“Nô tì chết rồi sau đó mới biết, thì ra Bát a ca là con trai của nô tì, nhi tử nô tì là hoàng đế!” Gương mặt của Vệ thị ngốc lăng không biết nên khóc hay nên cười, nhi tử làm hoàng đế, hoàng thái hậu không phải nàng! Cảm giác này, cũng giống như bạn trai kết hôn, cô dâu không phải là mình! Nên khổ sở hay là nên chúc phúc? Đây là một vấn đề!
Kiếp trước Ô Bạch Lam trăm phương ngàn kế nâng đỡ Bát a ca Dận Trinh làm hoàng đế, chính mình làm hoàng thái hậu, sau đó lại là thái hoàng thái hậu, phúc thọ song toàn, cuối cùng chết già!
Không sai, là Dận Trinh! Tên của Bát a ca này giống y chang tên Thập Tứ a ca của Hiếu Cung Nhân hoàng hậu trong lịch sử, trên thực tế, vậy thì là Thập Tứ a ca, chỉ là vì Ô Bạch Lam sớm sinh ra, thay đổi số thứ tự mà thôi. Mà sau đó Ô Bạch Lam sinh ra Thập Tứ a ca Dận Lăng, đó mới là ngoại lệ của thế giới này, bởi vì a ca kia vốn là một người cũng không nên xuất hiện ở trên thế giới này.
Trong lịch sử Thập Tứ a ca thông minh có năng lực, có thủ đoạn, văn võ song toàn, chỉ là hắn quá trẻ tuổi, phía trên huynh đệ quá nhiều, mà trên căn bản không người tin phục hắn, liền ngay cả ca ca ruột cũng cách tâm với hắn. Thời điểm Khang Hi bệnh nặng, hắn còn không có được tin tức, thời điểm Khang Hi băng hà, hắn còn ở Tây Bắc đánh trận, có lẽ là, trong lịch sử Thập Tứ a ca liền thua ở đây! Thế nhưng hiện tại không giống nhau, ra đời sớm mấy năm, hắn thành Bát a ca, có nhiều thời gian hơn đi kinh doanh các mối quan hệ của mình, kết giao hoàng tử đại thần, lấy lòng phụ hoàng.
Ô Bạch Lam cho rằng chỉ cần hại chết đứa bé trong bụng Vệ thị, Bát a ca liền có thể từ trong bụng của nàng ta đi ra, xác thực, nàng sinh ra “Bát a ca”, có điều tuy rằng Ô Bạch Lam sinh ra “Bát a ca”, nhưng cũng chỉ là được một a ca xếp thứ tám mà thôi, Dận Tự nếu như thay đổi mẹ đẻ, vậy hắn vẫn là Dận Tự sao?
Bát a ca chân chính được số mệnh an bài nên từ trong bụng Vệ thị sinh ra, tình duyên mẹ con bọn họ chém cũng chém không đứt.
Lang Hoa mím mím miệng, nói: “Nhi tử của ngươi phải gọi Dận Tự!”
Vệ thị nghi hoặc giương mắt nhìn nàng, trong đám con trai của Khang Hi không có một người nào gọi là Dận Tự nha! Lang Hoa tiếp tục nói: “Nhi tử của ngươi không có bị người cướp đi, hắn chính là cái thai chết năm đó, Ô Bạch Lam xuất hiện đã đem thế giới này quấy nhiễu loạn thành một đoàn.”
Vệ thị nghe nàng nói xong, nháy mắt một cái dại người ra, sau khi nghĩ rõ ràng, tâm tình trong nháy mắt tan vỡ: “Con trai của nô tì! Con trai của nô tì!”
Lang Hoa muốn đi tới vỗ vỗ bờ vai của nàng an ủi một hồi, thế nhưng nàng quên, Vệ thị hiện tại là hồn phách, cho nên tay Lang Hoa liền xuyên qua thân thể Vệ thị, Lang Hoa tiếc nuối thu tay về, nói: “Ngươi cũng đừng thương tâm, coi như thay đổi đứng hàng thứ, duyên phận mẹ con của ngươi cùng hắn vẫn không có đoạn, hắn cuối cùng vẫn là con của ngươi.”
Vệ thị khóc đã lâu, bất tri bất giác sờ sờ bụng dưới của mình, khóc thút thít hỏi: “Vậy hiện tại nô tì hoài, là Dận Tự của nô tì sao?”
Lang Hoa do dự nửa ngày, mới nói: “Có thể có, cũng có thể không.” Dựa theo Vệ thị kể ra chuyện của kiếp trước, đứa bé này hẳn là một cách cách không có ghi chép trong lịch sử, thế nhưng hiện tại nàng không thể bảo đảm, bởi vì nàng cảm giác được, trong bụng, có một đường số mệnh quen thuộc, cũng có một đường số mệnh xa lạ, hai số mệnh này đang đấu tranh sống chết với nhau!
Chuẩn xác mà nói, chính là ai đánh thắng, mới có thể được sinh ra!
Đây đều là mệnh!
Vệ thị khóc xong, nói: “Mặc kệ có phải không, cầu thần nữ nhất định phải cố gắng che chở con của nô tì, bắt Ô Nhã thị trả giá thật lớn!”
Lang Hoa gật gật đầu, lại hỏi: “Hai ngày nay ngươi đi tìm Huệ phi làm cái gì?”
Vệ thị nức nở nói: “Hoàng thượng hiện tại đi tuần tái ngoại, phi tần trong cung mắt nhìn chằm chằm nô tì, còn có Đức phi mở to mắt nhìn chằm chằm cái bụng của nô tì, chính nô tì một người thế đơn lực bạc, cũng không cách nào liên lạc với a mã, chỉ có thể tìm kiếm một chỗ dựa để bảo vệ con của nô tì. Huệ phi nương nương là chủ vị của Duyên Hi cung, hiện tại nàng ta lại chưởng quản phần lớn cung quyền, nàng ta ở trong cung nhiều năm như vậy, giao thiệp, cơ sở ngầm, thủ đoạn, đều là người bên ngoài khó có thể dao động, có nàng ta che chở, nói vậy Đức phi sẽ không dễ dàng thực hiện được âm mưu. Kiếp trước Huệ phi tuy rằng căm ghét nô tì, nhưng vẫn tận tâm bảo vệ nô tì đến ngày sinh nở, nếu như không phải bà đỡ trà trộn vào là người của Ô Nhã thị, nô tì cũng không sẽ khó sinh và cùng đứa bé xuống hoàng tuyền, liền bởi vì Ô Nhã thị, Huệ phi cũng bị ta liên lụy dẫn đến thất sủng.”
Hoàng quý phi Đông Giai thị theo Khang Hi cùng đi tái ngoại, tuy rằng để lại người có thể tin ở trong cung trông coi, có điều hiện tại phần lớn cung vụ đã phân phát cho tứ phi. Đức phi Ô Nhã thị có thai, cung quyền thuộc về nàng ta phần lớn cũng nộp ra chia làm hai phần cho tứ phi, thế nhưng Đức phi vẫn để lại cho mình một phần nhỏ. Huệ phi là đứng đầu tứ phi, nàng ta tóm được cung quyền tự nhiên là lớn nhất trong tam phi.
*Thấy thắc mắc chưa, chương trước nói Ô Bạch Lam sinh Bát a ca – Dận Tự, Thập Tứ a ca Dận Trinh, giờ lại chơi trò rối tung rối mù thế này!
Làm ta edit cũng mờ mịt luôn!
Túm lại mọi người cứ theo ý chương này đi, Ô Bạch Lam sinh ra Bát a ca – Dận Trinh, sau này sẽ sinh Thập Tứ a ca – Dận Lăng. Còn Dận Tự phải từ bụng của Vệ thị mới tên là Dận Tự dù xếp thứ tự bị thay đổi.
————
Lang Hoa mở mắt, trời đã đen, bóng cây lắc lư một vòng trong ánh sáng của trăng tròn treo trên bầu trời đen như mực, ánh trăng yếu ớt chiếu vào tẩm điện của Hội Ninh điện, càng soi sáng ra căn phòng lành lạnh. Bóng đêm hắc trầm, một phòng nô tài cũng không biết đi chỗ nào thảnh thơi.
Lang Hoa nằm ở trên giường, ngón tay nhẹ gõ ván giường, trầm giọng nói: “Người đến!” Hô vài tiếng vẫn không thấy người, Lang Hoa liền tiếp tục gõ, nàng đúng là muốn nhìn một chút, ở này trong Hội Ninh điện, đến cùng ai là chủ nhân?!
Nguyên chủ coi như phục sủng, lần thứ hai mang thai hoàng tử, thế nhưng những ngày qua vẫn bị cung nữ thái giám bên người nàng ức hiếp, liền ngay cả trong cung mình phải thay đổi chút đồ vật, còn phải tốn bạc thêm phí chạy chân, người chủ nhân này làm sao không bị uất ức chứ.
Có câu nói thế nào nhỉ? Trong núi không cọp, con khỉ xưng vương!
Nhưng ở chỗ này, nàng còn ở đây! Cả bầy khỉ đã muốn soán vị!
Trong này có nguyên nhân do Ô Bạch Lam sai khiến nô tài, nhưng cũng có nguyên nhân là do nguyên chủ, nguyên chủ trước đây vì phục sủng, đem tất cả tích góp của mình ra hết, còn có tiền bạc mà A Bố Nãi lén lút đưa tới, xài bạc vô tội vạ như thế, toàn bộ mấy ngàn lượng bạc đều đi ra ngoài hết, nuôi lớn khẩu vị của những nô tài này. Trong lúc phục sủng, Khang Hi tình cờ còn có thể đưa một chút đồ chơi mới mẻ, Vệ thị vì lung lạc cung nữ, thành lập các mối quan hệ của mình, cũng không chút nào đau lòng ban thưởng toàn bộ đi, coi như ví tiền của mình xẹp, nàng cũng sẽ phùng má giả làm người mập, nghĩ biện pháp tặng đồ cho đám hạ nhân lòng tham không đáy kia. Có Ô Bạch Lam duỗi tay tản lời đồn đãi, hiện tại ở trong mắt cung nữ thái giám, sườn điện Duyên Hi cung – Lương quý nhân, chính là một chủ nhân hiền lành, ra tay hào phóng với người ngoài, ai có thể ở bên người Lương quý nhân đương sai, vậy tiền tiêu vặt hàng tháng tăng lên gấp mấy chục lần!
Vệ thị rất hài lòng, nàng cảm giác uy vọng của mình ở trong cung đủ cao, cũng tạo được mấy nhân mạch.
Nhưng hư danh có tác dụng chó gì! Hư danh có thể có cơm ăn?
Vệ thị hiện tại tự thân cũng khó khăn bảo đảm, nàng quá ngu, nàng chỉ là một quý nhân liền đem danh tiếng chỉnh đến lớn như vậy, Đông hoàng quý phi sẽ không bỏ qua nàng đầu tiên. Phải biết, kẻ bề trên kiêng kỵ nhất có người bò tới trên đầu các nàng, mặt trên Vệ thị còn có lục tần, còn có tứ phi, còn có một muội muội ruột của tiên hoàng hậu – quý phi Nữu Hỗ Lộc thị, trên cao nhất mới là Đông hoàng quý phi, nàng một quý nhân có tư cách gì có thể đem thanh danh uy vọng của mình ngự trị ở bên trên chúng phi tần? Muốn trèo lên trên là chuyện thường tình, trong cung phi tần cùng một mơ ước như Vệ thị không phải số ít, liền ngay cả Đông hoàng quý phi đều muốn làm hoàng hậu đây! Thế nhưng không có ai sẽ ngu xuẩn như Vệ thị vậy, trực tiếp đem dã tâm của nàng công khai với mọi người, đây không phải tìm ngược thì là cái gì? Vệ thị có thể sống chờ sinh quả thực là kỳ tích!
Một lần mang thai ngốc ba năm, Vệ thị nhất định không biết, nàng hoài thai, vốn làm người ghen tỵ, kết quả còn rêu rao, một đám người trong hậu cung xem thường nàng. Coi như Ô Nhã thị không thích nàng, trong hậu cung muốn cho nàng chết có khối người!
Có câu nói, không tìm đường chết sẽ không phải chết!
Cũng là Huệ phi thủ đoạn rất cao, bằng không nàng còn có thể chống đỡ được tới khi sinh sao?
Gõ khoảng chừng có một chén trà (15 phút), mới có hai cung nữ chậm rì rì lại đây, một người trong đó trong tay nhấc theo một chiếc đèn lồng, hai người ghé vào bên người nàng dìu nàng lên, nhìn như lễ nghi quy củ không có ra một điểm sai lầm, nhưng hai người hiện tại cũng đã thay đổi một thân tẩm y.(áo ngủ)
“Chủ nhân có chuyện gì gọi nô tỳ?” Nói lời này chính là cung nữ Phương Lan, nàng là đại cung nữ Hội Ninh điện, cũng là bạn tốt của Vệ thị ở tân giả khố, nguyên chủ Vệ thị bình thường đối với nàng ta coi như không tệ, bình thường có vật gì tốt đều sẽ thưởng cho nàng ta, thế nhưng Vệ thị tuyệt đối không nghĩ tới, mấy thứ của mình thưởng cho Phương Lan, cuối cùng đều sẽ đến trong tư khố của Ô Nhã thị!
Phương Lan là do Ô Nhã gia tỉ mỉ huấn luyện. Là người được dạy dỗ đàng hoàng, bị Ô Bạch Lam xếp vào ở tân giả khố, làm cho nàng ta từng bước từng bước tiếp cận Vệ thị, đồng thời còn muốn lấy được tín nhiệm tuyệt đối của Vệ thị!
Lang Hoa ngồi ở một bên giường, sắc mặt không vui hỏi: “Các ngươi đi chỗ nào? Ta gọi các ngươi lâu như vậy không nghe thấy sao?”
Một cung nữ khác – Phương Uyển xoa xoa con mắt còn buồn ngủ, ngữ khí mang theo tràn đầy oán giận: “Chủ nhân, ngài cũng không nhìn một chút hiện tại giờ nào, coi như ngài không ngủ, cũng không thể không để chúng nô tỳ ngủ nha!”
“Ta vẫn chưa có dùng bữa tối, đi đem đồ ăn lại đây.” Lang Hoa nói.
Ngoại trừ mấy phi tần được sủng ái trong cung sẽ tự có nhà bếp nhỏ, như nguyên chủ là phi tần phân vị thấp như vậy, ngự thiện phòng sẽ đúng giờ phái phát đồ ăn cho các cung, thời điểm này, cơm nước khẳng định đã đưa tới.
Phương Uyển và Phương Lan liếc mắt nhìn nhau, Phương Lan cười giúp nàng dịch dịch chăn, nói: “Chủ nhân, cơm nước đã sớm lạnh, ăn lạnh đối với tiểu a ca trong bụng không tốt, ngài nhìn sắc trời này cũng không sớm, có phải là nên nghỉ ngơi?”
Lang Hoa phất tay nàng ta ra, lạnh lùng nói: “Ta xem ra, không phải cơm nước lạnh, mà là bị các ngươi chia chác xong xuôi rồi! Ngay cả đồ ăn của chủ nhân cũng dám động, các ngươi muốn mất đầu đúng hay không?!”
“Chủ nhân, nô tỳ nào dám, chỉ là nô tỳ thấy chủ nhân ngủ lâu như vậy, cho rằng chủ nhân đã no rồi, cho nên tự chủ trương đem cơm nước đổ đi hết.” Phương Lan nói.
Lang Hoa không để ý các nàng ta giải thích, vén chăn lên liền ôm cái bụng hướng về chính điện của Huệ phi đi đến.
Phương Uyển Phương Lan không có lập tức đuổi theo, Phương Lan đẩy Phương Uyển một cái, nói: “Nhanh đi nói cho Đức phi nương nương.”
Lần này Huệ phi không có cự tuyệt gặp Lang Hoa nữa, bởi vì sắc trời tối rồi, Huệ phi cho rằng Lang Hoa vào lúc này chạy tới gặp nàng ta, nhất định là có chuyện quan trọng gì, Huệ phi không dám để cho đứa bé của nàng xảy ra chuyện gì.
Lang Hoa được Thùy Vân mang vào chính điện, đỡ sau lưng, cung cung kính kính hành lễ với Huệ phi một cái, chờ sau khi Huệ phi nhận lễ gọi dậy, nàng mới nói mục đích đưa tới đây: “Huệ phi nương nương, nô tỳ muốn xin nương nương đem tất cả nô tài trong cung nô tỳ đều đổi đi!”
“Đổi đi? Toàn bộ?” Huệ phi kinh ngạc nhìn nàng, liền ngay cả đại cung nữ Thùy Vân, Thùy Liễu trong điện của Huệ phi, cũng đầy mặt không hiểu nhìn nàng.
Cũng không trách các nàng kinh ngạc như vậy, khi phi tần trong cung mang thai, ngoại trừ không dám nhiễm vật phẩm ở ngoài không rõ nguồn gốc, kiêng kỵ nhất chính là đem người bên người hầu hạ thay đổi, bởi vì thời điểm thay đổi người, khó bảo toàn sẽ không có phi tần bụng dạ khó lường muốn thừa cơ hội này xếp người đi vào.