Đánh giá: 6.1/10 từ 17 lượt
Năm tôi lên năm, bác sĩ kiểm tra nói tôi là một đứa t.hiểu n.ăng trí tuệ.
Mẹ tôi đau buồn khóc lóc, nhưng quay đầu đã gửi tôi vào trong trại trẻ mồ côi.
Sau khi biết được sự thật, tôi cười lớn: “Đi từ từ, không tiễn!”
Cũ không đi, mới làm sao mà tới được cơ chứ.
Bình luận truyện