Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Chương 13: Mùa lá phong (thượng)




Hàng năm vào tháng 9 và tháng 10 tại thành phố B đều có mùa lá phong nổi tiếng, vô số du khách sẽ đổ xô về đây ngắm lá phong, địa điểm ngay tại trên núi S, cách nội thành rất xa.

Hai cụ trong nhà đã nhiều năm không có đi, lần này chẳng biết vì sao đột nhiên muốn đi xem, rất muốn nhìn ngắm cảnh tượng náo nhiệt.

“Vương Vượng Vượng,” Chung Thanh Văn chỉ huy nói, “Cô đi chuẩn bị một chút.”

“Tuân lệnh…..!”

Vì thế, cuối tuần cả nhà cùng nhau lên đường.

“Gần đây chắc khó đậu xe.” Chung Thanh Văn nói, “Tôi tìm một chỗ đậu xe cách đây không xa, sau đó chúng ta ngồi một chuyến xe buýt, tôi đã kiểm tra rồi, người trên xe buýt không đông. Lúc về tôi tự đi lấy xe trước rồi quay lại đón mọi người.”

Hôm nay không thể lái xe đi thẳng vào, tất cả xe taxi cũng không cho lãng vãng gần đây vì sẽ gây tắc đường, ngồi xe buýt tới nơi là lựa chọn duy nhất. Nhưng sau khi về tốt nhất là chạy xe qua, như vậy hai cụ tránh khỏi cảnh chen chúc, bởi vì tại núi S toàn bộ xe buýt đều chạy đường vòng. Cân nhắc thế, Chung Thanh Văn liền định ra kế hoạch như vậy.

Vương Vượng Vượng đương nhiên không có tư cách phát biểu ý kiến, tuy rằng cô đã từng đến núi S nhiều lần, chung quanh đều trơ trụi, cô không nhớ gần đó có chỗ đậu xe không. Chỉ có một vài nhà xưởng, Chung Thanh Văn nói tuyến xe buýt đặc biệt làm cho những người này, cho nên mới không dồn đống. Đương nhiên, ít người đi đường, lúc đi ra mọi người mặc là chuyến nào, thấy xe là lên ngay, tránh khỏi phạm vi đáng sợ kia rồi hẵng nói.

Tới chỗ mà Chung Thanh Văn nói, Vương Vượng Vượng mở to hai mắt nhìn kỹ… Phát hiện thật đúng là có một nhà xưởng.

“Chung Thanh Văn,” Vương Vượng Vượng nói, “Đó là đơn vị của người ta.”

“Tôi đương nhiên biết là đơn vị của người ta.” Chung Thanh Văn không chút chần chờ, lập tức đạp chân ga chạy qua, sau đó…quả nhiên bị chặn bên ngoài cổng.

“Người bên ngoài không thể vào,” một ông lão đi qua đuổi Chung Thanh Văn đi, “Mau chạy về đi.”

“Bên phía núi S đông quá không thể chạy qua.” Chung Thanh Văn hạ cửa kính xe xuống, “Bác cho tôi mượn chỗ này dừng xe một chút.”

“Không được không được.” Ông lão rất cứng rắn, “Đã đến còn không biết điều? Đây không phải là nơi công cộng.”

“….Vương Vượng Vượng,” Chung Thanh Văn vươn tay ấn nút một cái, cốp xe mở ra, anh sai cô, “Cô lấy thứ bên trong ra đi.”

“Ờ…..” Vương Vượng Vượng chả biết gì đi qua, ló đầu nhìn thì thấy…hai chai rượu Erguotou (rượu vodka Trung Quốc).

Cô cầm trở về xe, đưa cho Chung Thanh Văn.

Chung Thanh Văn đẩy hai chai rượu kia vào trong lòng ông lão, vừa nhét vừa nói, “Ở đây có hai chai rượu ngon, bác hãy cầm uống. Chúng tôi khẳng định không vào toà nhà, chỉ là mượn một chỗ đậu xe, lát nữa sẽ trở lại.”

“À…” Ông lão hai tay ôm chai rượu, trong ánh mắt tỏ ra vẻ lưu luyến không rời. Ông ta làm việc ở đây còn chưa được tặng quà, không ngờ cũng có ngày hôm nay, nhất thời hơi lâng lâng, “Thế thì trước năm giờ phải chạy ra đó.”

“Tôi bảo đảm.” Chung Thanh Văn nói, “Cám ơn bác.” Nói xong anh liền buông lỏng thắng xe, vèo một cái chạy vào trong.

“…” Vương Vượng Vượng hỏi, “Rượu ở đâu thế?”

“Trong nhà.” Chung Thanh Văn nói, “Bạn bè tặng, dù sao tôi cùng không uống.”

“…….”

“Những ông bác trông cửa thường thích uống rượu, gần đây có vài nhà xưởng, chắc chắn có thể đi vào một chỗ.”

“…….”

Vương Vượng Vượng sớm biết Chung Thanh Văn là người như thế, hết biện pháp liền nghĩ cách loạn xạ, cuối cùng luôn thành công. Anh chàng này là người tinh khôn, luôn tính toán đôm đốp, còn có khí chất trời sinh khiến người khác bất tri bất giác liền theo ý của anh, cuối cùng ai cũng vui vẻ.

Đậu xe xong rồi đi ra, chờ hồi lâu mới lên xe buýt.

Nhìn kỹ một chút, ơ…lại không có chỗ ngồi.

Xem ra mùa lá phong trên núi S tại thành phố B quả nhiên đông đúc….

Hai người công nhân nhà xưởng đứng dậy nhường chỗ ngồi cho hai cụ Chung, về phần Chung Thanh Văn và Vương Vượng Vượng cũng chỉ có đứng…….

Tài xế kia có chút ngốc, chiếc xe đột ngột lắc qua lắc lại.

Vương Vượng Vượng không đứng vững, suýt nữa là bị ngã xuống.

May mà Chung Thanh Văn đứng ngay phía sau, Vương Vượng Vượng ngã thẳng vào lòng Chung Thanh Văn.

Chung Thanh Văn theo bản năng vươn tay đỡ cô, bắt được cánh tay của Vương Vượng Vượng.

“A…….”

Vương Vượng Vượng phịch hai cái rồi muốn giãy dụa đứng lên.

Chung Thanh Văn thu về cánh tay, mau chóng dùng lòng bàn tay đẩy lưng Vương Vượng Vượng thẳng lên, cô liền đi qua một bên.

“Này này….” Lần thứ hai tiếp xúc thân thể trong vòng vài ngày….cũng bị ghét bỏ……

……

—— Sau khi xuống xe, Chung Thanh Văn mua bốn vé vào cửa, rồi bắt đầu lên núi.

Lá phong đỏ rực như ngọn lửa đầy khắp núi đồi, đỏ tươi, hồng nhạt, da cam, vàng nhạt…trình tự rõ ràng, mặt trời chiếu xuống, màu sắc nồng đậm khiến trong mắt người ta không thèm nhìn những cảnh sắc khác.

Vương Vượng Vượng đeo một cái túi rất to, trong đó là bữa trưa cô đã chuẩn bị tối qua, còn có các loại đồ uống, trái cây, đồ ăn vặt. Việc lựa chọn đồ ăn vặt đối với Vương Vượng Vượng có thể nói là rất hao tổn tâm huyết, lần đầu tiên Chung Thanh Văn cho cô trọn 100 tệ mua đồ ăn vặt, trong cửa hàng bách hoá cô chọn đến hoa mắt, sau khi mua xong những món mà hai cụ Chung thích ăn, vậy mà còn thừa 30 tệ, trong lòng cô lập tức vui mừng mua một vài thứ kẹo mình thích mang về nhà.

Nhưng mà hậu quả của việc này chính là…..cái túi kia vô cùng nặng.

Vương Vượng Vượng cảm thấy cái túi càng ngày càng nặng, bước chân càng ngày càng chậm, dần dần cô bắt đầu thở hổn hển.

Cô cố gắng theo sát mọi người, không muốn chủ động mở miệng bảo nghỉ ngơi, ngay cả người già hơn bảy mươi tuổi cũng chưa nói mệt đấy.

Kiên trì thêm chút nữa……..

Vương Vượng Vượng tiếp tục vác cái túi to lớn trên lưng uốn éo đi lên núi, nhưng cô chợt cảm thấy có người kéo lấy cái túi lớn của mình, nhẹ nhàng túm qua.

Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

“Buông ra.”

“….Hở?”

Chung Thanh Văn mặt không biểu cảm nói: “Tôi cầm cái này.”

“Ơ?”

Chung Thanh Văn hình như cũng không muốn nhiều lời: “Đi nhanh một chút.”

“Ờ…..Ờ!” Vương Vượng Vượng nghe xong liền mau chóng cởi túi ra rồi giao cho Chung Thanh Văn.

Cái túi trên tay anh không nhỏ, nhưng nhìn qua anh cầm lên rất nhẹ nhàng. Hơn nữa người cao chân dài, có vẻ chẳng ảnh hưởng gì.

Được cứu rồi……

Sớm biết Chung Thanh Văn sẽ cầm, thì tối qua đã nhét thêm một trái dưa hấu nhỏ vào….

Ông nội bà nội của nhà họ Chung đang kể chuyện hồi bé của Chung Thanh Văn.

Vương Vượng Vượng đầy hứng thú lắng nghe.

“Thực ra ông nội của Thanh Văn vẫn muốn ba nó cưới vợ của nhà ông kia, là bà nói không thích, sau đó có người giới thiệu mẹ của nó, là bà tích cực thúc đẩy đó.” Bà nội Chung Thanh Văn nói, “Lần đầu tiên đến nhà chúng ta, mẹ Thanh Văn đã giúp thu hoạch cải trắng. Người khác làm xong rồi thì chạy đi nhanh như chớp, chỉ có cô gái kia một mình quét dọn toàn bộ rác rưởi trên mặt đất, nói là để hàng xóm thấy không tốt, lúc ấy bà rất thích!”

“Thì ra là vậy à,” Vương Vượng Vượng nói, “Ha ha ha ha ha ha.”

“Lúc Thanh Văn mới sinh ra lại không khóc, y tá sốt ruột đến độ phải vỗ mông nó, thằng nhóc này mới chịu khóc.”

“Ha ha ha ha ha ha! Hồi ấy đã tuyệt thế rồi.”

“Thanh Văn không đi nhà trẻ, chưa học đánh vần và đếm số trước. Cho nên, lúc học lớp một, mỗi buổi trưa đều bị thầy giáo giữ lại phạt làm bài tập, bởi vì người khác biết làm còn nó thì không biết. Lúc ấy chủ nhiệm lớp còn nói, Chung Thanh Văn em thật là chậm chạp!”

“Ha ha ha ha ha ha! Nhìn nhầm rồi! Rất thông minh đó!”

“Sau đó thành tích cũng tốt. Nhưng mà hồi trung học nó không vào lớp học đàng hoàng, cả ngày bàn luận viễn vông trong lớp, xung quanh tụ tập một đám người lắng nghe! Bố mẹ nó cứ cách ba năm ngày là bị trường học kêu tới nói chuyện.”

“Ha ha ha ha ha ha! Đây rõ ràng là có khả năng lãnh đạo leadership!”

“Cháu nói này,” Chung Thanh Văn rốt cuộc không nghe nổi nữa, “Có thể đừng nói chuyện này nữa không?”

“Vì sao?” Hai cụ nói, “Rất hay mà.”

Chung Thanh Văn cảm thấy hơi nhức đầu. Anh nhìn Vương Vượng Vượng nói, “Những người xung quanh tôi không có bất cứ ai biết được những điều này.”

Anh chưa bao giờ kể với người khác. Thế nhưng, hiện tại hai cụ trong nhà lại vạch trần toàn bộ gốc gác của anh cho cô gái giúp việc này.