Nhân lúc Đề Ti đem Dận Trinh từ Càn Tây Ngũ mang trở lại, cũng không biết muội muội chính mình bảo vệ nửa đời, chỉ nửa bước đã nhảy vào hậu cung.
“Lão Bát làm sao?” Khang Hi đi tới trầm ổn hỏi.
Dận Trinh thiên tư thông minh, đứa con trai này hắn vẫn thích vô cùng, cho nên người của Đức phi vừa đến thỉnh, hắn liền lập tức tới rồi.
“Tham kiến hoàng thượng.” Vành mắt Ô Bạch Lam đỏ lên, rớt xuống hai giọt lệ, một hình tượng từ mẫu mười phần lòng như lửa đốt.
Khang Hi hơi nhướng mày, chấp tay nàng ta lên: “Nàng còn đang ở cữ, làm sao liền xuống giường? Nhanh đi về nghỉ ngơi.”
“Thái y nói Dận Trinh sốt cao không lùi, e sợ gặp nguy hiểm, nô tì không dám nghỉ ngơi.” Ô Bạch Lam rưng rưng muốn khóc, dù sắc mặt tái nhợt, nàng ta biểu diễn làm rạng rỡ mấy phần.
Khang Hi thở dài, không tiếp tục nói nữa, nắm tay Ô Bạch Lam cùng vào xem Dận Trinh.
Bên trong điện yên tĩnh dị thường, chỉ có mấy lửa than đỏ rực trong chậu than thỉnh thoảng phát ra tiếng vang “lách tách”. Gò má Dận Trinh ửng đỏ, được chăn dày che kín, ngủ cũng rất an ổn. Bên người chỉ có một thiếu nữ trẻ tuổi trên người mặc cung trang màu xanh lam thủ bên giường, đôi mi thanh tú cau lại, một mặt sầu não, nhưng tư thế ngồi lại hết sức có kỹ xảo, đem hết dung nhan xinh đẹp đẽ lộ ra cho Khang Hi nhìn.
Khang Hi ngẩn ra, nhưng lập tức lại phục hồi tinh thần lại, ngồi vào mép giường, tay đặt trên trán Dận Trinh* thấp giọng dò hỏi: “Thái y nói thế nào?”
*Bà tác giả lại nhớ nhầm quánh Dận Chân vào đây, ta sửa lại rùi nhé!
Trong ánh mắt Đề Lan có vẻ vui mừng, giọng nói nàng ta ôn nhu như nước xuân: “Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương thập phần lo lắng Bát a ca, đưa Bát a ca trở về liền đi truyền thái y, trước mắt Bát a ca đã ngủ sau khi uống thuốc.”
Khang Hi nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, thấy nhi tử đã chuyển nguy thành an, ngược lại bắt đầu đánh giá cung nữ sắc đẹp bất phàm này.
Ô Bạch Lam thấy chuyện đã thành một nửa, trong lòng nửa là vui sướng nửa là chua xót, đang chuẩn bị lui xuống.
Đột nhiên, cửa cung điện bị mở ra, Đề Ti chạy vào nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, Tứ a ca đến rồi!”
Một câu nói này, đánh vỡ yên tĩnh kéo dài bên trong điện, cũng làm cho ôn nhu trong lúc đó của Khang Hi cùng Đề Lan biến mất không còn tăm hơi.
Ô Bạch Lam suýt nữa cắn nát răng, quả nhiên là tiện nhân sinh, tiện nhân dưỡng, sẽ phá chuyện tốt của nàng ta!
Đồng thời nàng ta lạnh lùng liếc Đề Ti một cái, trong mắt bao hàm cảnh cáo.
Đề Ti cắn môi dưới, nàng ta không có cách nào, khi Đức phi đem trang phục rực rỡ đến cho muội muội đẩy lên trước mặt nàng ta, nàng ta mới biết Đức phi đánh ý định gì.
Đức phi đã không thể có thai, dựa theo thái y dặn dò, phải hơn nửa năm không thể thị tẩm, nhưng ở khoảng thời gian này dưỡng bệnh, nàng ta không muốn nhàn rỗi, một trong số đó là tìm Đề Lan cố sủng bởi vì sắc đẹp của Đề Lan ở trong đám cung nữ xác thực xem như là không sai, thứ hai là nàng ta ở bên người Đức phi đương sai, tương đương với Đức phi có nắm được nhược điểm của Đề Lan.
Muội muội tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đần độn bị Đức phi nắm đi, nhưng nàng ta không thể mở to mắt nhìn muội muội duy nhất bị đẩy mạnh vào bên trong hố lửa. Người người đều muốn được làm cung phi, liền trở thành vinh quang gia tộc, nhưng nàng ta hầu hạ trước mặt Đức phi sáu năm, thân là cung phi đầy phong quang, người sau tính toán, nàng ta thật sự không muốn muội muội biến thành như vậy.
“Gọi hắn đi vào.” Khang Hi nói.
Dận Chân đi vào, sau đó cũng không có giống như Khang Hi cởi áo khoác, nó lần lượt hành lễ với Khang Hi cùng Đức phi rồi dường như liền muốn đi, Khang Hi hỏi: “Nghe nói mấy ngày nay con vẫn đến Vĩnh Hòa cung?”
Dận Chân đáp: “Là ngạch nương nói Đức phi nương nương sinh bệnh, sai nhi thần thường đến thăm.”
Trong lòng Ô Bạch Lam cực kỳ xem thường, đến nhìn chuyện cười của nàng ta đi! Còn có Dận Chân, biết rõ nàng ta là mẹ đẻ của hắn, nhưng ở trước mặt hoàng thượng một mực gọi nàng ta là Đức phi nương nương, đây không phải tỏ rõ bất mãn đối với nàng ta sao?
Dận Chân nhìn Ô Bạch Lam một cái, thấy nàng ta không muốn nói gì cùng nó, ánh mắt nhất thời lờ mờ không ít, nói: “Nhi thần xin được cáo lui trước.”
Khang Hi đăm chiêu nhìn bóng lưng Dận Chân, lại nhìn Đức phi đang lưu luyến không rời nhìn bóng lưng Dận Chân một cái, trong lòng nhất thời có ngờ vực.
Buổi tối, Khang Hi ngủ lại Vĩnh Hòa cung.
Nghe thấy trong chính điện có tiếng phụ nữ nức nở cùng tiếng thô thở của đàn ông giao tạp cùng nhau, Đề Ti đứng bên ngoài cửa cung, mắt xuất thần.
“Bổn cung đem giường của mình cho nó, ngươi còn không cao hứng sao? Lẽ nào, ngươi cũng muốn đi thử xem?”
Phía sau Đề Ti vang lên giọng nói thâm trầm của Ô Bạch Lam. Nàng ta bị doạ giật mình, xoay người nói: “Nô tỳ không dám.”
Sắc mặt Ô Bạch Lam đột nhiên hoà hoãn lại, cười nói: “Ngươi yên tâm, chỉ cần Đề Lan không chịu thua kém, bổn cung sẽ không bạc đãi hai tỷ muội các ngươi.”
Rõ ràng là một câu cực kỳ bình thường, nhưng Đề Ti không duyên cớ rùng mình một cái.
Sáng sớm hôm sau, Lang Hoa liền nghe nói một cung nữ trong Vĩnh Hòa cung được thị tẩm, sáng sớm được phong thứ phi, tuy rằng không có cấp bậc, thế nhưng Khang Hi đặc biệt bỏ thêm một câu bổng lệ giống quý nhân, hiện tại đang ở tại trong phụ điện của Vĩnh Hòa cung.
Lang Hoa nghe vậy cười nhạo: “Quý nhân? Đức phi đừng đem tảng đá đập chân của mình!”
Ý chỉ Khang Hi vừa ra, người người trong cung đều phản ứng giống Lang Hoa, năm đó Đức phi chính mình bò giường, sau đó, thăng thứ phi, dựa theo bổng lệ quý nhân. Sinh Tứ a ca xong, sau đó liền thăng Đức tần.
Theo biên chế hậu cung nên có trước có sau, một hoàng quý phi, hai quý phi, bốn phi, sáu tần, quý nhân thường rất vô định.
Hiện tại bên trong lục tần còn thiếu một người, Lan thứ phi tuổi trẻ mạo mỹ này có khả tuyệt đối là Đức phi thứ hai!
Trong cung không có hoàng hậu, cho nên cũng không cần sáng sớm mỗi ngày phải đi thỉnh an hoàng hậu, thế nhưng Đông hoàng quý phi thống lĩnh hậu cung phân vị là phó hậu, nàng ta quy định mỗi năm ngày đi Thừa Càn cung thỉnh an một lần.
Ngày hôm đó, Lang Hoa mới vừa đi vào chính điện Thừa Càn cung, cũng cảm giác được ánh mắt phi tần khắp phòng đều rơi vào trên người nàng, hoặc là cười nhạo, hoặc là hờ hững, hoặc là khiếp sợ…
Lang Hoa một cái liền nhìn thấy Ô Bạch Lam quỳ ở trong điện, nàng bình thản, ung dung đi tới trước mặt Đông hoàng quý phi, nói: “Nô tì thỉnh an hoàng quý phi nương nương.”
Đông hoàng quý phi hòa nhã nói: “Miễn lễ, ban ghế.”
Trong lòng Ô Bạch Lam kinh nghi, xem bộ dáng này của Đông Giai thị, dường như là muốn bảo vệ Vệ thị?
“Muội muội, ta cùng ngươi không thù không oán, ngươi vì sao phải ra tay hại con của ta?” Đông Giai thị không muốn nói, vậy thì nàng ta tới nói, vì ngày hôm nay, nàng ta làm chuẩn bị đầy đủ, không thể bởi vì một chút sai sót nhỏ liền buông tha Vệ thị.
“Đức phi tỷ tỷ đang nói bậy gì đó? Làm sao muội muội một câu cũng nghe không hiểu?”
Nghe thấy những lời này của nàng ta, Lang Hoa đột nhiên đã nghĩ đến năm đó chuyện Ô Bạch Lam hại chết đứa bé đầu tiên của nguyên chủ, hại chết Kính tần Vương Giai thị.
Chuyện ngày xưa lại tái diễn, vừa ăn cướp vừa la làng!
Lan thứ phi vừa phong nhảy ra nói: “Lương tần làm sao lại nguỵ biện, chứng cứ đầy đủ, chỉ chờ hoàng thượng đến rồi, liền có thể định tội của ngươi!”
Xem ra, các nàng cướp trước một bước đã thông báo cho Khang Hi!
Có điều nàng đã lấy xuống chữ Phúc gây hại cho thai nhi trong Vĩnh Hòa cung, nàng đúng là muốn nhìn một chút, Ô Bạch Lam như thế nào muốn bịa đặt cái gọi là chứng cứ!
“Vị muội muội này nói chứng cớ gì? Bổn cung cũng không có làm gì, chứng cứ nào?” Ánh mắt Lang Hoa thăm thẳm nhìn Đề Lan, Đề Lan vốn là người không biết cách nói chuyện, hôm nay mỗi tiếng nói cử động đều là trải qua Đức phi chỉ đạo, thế nhưng bị ánh mắt uy nghiêm đáng sợ của Lang Hoa vừa nhìn, nàng ta không khỏi ngượng ngùng thu hồi ánh mắt của mình.
Ô Bạch Lam thầm chửi một câu “Ngu xuẩn!”.
Nàng ta nắm khăn chấm chấm khóe mắt của mình, một dáng vẻ thương tâm không kềm chế được.
Đông Giai thị thở dài, nói: “Lương tần, Đức phi nói ngươi phái người hạ thuốc ở lúc Đức phi sinh sản, dẫn đến Đức phi khó sinh, tiểu cách cách thai chết trong bụng.”
Trước đây bởi vì Tứ a ca, nàng từng phái người đi thăm dò Lương tần, chuyện này không phải Lương tần làm. Đông Giai thị nàng hướng đến có ân báo ân, có thù báo thù, nếu như thật sự không quan hệ cùng Lương tần, chỉ bằng chuyện nàng (Lang Hoa) ở hành lang đem lò sưởi tay của mình cho Tứ a ca, nàng (Đông Giai thị) cũng sẽ nhớ tới nhân tình này giúp nàng (Lang Hoa) một lần. Có điều phàm là không có tuyệt đối, trước tiên nàng cần phải quan sát.
Lang Hoa biểu hiện rất kinh ngạc, nói: “Nô tì cùng Đức phi cùng sinh sản, chính mình cũng không chú ý được hết, sao lại sẽ phái người đi hại Đức phi! Thân làm mẹ, nô tì cũng có thể cảm nhận được nỗi đau mất con của tỷ tỷ, năm đó đứa bé đầu tiên của muội muội cũng là thai chết trong bụng, muội muội cũng vì không chịu nổi mà trở nên tâm trí không bình thường, thỉnh thoảng sẽ cho rằng mỗi ngày đều có người muốn hại muội muội, một hồi lâu mới khỏe lại. Tỷ tỷ thỉnh thái y nhìn, mở thang thuốc an thần tĩnh khí, uống mấy lần sẽ khỏe lại thôi.”
Sắc mặt Ô Bạch Lam nhăn nhó, tiện nhân kia lại nói nàng ta có bệnh!
Ô Bạch Lam lau nước mắt một cái, nghẹn ngào khóc kể lể: “Hoàng quý phi minh giám, sau khi nô tì sinh xuất huyết nhiều, hôn mê nửa tháng mới tỉnh lại, nghe nói một tiểu thái giám trong cung hành vi khả nghi, nô tì liền gọi người cẩn thận nhìn chằm chằm, rốt cục có một ngày, người của nô tì bắt được hắn bí mật mang theo một bao phấn bạch phụ tử* muốn chạy trốn ra Vĩnh Hòa cung đi hủy diệt. Nô tì lập tức liền gọi người đem hắn chụp tới, nghiêm hình tra tấn, hỏi ra hắn lại là bị muội muội sai khiến. Muội muội, đứa bé đầu tiên của ngươi có chuyện ta cũng thương tâm, tuy rằng Vương Giai thị đã đền tội, nhưng là ngươi không thể đem tất cả đầu mâu đều đẩy hướng về ta!”
Bạch phụ tử (dầu mè đỏ, san hô) – Jatropha multifida l., thuộc họ thầu dầu – Euphorbiaceae.
Phấn bạch phụ tử có hiệu quả mỹ dung, phụ nữ trong cung thỉnh thoảng sẽ đi nội vụ phủ lấy một ít, bôi ở trên mặt, thế nhưng phụ nữ có thai phải tránh sử dụng, bởi vì chỉ cần không cẩn thận sẽ dẫn đến sinh non.
Ô Bạch Lam bịa đặt một động cơ hại người nói Lang Hoa là vì đứa bé đầu tiên bị chết rồi, không tìm được người báo thù mới đi hại nàng ta, lý do này vẫn rất đầy đủ, bởi vì chuyện như vậy, trong cung xuất hiện không ít, đồng thời cũng làm cho không ít phi tần đầu óc mơ hồ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Lang Hoa tựa như cười mà không phải cười, nói: “Nương nương, đã hơn nửa tháng, nồi canh gà kia ngài còn giữ? Tuy rằng hoàng thượng cùng hoàng quý phi đều đề xướng tiết kiệm, nhưng cũng không phải bắt nương nương tiết kiệm như thế này!” Nàng nhìn chằm chằm một đóa hoa anh đào trên ống tay áo mình, ung dung thong thả nói: “Hay là, nương nương chắc rằng đứa bé của mình thai chết trong bụng là có người ném đá giấu tay, tương tự cũng chắc chắn mình nhất định có thể bắt được hắc thủ đứng sau, cho nên mới giữ lại canh gà này sao?”
Sắc mặt Đức phi cứng đờ: “Vệ muội muội, ngươi cũng đừng bẻ cong sự thật, chân tướng sự thực đến cùng là cái gì, trong lòng ngươi tự mình rõ ràng!”
Đông hoàng quý phi híp con mắt lại, đúng lúc nói ngừng lại: “Được rồi, bổn cung đã phái người đi thông báo hoàng thượng, các ngươi tiếp tục tranh chấp cũng vô dụng, tất cả tự có hoàng thượng làm chủ.”
Đông hoàng quý phi vừa dứt lời, liền nghe thấy bên ngoài giọng thái giám hô lên, Lang Hoa xoay người lại, thấy Khang Hi khuôn mặt âm trầm nhanh chân đi đến, phía sau còn đi theo Lý Đức Toàn cùng hai thái y.
Đông hoàng quý phi vội vã mang theo chư vị phi tần đồng thời hướng về Khang Hi hành lễ vấn an.
Chỉ có Ô Bạch Lam, nhìn hai thái y này đăm chiêu.