Kỳ Lân nhướn nhướn chân mày, nhìn một vòng quân ta, vừa rồi quân Tịnh Châu từ sau đánh tới, số binh mã tổn hại không bao nhiêu, trong khi binh lính của Triệu Vân đối diện trực tiếp với loạn tên, thương vong lớn hơn nhiều.
“Hắc hắc, chúng ta đến con đường duy nhất phía sau thành Từ Châu đi.” Kỳ Lân đắc ý nói: “Mai phục đợi Quách Gia chạy ra khỏi thành… Hy vọng chúng ta sẽ may mắn tóm được con cá to này.”
Cam Ninh: “…”
Đoàn người đi vào sườn núi phía Bắc sau thành Từ Châu, Kỳ Lân dặn người chăm sóc Điêu Thiền tránh mắc mưa cảm lạnh, Cam Ninh thì sắp xếp trọng binh mai phục ở hai bên sườn núi, nấp sau bụi cây, chăm chú quan sát cửa thành Từ Châu ở phía xa xa.
Cam Ninh nói: “Sao ngươi biết Triệu Tử Long sẽ đánh Từ Châu?”
Kỳ Lân cười gian: “Yên tâm đi, hắn sẽ đánh, bởi vì trước khi Lưu Bị lên đường, khả năng lớn là đã dặn hắn có cơ hội đánh lén thì đánh lén. Lần đầu có được Từ Châu, quả thật có cũng không yên, chính hắn biết rõ nhất, Từ Châu là củ khoai lang nóng, đưa cho ai thì người đó bỏng tay…”
Cam Ninh tựa hồ đã hiểu ra.
Kỳ Lân lại nói tiếp: “Nhưng lần thứ hai có được Từ Châu thì lại khác, dân chúng thành Từ Châu nhất định sẽ cảm thấy Lưu Bị vẫn tốt hơn. Lúc này hắn chiếm thành mới đúng thời kịp lúc…”
Còn chưa dứt câu, xa xa trong thành Từ Châu vẳng đến tiếng hò hét chém giết, Cam Ninh mừng rỡ nói: “Đánh thật rồi!”
Trong lòng Kỳ Lân cũng cảm thấy căng thẳng, dù sao hắn cũng không chắc Quách Gia có theo hướng này ra khỏi thành hay không. Đợi chừng ba canh giờ, trời đã tối đen, cửa thành ầm ầm mở ra, hơn trăm binh sĩ bảo vệ một chiếc xe ngựa hoảng hốt vọt ra khỏi thành.
Kỳ Lân nhẹ nhàng thở ra, đè Cam Ninh lại ý bảo không được kích động. Đến lúc nghe tiếng tí tách của ngọn đuốc cháy trong mưa, người trên xe ngựa ra lệnh, binh sĩ lập tức vứt đuốc vào trong vũng nước, giữa đêm tối mênh mông, chỉ còn lại tiếng thở của mọi người và tiếng vó ngựa. Xe đến càng lúc càng gần.
Cam Ninh vung tay lên.
Trong đêm mưa, quân Tịnh Châu mai phục ầm ầm giết xuống, giết sạch mấy trăm binh lính bại trận, chỉ để lại chiếc xe ngựa ở chính giữa.
Bốn bề yên lặng, Kỳ Lân muốn bước lên phía trước, Cam Ninh ngăn lại, che chắn phía trước hắn, dùng đại đao vén rèm xe.
Ngồi trong xe là một văn sĩ khoảng bốn mươi tuổi, mặt vàng như đất, run lẩy bẩy.
Kỳ Lân nghi hoặc hỏi: “Quách Phụng Hiếu?”
Trong trí nhớ của hắn, Quách Gia chết ở trận Xích Bích khi mới ba mươi tám tuổi, còn người này rõ ràng đã ngoài bốn mươi, Quách Gia đâu thể già như vậy
Văn sĩ kia vội nói: “Tướng quân có chuyện gì từ từ nói, ta là Giả… Giả… Giả Hủ, tự Văn Hòa.
Kỳ Lân phát điên quát: “Đậu!”
Cam Ninh cũng quát: “Đậu! Ngươi là người thủ Từ Châu à?!”
Giả Hủ cố lấy bình tĩnh, mỉm cười nói: “Vâng… Hai vị tướng quân… có phải là bộ hạ của Ôn Hầu không?”
Kỳ Lân hít sâu một hơi, không ngờ đã thiết kế thiên la địa võng, từng bước liên hoàn, vẫn sai một nước, đành bất đắc dĩ nói: “Ngươi xuống xe, các ngươi, đỡ Điêu Thiền lên đi.”
Giả Hủ ngoan ngoãn xuống xe, khom người nói: “Nghe danh tướng quân Kỳ Lân đã lâu, lần này Văn Hòa thua không oan…”
Kỳ Lân cũng đưa ra lời bình: “Ừ, ngươi cũng thông minh lắm, qua hai câu đã đoán được ta là ai. Người đâu, trói hắn lại.”
Cam Ninh hỏi: “Vậy Quách Phụng Hiếu đâu?”
Kỳ Lân đáp: “Khả năng là đã theo Tào Tháo đi Thọ Xuân, không ngờ lại bị dắt mũi, mà thôi, Giả Hủ thì Giả Hủ, có còn hơn không.”
Vì thế trong khi Triệu Vân đánh hạ thành Từ Châu, Điêu Thiền lại có xe ngồi, Giả Hủ lập tức bị trói gô, đoàn người hoàn thành nhiệm vụ, vừa phá hủy sân khấu của Tào tháo vừa bắt mưu sĩ của hắn, vừa lòng hả dạ tiến về Hàm Cốc Quan, chuẩn bị hội hợp với Lã Bố đánh cướp trở về.
——————————-
Chú thích:
Anh cao bồi rất bận – Jay Chou